Bạn đang đọc:DÀNH CHO NHÂN VẬT BỎ RƠI YÊU THÍCH CỦA TÔIChương 156

 

Thời tiết rất ôn hòa trên suốt chặng đường đến Attica. Dù thời gian đi đến đó mất tận 5 ngày nhưng bọn trẻ vẫn rất hào hứng , vui vẻ và đầy mong đợi

“Chà, trời lạnh rồi... Chúng con đang ở Attica rồi ạ!”

Hestia lắc đầu với vẻ tiếc nuối trước đôi mắt lấp lánh của Creos.

“Không, chúng ta vẫn còn phải mất một ngày nữa mới đến nơi.”

“Oa, thêm một ngày nữa? Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ đến đó vào ngày mai!”

Không giống như Hestia, người luôn buồn bã vì chuyến đi chỉ còn lại một ngày nữa, Cree lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Hestia nhìn Caelus và Deucalyon phía đối diện mình. Hai người ngồi cạnh và gục đầu vào nhau ngủ thiếp đi.

Charis mải mê với những món đồ chơi bằng bột nhào của mình. Clarice đã làm cho những tinh bột vón lại với nhau. Cess kéo bột cho dãn ra vì kết cấu mềm rất dễ chịu của nó. Cô bé đã có rất nhiều niềm vui với món đồ chơi này.

Hestia bí mật hỏi Cess.

“Cess. Ta có thể chạm vào nó không?"

"Được chứ ạ."

Cess là một đứa trẻ nhỏ nói còn chưa lưu loát, nhưng cô ấy hiểu mọi thứ. Cô bé vui vẻ  chấp nhận yêu cầu và đưa cho mẹ mình một ít bột nhào.

“Của mẹ đây ạ!”

"Haha cảm ơn con."

Hai mẹ con ngồi cạnh nhau cùng nhào bột.

Ánh mắt của Creos dừng lại ở trò chơi một lúc rồi lại hướng mặt  ra ngoài cửa sổ.

“Hình dạng của chiếc lá ở nơi đây có vẻ khác với hình dạng của chiếc lá trong khu phố của chúng ta…”

Cây lá kim phổ biến hơn khi họ đi về phía bắc. Trong mắt Cree, nó lại trở nên lạ lẫm đối với cậu nhóc.

Chuyến đi của họ cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng, cuộc hành trình dài đã kết thúc. Một đoàn người của Công tước và Nữ công tước đã đến lãnh chúa của Attica.

Phu nhân Harmonia đã chào đón họ với một thái độ niềm nở .

“Chào mừng đến Attica, nữ công tước”

“Phu nhân có khỏe không ?

Hestia đáp lại một cách biết ơn khi bước ra khỏi xe ngựa. Harmonia cũng sớm chào đón Caelus và ba đứa con của anh ấy.

“Đã lâu không gặp, ngài công tước và các vị thiếu gia, tiểu thư.”

“Đã lâu không gặp, phu nhân.”

Caelus cũng lịch sự đáp lại lời chào đón của bà ấy . Mặt khác, ba đứa trẻ chỉ hơi lúng túng vẫy tay.

Hestia cười khúc khích.

“Cree đã từng gặp phu nhân một lần trước đây, nhưng có vẻ con không nhớ rõ về bà ấy, phải không?”

“Vâng, vâng.”

Creos rụt rè cúi đầu. Họ gặp nhau khi cậu còn rất nhỏ nên cậu không nhớ gì về nó cả.

 

Hestia giới thiệu bọn trẻ với Harmonia.

“Đây là Deucalyon. Thông thường, chúng ta gọi thằng bé là Leon. Còn đây là Charis.”

Sau đó, Cess giơ tay lên vì nghĩ rằng mình được gọi.

“Có ạ!”

Harmonia phá lên cười.

"Hahaha… có? Con là Cess.”

Sau khi chào hỏi xong, cả gia đình đã theo Harmonia vào nơi ở.

“Ngay cả khi bây giờ chưa hẳn  phải là mùa đông, nhưng trời đang dần ngày càng trở lạnh hơn khi thời tiết đang dần chuyển sang cái không khí của nó.”

