Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 6

“Em vẫn khoẻ chứ?”

 

Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, đung đưa thân mình.

 

“Em hẳn rất háo hức vì có tuyết rơi nhỉ.”

 

Con bướm bay lượn xung quanh như một đứa trẻ đang rất phấn khích.

 

Thật ra con bướm đang bay không hề nói được. Tôi và nó không thể giao tiếp với nhau.

 

Chỉ là tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng.

 

Khi đang xem đàn bướm xoay vòng, nhảy múa, tôi nghe thấy giọng của Nathan.

 

“Ria, hình như con đã từng như thế này.”

 

“Đã được một năm kể từ lúc con bắt đầu huấn luyện, ngay cả điều cơ bản này cũng không làm được mới là có vấn đề đấy.”

 

Tôi nhún vai rồi thổi nhẹ vào con bướm đang đậu trên ngón tay.

 

Huấn luyện. Nghe có vẻ vĩ đại lắm nhưng thực chất chẳng có gì ghê gớm.

 

Bởi vì đây là điều cơ bản để học cách sử dụng năng lượng thần thánh.

 

“Con có biết ta ngạc nhiên thế nào khi thấy con đột nhiên muốn thực tế hoá cho một con bướm không.”

 

Con bướm vàng này không có thật. Nó cũng không phải là ảo ảnh.

 

Những con bướm giống như dòng chảy của thế giới.

 

Nó tồn tại ở bất cứ nơi nào có sinh vật sống và có hơi thở nhưng người thường không có năng lượng thần thánh thì không thể thấy được.

 

Tuy nhiên, nếu năng lượng thần thánh được giải phóng một lượng lớn như bây giờ thì người bình thường cũng có thể nhìn thấy con bướm.

 

‘Ria à, như ta vẫn nói, nếu con có thể thấy nó, con cũng nên biết cách làm nó trở nên hữu hình.’

 

Điều đầu tiên tôi học được là thực tế hoá con bướm.

 

‘Rồi sau đó trở nên gần gũi với chúng.’

 

Đó không phải là điều gì khó khăn.

Vì đàn bướm đã theo tôi từ lúc bắt đầu.

 

Tôi chậm rãi đưa tay lên, quay vòng trong không khí giống như nhạc trưởng, còn đàn bướm như các thành viên của dàn hợp xướng, di chuyển theo từng chuyển động của tôi.

 

“ Làm tốt lắm.”

 

Nathan hài lòng nhìn tôi khen ngợi.

 

“Nhưng mà việc này có thực sự giúp ích được gì không?”

 

Nó rất có ích cho sự phát triển của các loại thảo mộc nhưng không có nghĩa là tôi sẽ huấn luyện mọi thứ bằng cảm xúc như tu dưỡng ý thức đạo đức*.

 

*Chịu đựng một vài hoàn cảnh khó chịu mà trái với mong muốn hoặc mục tiêu của bản thân.

 

 

“Các kỹ năng cơ bản là điều cần thiết trong mọi việc. Nếu con có thể điều khiển được năng lượng thần thánh của mình cách tự nhiên như hít thở thì con có thể tự bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm trong tương lai.”

 

“Con không muốn gây nguy hiểm ngay từ đầu.”

 

“Mong là vậy, nhưng cũng mong không phải là người đang ở rất gần con mà chúng ta không biết khi nào sẽ bùng nổ.”

 

Dillian giống như một tảng đá ngầm đâm vào cuộc sống yên bình của tôi.

 

“Sau một thời gian nữa, lời nguyền của tên nhóc Dillian đó lại muốn một bữa ăn.”

 

“Nhưng lúc nãy anh ta đã ăn no rồi mà.”

 

Tôi đã cho hắn ăn rất nhiều. Tôi nghĩ rằng một người vừa trở về từ quỷ môn quan sẽ không ngốn nhiều năng lượng thần thánh đến vậy.

 

“Cái bụng đó sẽ đói nhanh thôi.”

