Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 9

Từ hôm đó, đôi khi tôi có thể cảm nhận ánh mắt của Dillian luôn dán vào mình.

 

Ánh mắt của hắn rất kiên định, hắn chỉ nhìn tôi như vậy chứ không hề đến gần quá mức.

 

Giống như hắn đang thăm dò tôi.

 

Tôi là loại người nào và đang che giấu chuyện gì.

 

Máu trong người tôi như khô lại trước ánh nhìn soi mói của người nào đó cứ nhắm vào tôi.

 

“Tiểu thư Ria, cô nói là cô không dùng nước hoa nhỉ.”

 

Tôi vừa cho hết đồ ăn vào miệng rồi đặt muỗng xuống trả lời câu hỏi của Dillian.

 

“Đúng thế. Tôi không có nhiều thời gian rảnh để xức nước hoa.”

 

“Cô có dùng bom tắm không?”

 

Sao hắn không lo ăn mà cứ nói về bom tắm mãi vậy?

 

“Tôi là một thường dân nhỏ bé bận rộn mưu sinh cho nên tôi không dám mơ đến những thứ xa xỉ như bom tắm nữa là.”

 

Thế nên im miệng rồi ăn đi, đồ khốn.

 

“Vậy thì mùi thơm đó đến từ nhà kính hả?”

 

Sao từ hôm qua đến giờ hắn cứ lấn cấn về mùi hương vậy nhỉ?

 

“...”

 

Lại là ánh mắt đó nữa. Tôi cảm thấy khó tiêu khi nhìn vào đôi mắt như muốn bới móc cả người tôi ra.

 

Tôi thật sự rất khó chịu với sự quan tâm mà Dillian dành cho tôi.

 

Đây là lúc chân của tên trộm trở nên tê cứng*. Câu này miêu tả chính xác tình trạng của tôi.

 

*Tục ngữ Hàn Quốc có nghĩa là trạng thái mà ai đó tự cảm thấy không thoải mái nếu anh ấy/cô ấy làm sai gì đó.

 

Nếu Dillian đã biết gì đó về tôi, ở mức độ ấy…

 

‘...Đừng nghĩ nữa.’

 

Sau khi phủi bỏ những suy nghĩ của mình, tôi tập trung ăn. Dillian cũng không nói chuyện với tôi nữa. Có lẽ hắn cảm thấy một sự im lặng nặng nề khi nhìn tôi ăn như đánh trận.

 

Tôi nhìn lướt qua phòng của Dillian.

 

‘Vẫn ổn.’

 

Hoa đào trắng được tôi mang đến phòng Dillian vẫn sạch sẽ và trắng sáng.

 

Nhưng tôi không thể lơ là được.

 

Tôi vẫn luôn lo lắng vì lời của Nathan nói rằng Runaway sẽ sớm xuất hiện lại.

 

‘Sẽ không có gì xảy đến bất ngờ đâu, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.’

 

Khi tôi đang ăn một miếng bự cơm cuộn trứng do Dillian làm thì…

 

Rầm rầm rầm!

 

Ai đó gõ cửa dồn dập.

 

Tôi giật mình làm rơi chiếc muỗng. Tôi nhăn mặt nhìn sốt cà chua và cơm văng trên quần áo.

 

“Mới sáng sớm mà ai lại gõ cửa như vậy?”

 

Dillian vừa lầm bầm vừa ngăn tôi đứng dậy.

 

“Gì thế?”

 

“Tuyết rơi thế này mà lại có người đến nhà tiểu thư Ria chẳng phải quá kì lạ rồi sao?”

 

Đúng nhỉ? Rất khó để đi về phía trước trong trời tuyết rơi nhiều nhưng mà ai lại đến một ngôi nhà gần rừng làm gì.

 

Tôi vội vàng chạy vào bếp, mang theo cái chảo, sau đó tôi lắp bắp trong một góc.

 

Một thanh sắt cứng được đặt vào đầu ngón tay.

 

 

“Đây là cái gì?”

 

“Là xà beng. Một vũ khí tự vệ tuyệt vời.”

 

Tôi đưa cái xà beng cho Dillian.

 

“Nếu là kẻ xấu, hãy dùng nó đánh vào đầu hắn. Anh biết chưa?”

 

“... Cô bạo lực hơn tôi nghĩ đấy.”