“A, vậy mà còn chưa đủ lạnh sao? Con đến từ miền nam, vì vậy con đã tin rằng với thời tiết như vậy thì trời đã phải chuyển hẳn sang đông rồi.”

Hestia nhanh chóng ôm Cess trong không khí lạnh giá. Mỗi người đều mặc áo choàng khá ấm, nhưng thế vẫn chưa đủ.

Những người hầu đến từ thủ đô đế quốc và dinh thự nơi đây nhanh chóng cùng nhau dỡ đồ thu xếp. Trong khi đó, gia đình công tước đang thưởng thức trà nóng và đồ ăn nhẹ mà Harmonia và phòng ăn chuẩn bị.

Hestia cầm tách trà nóng trên tay.

“A, tốt quá.”

“Nữ công tước có vẻ thích trà ngâm ở đây hơn là trà phương nam.”

Hestia gật đầu trước lời nói của Harmonia.

“Ta thường thích những có vị ngọt hơn mấy thứ trà từ thực vật. Hoặc như cà phê vậy.”

“Đúng như dự đoán, người là một người rất thích uống cà phê.”

Chè trái cây ngâm đường cũng hợp khẩu vị của trẻ nhỏ. Cree và Leon đang bận lấy một thìa xi-rô trái cây và cho vào tách trà của họ

Caelus nhẹ nhàng nhắc nhở những đứa trẻ.

“Cho vào quá nhiều xi-rô vào trà sẽ không ngon được nữa đâu.”

“Không, con thích có nhiều xi-rô.”

Trà của cậu cả nhà công tước  đã trở nên khá đặc, vì Creos đã bày tỏ rõ ràng sở thích của mình rằng sẽ cho thật nhiều xi-rô vào tách uống.

Caelus, người không còn lời gì để nói, ho một tiếng, và lần này khi đảo mắt, anh lại bắt gặp tách trà loãng pha giữa nửa số nước và nửa nước trái cây của Leon.

“Haizz.."

Một tiếng thở dài thoát ra từ Cael. Tuy nhiên, hai cậu con trai với bản tính tò mò đã tự ý pha trà trái cây theo mặc lời nhắc nhở của cha.

Trong khi dành thời gian cho những việc như vậy, căn phòng nghỉ của mỗi người dường như đã được người hầu sắp xếp lại gọn gàng trước khi họ biết điều đó. Clarice xuất hiện tại phòng ăn.

“Thưa tiểu công tước, công nương. Bây giờ chúng ta hãy đến phòng ngủ của mình, được không?”

"A!"

Bọn trẻ nhảy ra khỏi ghế và đi theo Clarice.

Harmonia đứng dậy với một nụ cười dịu.

“Hai vị cũng nên trở về nghỉ ngơi. Chắc hẳn người đã mệt mỏi với chuyến đi dài bằng xe ngựa để đến đây rồi.”

Hestia rất vui khi nghe điều đó. Cô đan tay mình với Caelus và vẫy nhẹ bàn tay còn lại của mình.

“Vậy thì ta sẽ nghỉ một chút vậy, phu nhân”

Hestia hơi mình dựa vào cánh tay của Caelus. Có vẻ cô ấy cũng khá mệt mỏi rồi.

Caelus hỏi với giọng vui vẻ.

“Nàng có muốn ta cõng nàng trở về phòng không?

"... Vâng, có vẻ không phải là ý kiến tồi."

Cô có thể nghe thấy tiếng cười của Harmonia sau lưng mình. Hestia vội vã ra khỏi phòng ăn với khuôn mặt đỏ bừng.

Sức mạnh thể chất của đứa trẻ thực sự phi thường. Trong khi những người lớn ra ngoài, hai người con trai, ngoại trừ em út Charis, háo hức rời khỏi dinh thự cùng với những người bảo vệ.

Họ ra ngoài chơi.

“Những đứa trẻ trong làng của tôi cũng trạc tuổi hai tiểu công tước. Tôi nghĩ chúng sẽ là người bạn đồng hành tốt với các ngài.”

"Ya, điều đó thật tuyệt."

Creos trả lời khá lịch sự. Sau đó, Leon bày tỏ sự tò mò của mình.