 

“Chắc chỉ đói một chút thôi nhỉ?”

 

“Ria à, nếu là con, con có thể chịu đói khi thấy một miếng thịt béo bở nhưng lại không thể ăn được không?”

 

“...”

 

Tôi không chịu được.

 

“Đừng lo. Việc chạy thoát sẽ không đáng sợ như lúc trước đâu. Ý chí sống của một con quái vật đủ để làm dịu đi cơn đói của hắn. Nếu nó không phải là trường hợp ngoại lệ.”

“Con cũng nghĩ vậy.”

 

Không có nhiều trường hợp mà con quái vật trong Dillian xuất hiện.

 

Khi Runaway của hắn hiện lên, điều đó có nghĩa mạng sống của hắn đang bị đe doạ. Vì thế mà hắn không thể tự kiểm soát lời nguyền được.

 

Nhưng Dillian rất mạnh. Hắn đủ sức mạnh để bảo vệ những gì thuộc về hắn, đủ mạnh để có thể kiểm soát lời nguyền ngay cả khi nó trở nên khó kiểm soát.

 

Nói cách khác, nếu tính mạng của hắn không bị đe doạ thì Runaway sẽ không xuất hiện.

 

‘Bây giờ hắn đang bị mất trí nhớ nên điều đó là không thể.’

 

“Tốt hơn là đưa hắn về nhà trước khi nó xuất hiện, nhưng thời tiết lại không cho phép.”

 

Như Nathan nói, dường như  tuyết không có dấu hiệu ngừng rơi.

 

Tuyết chất thành đống ở sân sau còn sự lo lắng của tôi cũng chồng chất như đống tuyết ấy.

***

 

Dillian bắt đầu tập trung lấy lại kí ức, không ngày nào hắn rời tay khỏi những quyển sách.

 

Ngoài lúc ăn uống và ngủ, bao nhiêu thời gian còn lại hắn đều dành để đọc sách.

 

Nhờ hắn không còn hứng thú với việc dọn dẹp nữa mà tôi cũng bớt việc.

 

Thay vào đó là rất nhiều câu hỏi trút lên tôi.

 

‘Tôi cứ nghĩ nếu đưa sách cho hắn thì hắn sẽ chịu yên tĩnh…’

 

Tôi nghĩ sai rồi. Những câu hỏi không hề biến mất, mà còn gấp đôi lên và toàn nhắm vào tôi.

 

“Đế quốc Rohaim là một quốc gia sùng đạo. Trong lịch sử thành lập, người ta nói rằng vị thần duy nhất ‘Obelos’ đã tạo nên thế giới và lập ra một đế quốc, đó là một quốc gia có lịch sử lâu đời.”

 

Cuốn sách trước mặt Dillian là sách cho trẻ em, dễ hiểu như một bài vỡ lòng về lịch sử.

 

Tôi lần lượt chỉ vào các bức tranh lớn.

 

“Vì là một nước sùng đạo nên đền thờ có quyền lực tối cao. Ở thủ phủ, có một ngôi đền lớn chỉ để thờ một vị thần duy nhất là “Obelos” và dưới ngôi đền này còn có các ngôi đền được đặt theo tên của các thiên thần là những người hầu cận trung thành và là tông đồ của Chúa. Những ngôi đền này trải khắp cả nước.”

 

Đền thờ Nathaniel, nơi mà tôi ở là một trong số đó.

 

“Vì là một nước sùng đạo, quyền lực của Chúa Trời rất lớn nhưng những người ở đền thờ không quan tâm đến chính trị. Tất nhiên là vì họ chỉ phục vụ cho Chúa.”

 

Tôi không biết về vị cựu Giáo Hoàng nhưng Giáo Hoàng hiện tại thì chẳng quan tâm gì đến quyền lực cả.

 

“Không có sự kìm hãm của đền thờ cho nên các nhà cầm quyền của hoàng gia vẫn yên ổn với vị trí của mình.”

