Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 8

“Tiểu thư Ria?”

 

“Ngài Dillian có thể lại đây được không?”

 

Nơi mà tôi đưa Dillian đến là nhà kính.

 

Đây là lần đầu tiên Dillian bước chân ra khỏi nhà, hắn nhìn quanh nhà kính, thầm nghĩ nơi này thật tuyệt.

 

“Đây là đâu?”

 

“ Đây là nhà kính, nơi trồng các loại thảo mộc.”

 

“Lần đầu tôi thấy nhà kính đấy.”

 

“Không có gì so sánh được với nhà kính của gia đình quý tộc nhưng nó cũng  rất tốt đúng không?”

 

“Ừ, tuyệt lắm.”

 

Tôi đưa cái chậu gần đó cho Dillian.

 

“Ngài Dillian, tôi tặng nó cho anh như một món quà nhé?”

 

“Quà, cô nói thật sao?”

 

Món quà bất ngờ giữa cuộc trò chuyện khiến Dillian bối rối.

 

Dillian bị mất trí nhớ nên không biết cách kiểm soát lời nguyền.

 

Không biết cách kiểm soát lời nguyền đồng nghĩa với việc hắn không biết khi nào nó sẽ bùng ra.

 

Thế nên Dillian nhất định sẽ cần đến loài hoa này.

 

“Tên của loài hoa này là hoa đào trắng**.”

 

“Hoa đào trắng…”

 

“Tuy nhiên, không nhiều người gọi đúng tên của nó. Biệt danh của nó được biết đến nhiều hơn tên gốc.”

 

Tap, tôi chạm vào những cánh hoa đang nở.

 

“Máy phát hiện lời nguyền.”

 

Hoa đào trắng là một trong những loài thực vật nhạy cảm với những lời nguyền.

 

Bình thường, nó là một bông hoa màu trắng nhưng nếu cảm nhận được lời nguyền, nó sẽ chuyển thành màu đen, giống như cái tên của nó, máy phát hiện lời nguyền.

 

‘Tôi có một khoảng thời gian khá khó khăn để trồng được loài hoa này.’

 

Tôi định bán nó với giá cao nhưng tôi lại không thể. Bởi vì tính mạng của tôi là trên hết.

 

Ngoài những bông đào trắng, tôi còn hào phóng cho hắn những loài thực vật mà có thể vô hiệu hoá lời nguyền một chút.

 

Tôi rất muốn khóc bởi vì chúng đều là những sản phẩm đắt đỏ.

 

“Cô nói cô là nhà nghiên cứu thảo mộc nhưng tôi nghĩ cô nghiên cứu về hoa nhiều hơn.”

 

“Tôi vừa nghiên cứu thảo mộc vừa là người làm vườn.”

 

Việc này tình cờ bắt đầu một cách bất ngờ, may thay, tôi đủ giỏi trong việc đào thảo mộc và trồng cây.

 

Ngay cả những loài thực vật được biết đến rất khó chăm cũng sẽ nở rộ trong tay tôi.

 

“Tôi ấy à, một người tuyệt vời hơn vẻ ngoài nhiều.”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

 

Tôi bỗng đỏ mặt vì lời ngưỡng mộ của hắn.

 

Tôi chỉ nói đùa thôi mà, sao hắn lại phản ứng nghiêm túc thế chứ.

***

 

Tôi đặt chậu hoa lên cửa sổ sau đó nhờ hắn.

 

“Nếu nó hơi đổi màu, anh phải lập tức nói tôi biết ngay.”

 

“Ừ, tôi biết rồi.”

 

Để đề phòng, tôi có nên đặt một cái trên đầu hắn không nhỉ? Tôi nghĩ đặt một chậu trên cái bàn đằng kia sẽ đẹp hơn.

 

Vào lúc tôi đang định lấp đầy phòng của Dillain bằng hoa.

 

“Nhân tiện, tiểu thư Ria.”

 

Hơi thở của hắn đột ngột sát lại khiến tai tôi bị nhột.

 

“Cô có dùng nước hoa không?”

 

“ Gì, gì?”

 

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt mơ màng của hắn.

 

Hắn đến gần như thế từ lúc nào, Dillian sát ngay sau lưng tôi, tuỳ tiện hỏi một câu.