"Ta đã được năm tuổi rồi, vậy con ngài bao nhiêu tuổi vậy?"

“Haha, cả hai đều bảy tuổi. Họ là anh em sinh đôi.”

Không chỉ Leon mà cả Cree cũng tròn mắt ngạc nhiên và tò mò. Họ biết có tồn tại những cặp song sinh, nhưng thực tế họ chưa từng gặp cặp song sinh nào bằng tuổi mình.

Đoạn đương không quá xa để đến ngôi nhà nơi cặp song sinh đang ở. Những đứa con của thị vệ giữa trưa thấy cha mình ở nhà thì rất ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy hai tiểu thiếu gia mà cha mình dẫn tới, chúng liền cứng người lại.

“Các con, giới thiệu. Họ là con trai của phu nhân.”

Bất chấp lời nói của cha, cặp song sinh chỉ rụt rè và không thể trả lời một cách dễ dàng.

Trong tâm trí trẻ thơ của họ, sự tồn tại của “quý tộc” đã được khắc sâu như một người mạnh nhất và cao thượng nhất trong ngôi làng này. Ta không thể tùy tiện đối xử với họ một cách bất cẩn, thiếu tôn trọng.

"Tốt.."

 Creos thông minh đánh giá cặp song sinh bằng trực giác của mình. Trong tình huống này, tốt hơn là nên chủ động làm quen với họ trước.

“Chà, cậu thế nào rồi? Ta là Creos, và ta được bảy tuổi. Cậu có thể gọi ta là Cree.’’

Leon cũng tự giới thiệu.

“Ta là Deucalyon. Nhưng mọi người gọi ta là Leon.”

Nhờ việc Cree và Leon chủ động giới thiệu trước, hai đứa trẻ sinh đôi cũng ngập ngừng đáp lại.

"Tôi là Paton."

“Còn tôi là Paenon…”

Cree và Leon cùng quay sang  liếc nhìn nhau. Sau đó, Cree lấy trong túi ra một gói đồ ăn nhẹ mình đem từ dinh thự.

"Cậu có muốn ăn cùng ta không?"

"A....!"

Cặp song sinh có ngoại hình giống nhau, khuôn mặt đều rạng rỡ hẳn lên. Những món ăn vặt thơm ngon luôn nhận được sự yêu thích của những đứa trẻ.

Creos và Deucalyon cũng nhau cười rạng rỡ. Thật dễ dàng để vượt qua khó khăn đầu tiên trong việc kết bạn lần này.

Như những đứa trẻ ở độ tuổi của chúng thường làm, bốn cậu bé từ từ phá bỏ bức tường của khoảng cách địa vị khi cùng ngồi xung quanh và chia sẻ cho nhau  đồ ăn nhẹ. Phải mất một thời gian dài để họ có thể hòa hợp, thoải mái với nhau.

Không, khác xa với dự đoán, khi giờ ăn tối đến, hai tiểu công tước phải trở về dinh thự và bốn đứa trẻ chia tay nhau, chúng đã trở thành những người bạn thân thiết thực sự.

Cree và Leon vẫy tay chào nhau bên ngoài cửa.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai!"

Hai anh em sinh đôi vẫy tay chào nhau.

"Hãy đến đây và chơi cùng nhau một lần nữa nhé!"

Leon lẩm bẩm trên đường về nhà.

“Em thực sự hy vọng chúng ta có thể chơi cùng nhau một lần nữa vào ngày mai…”

Sau đó, biểu hiện của Cree bỗng trở nên rất nghiêm túc.

“Chúng ta phải giữ lời hứa!”

Bọn trẻ đã nói rằng chúng sẽ lại gặp nhau vào ngày mai, vì vậy Cree và Leon nhất định phải đến tìm cặp song sinh lần nữa. Đó là một lời hứa được nói ra bằng danh dự của công tước.

Hai anh em kiên quyết nắm chặt tay nhau. Họ nhất định sẽ được phép ra ngoài vào ngày mai bất kể điều gì.

Hestia và gia đình tổ chức bữa tối đầu tiên ở Attica. Những đứa trẻ sau khi đi chơi về đã có nhiều điều để ba loa với nhau.