“Cảm ơn, quá khen.”

 

Dillian cười khúc khích vì thái độ không biết xấu hổ của tôi, rồi cầm lấy thanh sắt.

 

Tôi nấp sau lưng Dillian nhìn chằm chặp cánh cửa.

 

Dillian mở cửa.

 

Ngay lúc đó, một sinh vật màu trắng ngã gục xuống kèm theo một âm thanh lạ.

 

“ia, iaa!”

 

“Ugh!”

 

“Cái gì kia! Quái vật hả? Là người tuyết!”

 

“Chẳng phải quái vật không thể đến đây! Người tuyết! Chắc chắn là người tuyết! Ngài Dillian, mau lấy thanh sắt đánh nó đi. Chết này, chết này!”

 

Trái ngược với tôi và Nathan đang nhốn nháo cả lên thì Dillian lại bình tĩnh cách đáng sợ.

 

Dillian nâng cằm người tuyết bằng đầu thanh sắt.

 

“Bình tĩnh đi, là con người.”

 

“Người?”

 

“R-ia!”

 

Khi tôi nghe kỹ hơn mới nhận ra âm thanh lạ đó đang gọi tên tôi.

 

“...Claude?”

 

“Ri,a!”

 

Cuối cùng tôi cũng nghe được phát âm bình thường của anh ta thì người tuyết đã ngất xỉu.

 

“Cô biết người này sao?”

 

“... Vâng, đối tác của tôi.”

 

Đúng vậy. Người tuyết là Claude, người mua bán thảo mộc.

***

“Haaa, giờ tôi sống rồi.”

 

Claude nhấp một ngụm trà, thở một hơi thoải mái. Đôi môi tím tái run run như vẫn chưa hết lạnh.

 

Tôi vừa đổ trà vào chiếc cốc trên sàn rồi vội hỏi.

 

“Claude, sao anh lại đến đây trong thời tiết thế này?”

 

“Chỉ có duy nhất một lý do khiến tôi đến nhà cô. Còn có thể là chuyện gì nữa?”

 

Đúng là đần. Dù có gấp đến thế nào nhưng sao anh ta lại nghĩ đến việc vượt qua bão tuyết bằng cái thân trần đó chứ?”

 

Người này cũng mất trí luôn rồi.

 

“Lần này là gì đây?”

 

“Nhân sâm tiên tự nhiên. Cô có không?”

 

“Có chứ.”

 

Tôi gật đầu khẳng định, Claude nở nụ cười hài lòng như thể anh ta đã biết trước.

 

“Bán cho tôi. Tôi trả gấp rưỡi giá thị trường.”

 

“Gấp đôi.”

 

Đến mức khiến anh ta vượt cả bão tuyết thì có nghĩa thảo mộc tôi trồng rất đáng giá.

 

Tôi giơ hai ngón tay, cố gắng thương lượng.

 

“...Cô đúng là Ria Delice. Được. Gấp đôi!”

 

Đúng như mong đợi.

 

‘Chắc chắn là mánh lớn đây.’

 

Sau khi chốt giá, tôi nâng gối đứng dậy đi về phía Dillian đang tựa vào tường, tôi ghé sát vào hắn.

 

“Đừng có nhìn chòng chọc vào anh ta nữa. Anh ta sẽ áp lực đấy.”

 

Tôi nghĩ Claude sẽ có một cái lỗ trên mặt vì cứ bị Dillian nhìn chằm chằm như thế.

 

“Dù cô có quan hệ công việc với anh ta nhưng cô lại không chút phòng bị nào mà để cho một người đàn ông không phải thân thích vào nhà à.”

 

Tôi chớp mắt, mặt đờ ra trước những lời như tát nước của hắn.

 

Bây giờ hắn đang chì chiết tôi à?

 

“Thế tôi nên làm gì? Để mặc anh ta lạnh cóng đến chết à?”

 

“Vậy cũng được.”

 

Ha, hắn đang nói gì vậy? Thế chẳng phải hắn cũng sẽ lạnh cóng đến chết luôn rồi sao? Hay chết do mất máu quá nhiều.

 

‘Chẳng phải là chủ nghĩa ngang bằng sao?*”

 

*Mẹo đối thoại khi một người phản ứng lại một cuộc tranh luận bằng cách tahy đổi chủ để để nhắm vào hành vi sai trái củ người khác, hàm ý là tất cả những lời chỉ trích đều không có giá trị bởi vì không ai có lỗi hoàn toàn.