 

‘Anh ta đứng sát thế này lúc nào vậy…’

 

Tim tôi đập nhanh đến mức như sắp nổ tung khi Dillian đứng sát sau lưng.

 

“Cô có dùng nước hoa không?”

 

“Kh..không.”

 

Bị vây giữa Dillian và ngăn tủ, tôi không thể làm gì cả,  chỉ có thể chớp mắt 

 

“Vậy thì tôi đoán đây là mùi hương của tiểu thư Ria.”

 

“Mùi hương…?”

 

Hắn đang nói đến mùi hương nào? Tôi chẳng ngửi được gì cả.

 

Lúc tôi hít nhẹ một cái, Dillian nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tôi.

 

Đó là một cái chạm không sỗ sàng, tinh nghịch nhưng lại cẩn thận.

 

“Nếu tôi đến gần tiểu thư Ria, tôi có thể ngửi được một mùi thơm.”

 

“... Không phải là hương hoa sao?”

 

Tôi đã ở trong nhà kính và cũng có đầy chậu hoa gần đó nữa.

 

“Nó khác với hương hoa.”

 

 Giọng hắn chắc nịch lại có chút bối rối.

 

“Nó đặc biệt thơm vào hôm nay.”

 

Sau đó, Dillian cứ chạm vào tóc tôi mà không nói gì.

 

Tôi nín thở. Sau đó, Dillian, người đang chạm vào tóc tôi bỗng cúi đầu.

 

“Ngài Dillian?”

 

“Chờ một chút.”

 

Dillian hít thở sâu. Hơi thở nóng rẫy phả vào cổ khiến tôi nổi da gà.

 

“Cô biết không?”

 

“Cái…gì?”

 

Mỗi khi Dillian phát ra một âm tiết, mặt của tôi lại nóng lên.

 

Lưng tôi ớn lạnh, cổ họng thì ngưa ngứa còn ngón chân thì căng ra.

 

“Khi ở cùng cô, tôi cảm thấy rất dễ chịu. Nhất là khi ngửi mùi hương này.”

 

Nhột, nhột. Khi tôi không thể giữ cái cảm giác kì quặc này trong lòng được nữa, quyết định cố đẩy hắn ra, Dillian đã di chuyển cơ thể trước.

 

Lợi dụng việc đó, tôi nhanh chóng thoát khỏi cánh tay hắn.

 

“Tôi đi chuẩn bị bữa tối.”

 

Tôi viện cớ rồi chạy ra khỏi phòng.

 

May là Dillian không đuổi theo.

 

Chỉ có ánh mắt nóng bỏng và kiên định đó cứ dõi theo tôi.

 

Tôi siết chặt tay vì trái tim đang đập thình thịch của mình.

***

Đêm xuống, khi bóng tối che phủ cả bầu trời không có lấy một ánh trăng.

 

Nathan đang nằm ngủ bên cạnh Ria, bỗng mở mắt nhìn về phía trước cửa.

 

‘Sao hắn dám.’

 

Đôi mắt màu vàng của con cú loé lên những tia sắc lẹm trong bóng tối.

 

Nathan xuống giường, tung rộng cánh dữ dội, nói một thứ ngôn ngữ khó hiểu cùng lúc đó có một  tấm bình phong mờ trong phòng Ria được mở ra.

 

Cái bóng đen đang tuỳ tiện xông vào phòng liền dừng lại.

 

“Tên nhãi kia. Ngươi biết đây là đâu mà còn dám đến hả?”

 

“Ta chỉ đến vì có vài chuyện cần suy nghĩ.”

 

Vị khách không mời đó chính là Dillian, bình thản đáp lại. Lúc nghe hắn nói thế, Nathan liền tung cánh bay lên.

 

Như vậy nó có thể tấn công Dillian bất cứ lúc nào.

 

“Ngươi đang nghĩ gì?”

 

“Chỉ là suy nghĩ thôi. Ta sẽ không làm gì bất thường, ta chỉ định nhìn mặt cô ấy thôi, vậy nên dẹp cái này đi.”

 

Dillian vỗ nhẹ vào tấm bình phong.

 

“ Hay ta dùng vũ lực để bỏ nó nhé?”

 

Ngay khi hắn dứt câu, tiếng răng rắc của thứ gì đó bị xé toạc vang lên, nghe rất đáng sợ.

 

‘Tên nhãi mất nết kia!’