“Ta đã đến làng của Attica. Và ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với cặp song sinh của người thị vệ!”

“Họ cũng còn tự làm đồ chơi cho mình!”

Cree cùng Leon đang nháo nhào tranh lời nhau. Hestia và Caelus thì lại phải gặp khó khăn trong việc trấn tĩnh những đứa trẻ đang phấn khích.

“Bây giờ, hãy nói từng cái một, lần lượt chút. Ta không thể nghe rõ các con nói vì tất cả đều không chịu nhường lời mà tranh nhau nói cùng một lúc.”

Hestia bảo các con mình với vẻ mặt nghiêm nghị, và hai anh em đã phải nao núng, lặng đi trước sự nghiêm túc của mama.

“Patton cũng đã thử câu cá trên băng.”

“Paenon nói rằng nếu ta thức dậy vào ban đêm thì có thể nhìn thấy cực quang trên bầu trời.”

Caelus nghiêng đầu thắc mắc.

“Paton và Paenon là ai?”

“A, con đã nói với cha ngay từ đầu rồi mà. Cặp sinh đôi ấy là con của người thị vệ ạ.”

Cree đổ lỗi cho cha mình vì đã không lắng nghe cẩn thận câu chuyện mà nhóc ấy kể. Caelus xấu hổ.

Charis, người nhỏ tuổi nhất, đang siêng năng ăn súp ngô với sự giúp đỡ của Clarice. Điều này cho phép Hestia tập trung hơn vào cuộc trò chuyện trên bàn.

“Ta nghe nói người thị vệ có hai người con trai sinh đôi. Ta chưa bao giờ gặp họ trực tiếp lần nào cả.”

Leon ngẩng đầu lên nói.

“Trông họ giống hệt nhau mẹ ạ..”

"Ồ vậy ư? Nhưng trên thực tế, các cặp song sinh không nhất thiết phải trông giống nhau. Nếu con nhìn kỹ, họ sẽ hơi khác nhau một chút, và đôi khi họ hoàn toàn không giống nhau chút nào như những người bình thường thôi.”

Hestia giải thích một cách ân cần cho các con.

Caelus cũng nhanh chóng cắt ngang để bù đắp cho lời hờn dỗi mà anh ấy nhận được từ con trai mình- Creos.

“Nhân tiện, chúng ta đã có thể nhìn thấy cực quang bây giờ không? Ta nghĩ chúng ta sẽ thường thấy nó vào trước mùa đông…”

“Ồ, họ bảo họ nhìn thấy cực quang quanh năm. Nó xuất hiện rõ ngay cả vào cuối mùa hè. Nhưng điều đó chắc chắn là không thể xảy ra trong những đêm nhiều mây được.”

Hestia bù đắp cho một số ký ức mơ hồ của Caelus. Đó là bởi vì nhiều năm đã trôi qua kể từ khi lần cuối họ đến đây.

Caelus nhìn chằm chằm với đôi mắt màu tím của mình.

“Vậy chúng ta có thể nhìn thấy cực quang trong thời gian ở lại đây không?”

“Vâng, vâng.”

Hestia nhún vai. Cô lặng lẽ nói thêm. 

“Nhưng chúng ta phải may mắn.”

Nhưng phản ứng của lũ trẻ đã bùng nổ ngay lập tức.

“Tối nay chúng ta hãy đi xem đi!”

“Con muốn xem cực quang!”

Người quản gia của Attica đang đứng phục vụ bữa ăn khẽ mỉm cười.

“Tôi nghĩ rằng các thiếu gia sẽ nên ngủ đủ giấc vào những lúc nửa đêm…”

Thế là hai anh em giận nhau một lúc.

“Ta sẽ không đi ngủ!”

"Ngài có thể đánh thức ta dậy mà!"

“Ồ, vâng, vâng.”

Người quản gia vội vàng trốn tránh.

Hestia cười lớn.

“Hahaha, con muốn xem cực quang đến thế à?"

“Quản gia. Thời tiết hôm nay có tốt để cực quang xuất hiện không?"

Người quản gia trong dinh thự, một người gốc Attica, vuốt cằm và chìm đắm trong suy nghĩ.