 

Đã hơn 200 năm kể từ khi ông ấy trở thành Giáo Hoàng, có vẻ như ông ấy đang duy trì nền hoà bình này.

 

“Vậy thì nó có phải là quyền lực độc tài không?”

 

“Không. Càng có nhiều gia đình hoàng tộc phô trương quyền lực độc tài hơn.”

 

Tôi thò ngón trỏ chỉ vào sách.

 

“Công tước xứ Sinaize.”

 

Một gia tộc đã tồn tại từ khi lập quốc. Có lẽ còn lâu đời hơn hoàng gia.

 

Hơn một ngàn năm qua, nơi ở của Công tước xứ Sinaize vẫn luôn được bảo vệ, trong khi họ của hoàng đế thì thay đổi nhiều lần.

 

Nói cách khác, Sinaize là một chứng nhân lịch sử sống cùng với sự phát triển của đế chế.

 

Dillian lắng nghe tôi giải thích bỗng hỏi một câu.

 

“Có đủ quyền lực để có riêng thế lực của mình nhưng lại không kiểm soát hoàng gia sao?”

 

“Như Ngài Dillian nói, không phải là không có sự kiểm soát nhưng mọi người đều thất bại và cuối cùng chọn cách chung sống hoà bình.”

 

Đối với hoàng gia, bắt tay hợp tác sẽ có lợi hơn là cứ kiểm soát Dillian.

 

Bởi vì người được nhà Sinaize ủng hộ sẽ là hoàng đế kế vị.

 

Như ai đó từng nói đùa gọi gia tộc Sinaize là người tạo Vua. 

 

Người được gia tộc Sinaize chọn chắc chắn sẽ là hoàng đế kế vị.

 

“Trừ khi gia tộc Sinaize bỏ mặc hoàng gia trước chứ hoàng gia sẽ không thể quay lưng với gia tộc Sinaize.”

 

Nhất là lúc này đây, chủ nhân là Dillian. Quá nguy hiểm để biến hắn thành kẻ thù.

 

“Chỉ riêng điều này, Sinaize có vẻ như là một nhân vật bí ẩn có sức ảnh hưởng nhưng mà thế lực này cũng không quan tâm đến chính trị. Vì nó quá nhàm chán và nhạt nhẽo.”

 

Nhắc đến điều này, Dillian đã trực tiếp bày tỏ quan điểm của bản thân.

 

Hắn không quan tâm bất cứ điều gì khác ngoài người dân và lãnh thổ của hắn.

 

Bất kể xung quanh có đánh nhau hay không, Dillian cũng chẳng thèm quản.

 

Tất nhiên, gia tộc Sinaize thường hoạt động chính trị độc lập qua các thế hệ, thế nhưng Dillian lại không như thế, có thể nói rằng hắn là người giỏi nhất trong các thời.

 

“Anh hiểu rồi chứ, học trò Dillian?”

 

“Vâng, tôi hiểu rồi, sư phụ Ria.”

 

Dillian thường hay thể hiện một khía cạnh bất ngờ nhưng nếu như tôi đùa giỡn như bây giờ, hắn sẽ hùa theo mà không né tránh.

 

“Một bài học tuyệt vời và rất dễ hiểu.”

 

Có lúc hắn còn phản ứng thái quá, chẳng hạn như bây giờ.

 

‘Hắn thấy thoải mái với mình ư?’

 

Tôi hi vọng có thứ gì đó giống như thế.

 

Có một chút phấn khích, tôi liền thành tâm trả lời những câu hỏi của Dillian nhưng chẳng bao lâu sau tôi không thể chịu nổi nữa .

 

“Sư phụ, tôi có câu hỏi.”

 

“Sư phụ, tôi không hiểu.”

 

“Sư phụ.”

 

“Sư…”

 

Điên mất. Tôi sắp phát điên rồi. Tôi cảm thấy như mình sắp bị loạn thần vì cái tiếng sư phụ đó.