 

Trong hoàn cảnh này, đáng ra Nathan đã nhận một đòn phản kích rồi. Tuy nhiên, có một vấn đề lớn hơn chính là Ria lại là người triệu hồi Nathan. 

 

Nói cách khác, Ria đang ngủ mà không hề hay biết gì về nỗi đau của cô. 

 

Nathan mở đôi mắt hình tam giác của nó ra, miễn cưỡng dẹp tấm bình phong.

 

Dillian đi xồng xộc vào như phòng của hắn. Hắn liếc nhìn Nathan một cái rồi dán mắt vào Ria.

 

‘Rốt cuộc hắn định làm gì đây.’

 

Trái với sự nghi ngờ và lo lắng của Nathan, Dillian chỉ im lặng nhìn khuôn mặt của Ria.

 

Không có dấu hiệu nào của việc động tay động chân hay có mục đích đen tối.

 

Sau khi nhìn thấu mục đích của Dillian, Nathan mới ngồi xuống cạnh Ria, cảnh cáo hắn.

 

“Ngươi chỉ cần chạm vào cô ấy thôi, ta sẽ cho ngươi một cái lỗ trên đầu.”

 

Dù có chạm hay không, Dillian cũng chỉ nhìn Ria đang xoay qua xoay lại trên giường.

 

“Ngươi tò mò chuyện gì mà phải mò đến tận phòng của một người phụ nữ đang ngủ?”

 

“Nếu ta nói thì ngươi có nói cho ta biết chuyện tiểu thư Ria đang giấu diếm không?”

 

“Hừm!”

 

Nathan hừ mũi. Thể hiện rõ ý từ chối.

 

‘Biết ngay mà.’

 

Không hy vọng sẽ không thất vọng.

 

Dillian nhìn xuống gương mặt Ria với ánh mắt thờ ơ.

 

‘Người phụ nữ này đang che giấu chuyện quái gì vậy?’

 

Ria đã khẳng định rằng hắn và cô sẽ gặp nguy hiểm nếu tiết lộ sự thật.

 

Có thể là gì chứ? Quá khứ của hắn? Địa vị? Hay quan hệ của họ?

 

Hắn không biết có thể là chuyện gì nữa.

 

Dillian cứ nhìn chằm chằm Ria, rồi nói ra những gì hắn luôn hiếu kỳ.

 

“Runaway của ta đã từng xuất hiện trước mặt Ria đúng không?”

 

“... Đúng vậy.”

 

“Ta có làm cô ấy bị thương không?”

 

“Có. Nhưng mà Ria phản ứng rất quyết liệt.”

 

Nathan có nằm mơ cũng không nghĩ  Ria sẽ nói dối Dillian nên đã nói ra hết toàn bộ sự thật.

 

“Ừ. Là vậy đấy.”

 

‘Đúng như hắn đoán, là nói dối.’

 

Cô nói biết được là vì quan tâm đến những lời nguyền. Sự thật thì cô biết rõ như vậy vì đã tự mình trải qua chuyện đó.

 

‘Tại sao cô ấy phải nói dối chuyện đó?”

 

Có phải việc này cũng liên quan đến bí mật mà cô che giấu?

 

Hay nó có liên quan đến việc hắn mất trí nhớ?

 

“Nếu là một runaway mạnh đến nỗi khiến tôi không thể nhận ra bất cứ ai, vậy thì, có khả năng cao là tôi bị mất trí nhớ do tác dụng phụ.”

 

Tên nhãi ranh đó nói gì vậy nhỉ? Biểu cảm của Nathan thay đổi một cách kỳ lạ.

 

May là không phải do tác dụng phụ của runaway, mà là do hắn bị đập vào gáy.

 

“... Ta đoán là vậy.”

 

Nathan quyết định giả vờ ngu ngơ.

 

Cứ để hắn bị lừa vậy đi, thật thoải mái mà.

 

‘Một cú lừa quá hoàn hảo.’

 

Chậc, chậc, Dillian chìm trong thế giới riêng của hắn nên không hề thấy Nathan tặc lưỡi.

 

‘Nhưng sao mình cứ có cảm giác tồi tệ thế nào?”

 

Dillian nhăn mặt, khó chịu vì đau đầu.

 

“Nathan.”

 

“Hừ. Sao gọi ta?”