“Họ nói rằng họ đã nhìn thấy cực quang vào ngày hôm qua và ngày hôm kia, vì vậy có thể hôm nay nó sẽ không xuất hiện. Cực quang cũng có chu kì xuất hiện của riêng nó, thưa phu nhân.”

"Thật vậy sao? Vậy khi nào thì sẽ xem được?”

“Tôi nghĩ sẽ có cực quang trong khoảng bốn ngày nữa. Thưa phu nhân.”

Bọn trẻ đã sớm trở nên buồn nản khi biết rằng chúng sẽ không gặp được cực quang trong tối nay.

“Vậy thì chúng ta không thể thấy nó trong hôm nay ư...?”

"Thật tệ…”

Sau đó, Caelus bước tới và an ủi bọn trẻ.

"Không sao đâu. Chúng ta sẽ ở lại Attica đến tận một tháng, vì vậy con có thể nhìn thấy cực quang trong thời gian đó. Bốn ngày sau, ta chắc chắn rằng sẽ có cực quang xuất hiện và đẹp hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng thấy.”

Hestia cũng nhanh chóng thêm vào lời của chồng.

“Phải, cha con nói đúng. Hôm nay các con  thậm chí còn không ngủ trưa đúng cách, vì vậy con sẽ ngủ khá sâu vào ban đêm, phải không? Sau đó, sẽ rất khó để nhìn thấy ngay cả khi cực quang thực sự xuất hiện.”

Chỉ khi đó bọn trẻ mới chịu chấp nhận.

“Chà, vậy thì chúng ta sẽ phải ngủ một giấc thật ngon để tỉnh táo vào ban đêm, phải không ạ?”

“Đúng rồi.”

Đáp lại, Hestia hét lên trong lòng. Than ôi, mọi thứ đã đi quá sai. Nếu chúng chợp mắt quá nhiều trong buổi rạng, chúng thực sự không thể ngủ vào ban đêm!

Trẻ em không ngủ vào ban đêm không khác gì một thảm họa đối với người lớn, kể cả cha mẹ chúng. Đó là lý do tại sao họ đang cố gắng hết sức để vắt kiệt sức nô đùa của con mình trong ngày, giúp chúng có một giấc ngủ sâu về đêm.

Dù sao, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc chăm sóc bọn trẻ trong tương lai. Hestia kìm nén mong muốn được khóc lúc này.

Cô cười rạng rỡ nói với bọn trẻ khi về tối muộn.

“Các con, chúc tất cả ngủ ngon. Các con đã có một thời gian khó khăn để đi xe ngựa trong nhiều ngày liền nên hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Cree, Leon và Charis đồng thanh trả lời.

"Vâng ạ!"

Hestia thực sự là người duy nhất bận rộn ở Attica. Người phụ nữ của Attica, người đã trở lại điền trang của mình sau một thời gian dài, có rất nhiều việc cô phải làm trong suốt một tháng ở đây.

Vì vậy, trong khi Hestia bận rộn với điền trang, việc nuôi dạy con cái được giao cho Caelus một cách tự nhiên. May mắn thay, ngay khi Cree và Leon đến Attica, họ bắt đầu thích chơi với những đứa trẻ trong làng.

Khi các con trai chơi bên ngoài, các thị vệ canh gác tòa nhà ở Attica và một hoặc hai người trong số họ luôn đi theo. Thay vì là để bảo vệ chúng khỏi nguy hiểm, thì chính xác hơn là để theo dõi những đứa trẻ .

Mặc dù họ không thể nhìn thấy cực quang vào ngày đầu tiên đến, Cree và Leon vẫn đã thoải mái tận hưởng niềm vui bên ngoài với Patton, Paenon cùng những người bạn khác mà họ kết giao.

Nhờ đó, Caelus có thể nhàn nhã hơn trong việc chăm sóc Charis.

“Cess. Con có muốn vào rừng với cha không?”

"Có ạ!"

Khu rừng mà Caelus nói không ai khác chính là sân sau của dinh thự. Nó rộng tới bao nhiêu, lần đầu tiên Hestia nhìn thấy khu rừng này và tự hỏi liệu đây có phải là quy mô phương bắc hay không.