 

Trong một thời gian ngắn, tôi đã kiệt sức và tuyên bố đầu hàng.

 

“Thưa Ngài Dillian, tôi xin được bỏ nghề giáo. Từ nay trở đi tôi là Dobby*.”

 

*Dobby là nhân vật trong Harry Potter.

 

“Dobby là cái gì?”

“Dobby là gia tinh. Nếu nó tìm thấy những cái vớ, nó sẽ được tự do.”

 

Tôi vừa hét vừa nhặt vớ của mình ra khỏi đống quần áo đã giặt.

 

“Dobby tự do rồi.”

 

Đúng. Vì Dobby được tự do nên tôi sẽ ngừng đóng vai sư phụ. Tôi vừa cười vừa nói những thứ vớ vẩn.

 

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Nathan vang lên trên đầu.

 

“Dillian, ngươi đúng là kẻ phiền phức, đừng có hỏi nữa. Bây giờ Ria đang bị quá tải đấy.”

 

“À, thì ra đó là lý do cô ấy nói nhảm.”

 

Nhảm là ý gì! Quá đáng! Đúng là nó nhảm thật nhưng Dobby nghe được sẽ đau lòng đấy.

 

“Nếu ngươi tò mò cái gì cứ hỏi ta. Dù cơ thể ta trông như thế này thôi nhưng ta đã sống lâu nên có rất nhiều kiến thức.”

 

“Ngươi?”

 

“Ừ, khó tin lắm đúng không? Trông ta trẻ mà.”

 

“Thần kinh. Ngươi sống mà không soi gương à? Hay ngươi bị chập mạch?”

 

“Ngươi, tên khốn kia!”

 

Tôi lơ đi cuộc đấu khẩu đầy mùi thuốc súng trên đầu.

 

Đúng vâỵ. Dobby là gia tinh tự do.

 

Dillian tiếp thu kiến thức bao la của Nathan như miếng bọt biển.

 

Còn Nathan truyền đạt mọi thứ cho hắn, nhìn lại tôi với vẻ mặt yểu xìu như thể sinh khí của nó bị hút mất.

 

“Ria à, đừng làm phiền cho đến khi ta tỉnh dậy…”

 

Nathan mệt mỏi, loạng choạng đi vào phòng.

 

Khác với tôi, người đang nhìn bóng lưng của Nathan bằng đôi mắt đượm buồn, Dillian còn không thèm nhìn nó.

 

Mặc dù đã nuốt rất nhiều kiến thức nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ.

 

“Tiểu thư Ria, tôi là kiểu người như thế nào?”

 

Tôi thành mục tiêu tiếp theo của hắn một cách tự nhiên.

 

“Tôi có họ không? Còn địa vị của tôi nữa? Nghề nghiệp thì sao?”

 

Một loạt câu hỏi lung tung tấn công tôi.

 

“Tôi cũng không biết…”

 

Tôi nhún vai, còn tay thì bận rộn gấp quần áo.

 

“Tôi có gia đình không?”

 

Cảm thấy sự mong chờ trong lời hắn khiến tim tôi nhói lên.

 

“... Đương nhiên. Đương nhiên là có rồi. Tôi chắc chắn họ cũng đang tìm Ngài Dillian đấy.”

 

“Thật không?”

 

“Thật. Chắc chắn là vậy.”

 

Dù có nhiều người sợ hãi và đề phòng Dillian nhưng những người đang ở cạnh hắn là những người nguyện trung thành với hắn.

 

Nếu như tuyết ngừng rơi, họ sẽ tìm Dillian bằng mọi giá.

 

‘Nếu việc đó xảy ra, tôi sẽ gặp rắc rối.’

 

Tôi tự tin trả lời.

 

“Đừng lo lắng quá. Chắc chắn anh sẽ gặp lại họ.”

 

“Vậy cái  này thật rồi.”

 

“Cái này…”

 

Đúng là một từ đầy ý tứ.

 

Như thể hắn đã biết tôi nói dối.

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 6
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.