 

“Chỉ nhìn cô ấy thôi, tim ta cũng đập điên cuồng, thỉnh thoảng sau đầu cũng bị choáng. Còn khi ta cố nghĩ đến tiểu thư Ria, đầu lại đau như nứt ra, sao lại thế này?”

 

Nếu không biết cái gì, hãy nhờ người xung quanh giúp. Đó là một cách tốt nhất.

 

Thế nhưng, áp dụng cách này vào sai đối tượng rồi.

 

“Ngươi có biết cảm giác đó là gì không?”

 

Nathan không biết rõ lắm những cảm xúc của con người nên cũng suy tư cùng với lời của Dillian.

 

Xét về kiến thức trong những tiểu thuyết ngôn tình mà nó đã đọc từ trước đến nay thì là chính nó!

 

“Hừm, không phải là yêu đấy chứ?”

 

“Yêu?”

 

“ Tim đập nhanh, đầu choáng váng và khó thở là những triệu chứng thường thấy khi yêu.”

 

“Có tiếng chó sủa không?”

 

Dillian vừa xoa tai vừa nói rằng hắn nghe thấy gì đó mà hình như hắn chưa từng nghe qua.

 

“Ngươi nói những điều vớ vẩn bằng thái độ chân thành thật đấy.”

 

“Vớ vẩn gì hả tên kia!”

 

Nathan nổi điên khi cái lý lẽ hoàn hảo của nó bị ngó lơ.

 

“Ngươi nên dừng đọc mấy tiểu thuyết lãng mạn đi.”

 

Đáng ra nó nên nói cái gì có nghĩa, hắn bị ngớ ngẩn rồi nên mới đi hỏi một con cú không ra người ngợm, đồng bóng ấy.

 

Dillian lại nhìn Ria đang nằm trên giường trông không được thoải mái lắm.

 

‘Bực mình thật.’

 

Ria cứ trằn trọc. Khi cô đá chăn rơi xuống sàn, mùi hương đang bị phong kín lại tỏa ra.

 

Khi được giải phóng, mùi hương toả ra khắp phía rồi quấn lấy Dillian.

 

Sau đó làm dịu đi sự bực tức khó chịu như một lời dối trá.

 

Dillian vô thức bật ra một hơi uể oải.

 

“Rốt cuộc đây là mùi gì vậy?”

 

Nó khiến hắn cảm thấy phức tạp.

 

‘Là yêu.”

 

Vào lúc đó, âm thanh càn quấy của con cú chết tiệt đó thì thầm trong đầu hắn.

 

Đôi mắt màu đỏ của hắn nheo chặt lại.

 

“Ý ngươi là yêu?”

 

 “Vậy ngươi gọi nó là tức giận à?”

 

“Không còn đáp án nào nghe hợp lý hơn sao?”

 

Những gì Nathan tuỳ tiện nói có thể là đáp án, nhưng không may Dillian không cho là vậy.

 

Không, không thể nào.

 

Vì Ria là ân nhân cứu mạng của Dillian. Từ lúc hắn tỉnh lại cho đến giờ, cô chỉ toàn thể hiện sự tử tế và thiện chí.

 

Cũng không có lợi dụng hay làm hại hắn.

 

Hắn không phải tên khốn bóp méo đi tấm lòng thành của người cứu mình.

 

Dillian nói thầm trong lòng, nhặt chăn rơi trên sàn lên rồi cẩn thận đắp cho Ria.

 

“Này, cú béo.”

 

“Béo?!”

 

Nathan trừng mắt nói to, sau đó lập tức hạ giọng nhìn Ria vẫn đang ngủ.

 

“Ngươi nói ai béo!”

 

“Vậy thì cú heo!?”

“Cái tên khốn kiếp…”

 

“Chắc ngươi đã độc chiếm cái chăn chứ gì, phải đắp cho tiểu thư Ria nữa chứ.”

 

Nó có chịu trách nhiệm nếu cô ấy bị cảm lạnh không. Trước âm thanh lèm bèm của Dillian, Nathan tặc lưỡi.

 

“Cái đó còn gọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e.”

 

Ria gọi nó là gì nhỉ?

 

“À, đã nghiện còn ngại.”

 

Nhìn lại phía sau, Nathan hừ mũi.

 

Nhìn đi, Dillian. Ai mới là người nói đúng!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.