Lúc này đã là cuối thu nên cây cối trong rừng lộ ra cái cành dần trơ trụi. Dưới sàn dày đặc lá rụng.

Cess nhảy nhót, nô đùa trên những chiếc lá mềm mại.

"A!"

Caelus bắt đầu cười. Một đứa trẻ ở độ tuổi đó sẽ luôn tạo ra tiếng động lớn như vậy khi cô bé chạy nhảy. Điều này cũng đúng với Creos và Deucalyon.

“Cẩn thận đấy Cess. Con có thể sẽ bị ngã.”

Không may cô bé vấp phải gốc cây ngã về phía trước, anh vội nắm lấy tay con gái bé bỏng của mình đẻ níu lại.

"Uh-huh."

Cess cau mày như thể con bé không thích bị nắm tay. Caelus lúc này cảm thấy thật yếu đuối trước biểu cảm của cô bé và nghĩ đến việc buông tay con gái ra, nhưng Cael vẫn đã cố níu kéo tay con gái lại vì anh ấy không biết liệu những viên đá hay gai nhọn nào có thể đang ẩn nấp giữa những chiếc lá rụng kia

 

"Không, con  phải đi bộ từ từ ở đây, không được chạy.”

"A..."

Đôi vai của Cess rũ xuống. Nhưng khi với bản tính trẻ nhỏ, cô bé nhanh chóng chuyển hướng sự tò mò về một thứ khác.

"Cha ơi! Cái đó....”

Caelus háo hức nhìn Cess chỉ tay. Những cây nấm xinh xắn túm tụm lại với nhau.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiềm chế sự tò mò này của Cess một lần nữa.

“Chà, cái đó cũng không được. Nó có thể là một loại nấm độc.”

"Hưm..!"

Con gái tôi trở nên hờn dỗi. Cô bĩu môi, và cúi đầu xuống.

Caelus toát cả mồ hôi.

“Phốc.”

Thực sự, rất khó để trông trẻ. Thực sự rất nguy hiểm nếu muốn thỏa mãn sự tò mò của con gái anh, và anh ấy lo lắng rằng cô bé sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nếu thả tự do để cô bé thỏa thích chạy nhảy.

Anh ấy đã chọn nhầm chỗ để đi dạo ngay từ đầu. Lẽ ra họ không nên vào rừng.

Caelus đã đưa ra một quyết định táo bạo. Nếu ta nhận ra rằng mình đã đi sai huongswt, ta có thể quay lại ngay lập tức.

“Cess, lại đây.”

Anh bế cô con gái nhỏ trên tay và quay người lại. Cess, người đã mất hứng thú với khu rừng, bình tĩnh ôm cha mình và rời khỏi đây.

Khi hai người vừa vào rừng không bao lâu đi ra, người làm vườn đang thu dọn lá rụng trong sân nói chuyện với bọn họ.

“Tôi có mấy túi lá, sao người không chơi với chúng nhỉ?”

“Liệu được chứ? Ta rất xin lỗi vì ngươi đã rất vất vả để dọn dẹp chúng rồi.”

“Haha, tôi thích việc công nương  vui vẻ hơn.”

Người làm vườn không ngần ngại trút sạch túi lá rụng đã thu gom trước đó. Trước khi họ nhận ra, một dãy chất đống rụng lá đã hình thành ở một bên của khu vườn.

Caelus cuối cùng cũng an tâm buông tay Charis ra.

“Con có muốn đi lên đó không?”

"Có ạ!"

Cess chạy ra ngoài với sự thoải mái, khỏe khoắn. Khi cô bé chạy lên ngọn đồi rụng lá, chân cô phát ra tiếng sột soạt. Tiếng cười trẻ thơ vang khắp cả sân biệt thự.

Caelus cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Hà."

Thật khó để chơi với một đứa trẻ mà không làm chúng khóc.

Ngay cả khi anh không có bất kỳ sáng kiến cụ thể nào, thì việc thỉnh thoảng ở bên cạnh và cổ vũ chúng là đủ.

"Lá. !"