 

Trong ánh mắt ngơ ngẩn của tôi, Dillian không thể giấu được sự không vui của bản thân.

 

“Claude, sưởi ấm xong rồi thì theo tôi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

 

Tôi không thể làm gì khác ngoài nhanh chóng kéo Claude đi.

 

Claude bỗng hét lên khi bước vào nhà kính.

 

“Kia có phải là hoa đào trắng không? Ria, bán nó cho tôi. Tôi trả gấp đôi, không, gấp ba giá thị trường.”

 

“Không được.”

 

“Được, tôi hiểu rồi. Gấp bốn. Được chứ?”

 

“Tôi sẽ không bán đâu. Có gấp 10 cũng không bán.”

 

Nó như tính mạng của tôi.

 

Nhưng mà Claude không biết tình hình của tôi nên cứ liên tục quấy rầy.

 

“Ria à, một lần nữa thôi…”

 

Ngay lúc ấy, Dillian chặn đường Claude.

 

“Này.”

 

“Hả?”

 

“Ngưng quấy rầy tiểu thư Ria đi.”

 

“Cái gì?”

 

Dillian hất cằm về phía hoa đào trắng ở sau tôi.

 

“Chúng là của tôi nên đừng làm phiền nữa.”

“Gì chứ?”

 

“Vẫn chưa hiểu sao? Tôi nói chúng là của tôi.”

 

Claude sốc đến mức đôi mắt anh ta mở càng lúc càng to như sắp rớt ra ngoài.

 

“Ri, Ria. Cô chắc chứ?”

 

“Ừm. Đúng thế.”

 

Vì tôi tặng hoa đào trắng cho Dillian  như một món quà.

 

“Không thể tin được…”

 

Claude vẫn chưa hết bàng hoàng, anh ta cảm thấy rất khó tin là tôi lại tặng thứ quý giá ấy cho người khác.

 

Nhìn Dillian bực mình về việc Claude có thể ăn cắp hoa đào trắng của hắn, tôi thầm lắc đầu.

 

‘Nỗi ám ảnh của hắn không phải chuyện đùa đâu.’

 

Khác với những nhân vật phản diện thông thường, Dillian không tham lam một cách khó hiểu.

 

Có thể là vì hắn đã có tất cả hoặc vì hắn không quan tâm đến thế giới này.

 

Thay vào đó, hắn không bao giờ bỏ qua những gì hắn nghĩ là của mình.

 

Dù là vật hay người.

 

“Đừng có than vãn nữa, mau đến đây đi.”

 

Tôi kéo Claude vẫn chưa hoàn hồn đi đến nhà kính.

***

 

Claude đờ đẫn, chưa kịp hoàn hồn cứ đi như người uống Elixir, bước vào nhà kính.

 

“Wow, nhìn những loại thảo mộc này xem. Tôi chưa bao giờ thấy người nào có thể trồng thảo mộc giỏi như cô trong ngành này đấy.”

 

Như thường lệ, Claude luôn bật thốt lên những lời ngưỡng mộ khi thấy nhà kính.

 

“Thế quái nào cô có thể trồng được như vậy?”

 

Chúng sẽ trở nên to lớn nếu tôi dùng năng lượng thần thánh.

 

Tôi nói thầm trong lòng rồi nhún vai.

 

“Bí mật.”

 

Mặc dù lúc nào cũng bị từ chối  nhưng khi thất vọng, anh ta thường chép môi.

 

“Mọi thứ cô trồng đặc biệt hữu hiệu.”

 

Là vì nó được đổ đầy năng lượng thần thánh.

 

Năng lượng thần thánh chảy ra từ đứa trẻ to lớn của tôi*, cho nên không thể nào có hại cho cơ thể được.

 

*Thảo mộc Ria trồng.

 

Do đó, có những khách hàng chỉ tìm đến thảo mộc do tôi trồng.

 

‘Nhờ đó mà thu nhập của tôi rất khá.”

 

Tôi không thể trở thành một thầy tế chữa bệnh nhưng tôi có thể dùng năng lượng thần thánh của mình để trồng thực vật phát triển nhanh và tươi tốt hơn.

 

‘Đây là mấu chốt của trò gian lận này.’

 

Tôi chuyển thảo mộc vào một cái rổ chuyên dụng.

 

“Nhưng mà Ria này, cô có chắc về danh tính của người đàn ông đó không?”

 

“Ừ.”

 

“Không phải là người nguy hiểm chứ?”

 

“Sao anh lại tuỳ tiện nghi ngờ một người thế? Có tội phạm bò vào Wilhelm à?”

 

Tôi giũ cái xẻng gieo hạt, hỏi thẳng.

 

Wilhelm là một ngôi làng nằm gần sát biên giới nên luôn có rất nhiều tội phạm.

 

Nó như một nhà ga trung chuyển cho bọn tội phạm tụ tập chạy qua biên giới.

 

“Sao tôi biết được? Tôi không biết hắn có phải tội phạm hay không nhưng tôi thấy người ta dán phần thưởng bị đe dọa trái lớn.”

 

Claude nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai rồi mới nói thầm vào tai tôi.

 

‘Điên.’

 

Đó là một khoảng đáng kinh ngạc.

 

“Thật sao?”

“Thật.”

 

“Nói tôi biết thông tin. Người đàn ông đó làm gì? Tướng mạo như nào?”

 

Ngay khi tuyết ngừng rơi tôi sẽ bỏ nghề đào nhân sâm và tìm người đàn ông kia.

 

Nếu có số tiền đó, tôi..!

 

“Người ta nói hắn ta là một người đàn ông có mái tóc đen, mắt màu đỏ và hình xăm màu đen trên cổ.”

 

“...”

 

“Có quá nhiều sự trùng hợp. Bỏ qua hình xăm nhưng chẳng phải đôi mắt màu đỏ đó không quá phổ biến sao?”

 

Claude đang nghi ngờ Dillian. Không, rõ ràng anh ta đã bị thuyết phục rồi.

 

“Ria. Cô chắc chắn người đàn ông kia ổn chứ?”

 

Claude hỏi tôi vài điều về Dillian, nhưng lời của anh ta chẳng lọt vào tai tôi.

 

Tôi không tin. Ai dám lộn xộn với công tước Sinaize chứ?

 

Lúc đó, tôi nhớ đến Dillian lúc bị thương và ngã trong rừng.

 

‘Họ chính là người làm Dillian bị thương.’

 

Vì họ không thể giết Dillian nên rõ ràng là đang tìm để giết hắn lần nữa.

 

Tôi chắc chắn không bao giờ nói ra nơi ở của Dillian nhưng tôi bị lung lay rồi.

 

‘Đây có phải là cơ hội tốt không nhỉ?’

 

Chắc chắn là vậy rồi. Giải thưởng là giải thưởng nhưng đây là cơ hội tuyệt vời để đuổi Dillian.

 

Nếu tôi thay đổi danh tính bằng số tiền đó rồi trốn đi, ngay cả Dillian cũng không thể tìm được tôi.

 

‘Dillian rất mạnh, không có chuyện hắn bị giết bằng cách ám sát đâu nhỉ?”

 

Vậy…

 

Đúng lúc ấy, miệng tôi cứng lại khi nhìn thấy cái bóng đen bên ngoài nhà kính.

 

‘Tỉnh táo đi. Người mạnh mẽ là công tước Sinaize, không phải Dillian mất trí nhớ.’

 

Tôi không giấu nổi tiếng thở dài.

“Claude. Cứ giả vờ như anh không biết gì.”

 

“Cái gì? Cô sẽ làm sao nếu người đàn ông đó là kẻ nguy hiểm? Anh ta còn là một tên sát nhân đấy.”

 

“Claude, anh ấy không phải là người như vậy.”

 

“Cô, nói sự thật cho tôi. Có phải cô bị đe dọa không? Đó là lý do hai người sống chung.”

 

“Không phải thế.”

 

Tôi túm lấy vai Claude ngay khi có thể trước khi anh ta chạy ra ngoài.

 

“Tôi biết anh lo lắng điều gì. Nhưng mà anh ấy không phải là người đó. Anh ấy là người tốt. Với lại anh có từng thấy tôi cho một người lập dị vào nhà không?”

 

Claude vẫn còn vướng mắc và nhận ra bình thường tôi luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh như gai nên cũng không nói gì nữa.

 

“Claude này, hôm nay anh không gặp ai khác ngoài tôi. Được chứ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.