Charis vẫn chưa học được một vài từ, nhưng dường như cô bé vẫn biết mình đang chơi với cái gì lúc này. Cô chạy tán loạn, giẫm lên lá và vui chơi.

Khi Caelus nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy đã tự hỏi tất cả đồ chơi mà anh ấy đã mua đều đặn cho chúng để làm gì. Tuy nhiên, nếu đứa con yêu quý của anh hài lòng với những chiếc lá nhỏ này thì cũng không sao.

Sau khi chơi một lúc lâu, anh nghe thấy giọng nói như một vị cứu tinh cho anh trong tình huống này.

“Thưa công tước, đồ ăn nhẹ đã sẵn sàng rồi ạ.”

Clarice, hầu cận, gọi hai người họ.

Caelus nhanh chóng nhìn lại Charis.

“Cess, chúng ta đi ăn nhẹ nhé?”

"A!"

Khi trò chơi lá rụng ngày càng trở nên nhàm chán, Cess nhanh chóng nghe theo người lớn.

Anh mừng vì cô không rên rỉ để được chơi nhiều hơn.

Caelus nắm tay con gái mình bước đi, trong lòng tha thiết cầu nguyện.

Giá như con gái anh sẽ đánh một giấc ngủ trưa ngon lành sau khi ăn vặt.

Cuối cùng, dự báo về cực quang đã xuất hiện. Nó khá đáng tin cậy vì đây là thông tin từ một người bản xứ.

Những đứa trẻ háo hức hơn cả chờ đón khi mặt trời lặn.

“Khi cực quang xuất hiện, họ nói sẽ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ!”

“Họ nói rằng có những màu khác ngoài màu xanh lá cây.”

Hestia và Caelus mỉm cười với nhau.

“Thật tuyệt vời khi được tận mắt chứng kiến cực quang lần nữa. Khi bọn ta lần đầu tiên nhìn thấy nó, bọn ta đã nghĩ rằng mình đang mơ.”

"Mẹ và cha đã nhìn thấy nó rồi ư?"

“Không phải trong lần chuyến đi này mà đã lâu lắm rồi.”

Hestia chợt nhận ra năm tháng đã trôi qua. Lần đầu tiên cô đến Attica là trước khi sinh Creos, nên đã lâu lắm rồi.

Sau đó, cô nhiều lần ra vào Attica nhưng bận công việc nên chỉ ngắm cực quang vào ban đêm.

“Đã lâu rồi ta mới nhìn thấy cực quang, vì vậy ta cũng rất mong chờ nó.”

Kaelus đã cẩn thận để không dội một gáo nước lạnh vào kỳ vọng của lũ trẻ bằng cách chú ý đến cách chúng nói. Nhờ vậy, Creos và Deucalyon đã rất phấn khích khi nghĩ rằng cha mẹ của họ cũng mong đợi cực quang giống như bọn trẻ.

Người quản gia và người hầu gái đã cố gắng hết sức để giúp gia đình công tước tận hưởng cực quang mà không gặp sự bất tiện nào. Ngoài chiếc áo khoác lông dày, họ còn mang theo vài chiếc ghế giường nằm để dễ tựa người và ngẩng đầu lên. Ngoài ra, họ còn chuẩn bị lửa trại để vượt qua không khí lạnh giá của mùa đông và tự nhiên làm thêm những món ăn vặt ngọt ngào để bù đắp.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất để quan sát cực quang mà không gặp trở ngại nào là Charis- cô con gái bé bỏng phải đi ngủ sớm.

Cess, người chơi với Caelus vào ban ngày, chợp mắt một chút như cha cô muốn, sau đó lấy lại năng lượng và bận rộn đi qua nhà kính rộng. Mặc dù Caelus đã kiệt sức khi đi theo cô bé, nhưng sự hy sinh đó không phải là vô ích. Vào buổi tối, Cess chìm vào giấc ngủ sâu sau khi tắm nước nóng.

Với điều này, việc chuẩn bị để nhìn thấy cực quang diễn ra suôn sẻ.

 

Bạn đang đọc:DÀNH CHO NHÂN VẬT BỎ RƠI YÊU THÍCH CỦA TÔIChương 156
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.