Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 25

 

 

Cô lắng tai nghe thông tin trong một quán ăn ồn ào.

 

“Nhưng mà không ai nhìn thấy mặt cô ấy.”

 

“Chắc đền thờ cũng phải thật cẩn thận chuyện đó. Đó là Thánh nữ được mong đợi từ lâu, là người chịu trách nhiệm khi có chuyện xấu xảy ra.”

 

Sự xuất hiện của Aina đồng nghĩa với việc câu chuyện gốc đã bắt đầu.

 

Cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt mới được.

 

Khi cô đang thu tập thông tin qua cuộc nói chuyện của hai người kia thì một giọng nói xa lạ xen vào.

 

“Chắc cô rất quan tâm đến Thánh nữ nhỉ.”

 

Người đàn ông có mái tóc nâu ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng chào với một nụ cười thân thiện.

 

“... Có ai mà không quan tâm đến Thánh nữ?”

 

“Ừ nhỉ, cũng đúng.”

 

Đó là một câu hỏi rõ như ban ngày, người đàn ông tươi cười nói.

 

Ria nhìn lướt qua quần áo của anh ta.

 

Wilhelm là một ngôi làng nằm trên đường biên giớ, thường được người ngoài ghé đến.

 

Cho nên không có gì kì lạ khi cô bắt gặp một người xa lạ.

 

Cô chỉ lo về thanh kiếm đeo trên thắt lưng của anh ta.

 

Cả bàn tay chai sạn của anh ta cũng hạn chế cử động.

 

Anh ta không phải người bình thường…

 

Cô trở nên quá nhạy cảm như vậy là vì Dillian, cô rất cảnh giác với người lạ.

 

“À, tôi không phải người kì quặc cho nên cô khô cần đề phòng vậy đâu. Tôi mới đến Wilhelm, chỉ muốn hỏi đường thôi.”

 

Người đàn ông lấy ra một tấm bản đồ từ cánh tay, mở ra đặt lên bàn rồi hỏi.

 

“Tôi nghe nói là Wilhelm có một vùng bị nguyền rủa đúng không?”

 

“Ý anh là rừng Đen?”

 

“Rừng đen ư?”

 

Người đàn ông lẩm bẩm một mình, có lẽ cảm thấy xa lạ với cái tên lần đầu nghe được này.

 

“Là ở đây.”

 

Ria chỉ vào một góc bản đồ.

 

Rừng đen là tên mà dân làng gọi, nó không phải tên thật.

 

“Là rừng Teepee. Ở đây chỉ có vùng này mới bị nguyền rủa. Nó là nơi mà đất đai cằn cỗi, mục nát và có quái vật.

 

“Tôi nghĩ là đúng nơi này rồi.”

 

“Nhưng mà tại sao anh lại tìm rừng đen?”

 

Đó là nơi mà dân tránh còn kịp, vậy mà một người lạ lại tìm đến sao?

 

“Tôi phải tìm một thứ.”

 

“Chắc nó rất quan trọng nhỉ.”

 

Chắc là thứ gì đó rất quý giá đối với anh ta nên anh ta mới có ánh mắt nghiệm nghị như vậy.

 

“Đúng vậy.”

 

Là gì thế, một thứ quan trọng sao? Có phải là kho báu bị chôn vùi dưới đất không?

 

Sau đó, móng vuốt sắc nhọn của Nathan báu chặt lên vai cô ý bảo cô đừng có tỏ ra thân thiết quá.

 

Cô bỗng hoảng hốt. Đây là lần đầu Nathan cảnh cáo cô gay gắt như vậy.

 

Không giống với lúc nó nói cô tránh Dillian.

 

“Cảm ơn tiểu thư.”

 

Không biết có phải anh ta đã có đáp án thoả đáng hay không mà nở một nụ cười.

 

“Đổi lại, tôi sẽ mời cô một bữa. Khi nào người đi cùng cô quay lại, hai người cứ chọn món rồi nói tôi biết nhé.”

 

“Sao? Không. Không có gì đâu.”

 

Khi cô cảm thấy nặng nề với lòng tốt quá mức của một người lạ thì đuôi mắt liếc thấy Dillian.

Rốt cục cũng có một ngày cô cảm thấy thật tốt khi thấy Dillian.

 

Ria vẫy tay với hắn.

 

“Ngài Dill…”

 

Mà khoan, cô có thể gọi tên của Dillian trước mặt người đàn ông thần bí này không nhỉ?

 

Suy nghĩ đó chợt vụt qua trong ngắn ngủi.

 

“...an.”

 

Sau khi thay đổi tên hắn theo ý mình, cô quyết tiếp tục gọi cái tên đó.

 

“Ngài Dillan, đến đây.”

 

“Dillan…?”

 

Người đàn ông đi theo Ria, lẩm bẩm cái tên Dillan rồi uống một ngụm nước.

 

“Tiểu thư Ria, xin em gọi đúng tên của anh.”

 

Nhưng khi anh ta thấy Dillian đang đi vào thì lên tiếng.

 

Phụt, nước trong miệng anh ta chảy thẳng vào cốc.

 

Cô không ngờ mình sẽ nhìn cái cảnh gớm ghiếc này ngay trước mắt.

 

“Xuất sắc.”

 

“Con đúng là có tài năng đấy.”

 

Nathan lầm bầm theo thói quen.

 

May là anh ta không nghe thấy cho nên đập bàn, đứng đậy rồi hét lên.

 

“Dillian?!”

 

“Gì thế?”

 

“Cái giọng điệu cục súc này! Giọng nói lạnh lùng nữa! Là anh, Dillian.”

 

Người đàn ôn thở dài như muốn nói ‘anh thưởng tôi không biết giọng anh à?’

 

Giọng nói lớn đó thu hút sự chú ý của mọi người. Dillian nheo mắt.

 

Người đàn ông kia thì ngược lại, trên mặt tràn ngập niềm vui.

 

“Quả nhiên là anh vẫn còn sống! Tôi biết mà. Anh đâu phải loại người dễ chết như thế.”

 

“...”

 

“Tại sao anh không quay về? Nếu còn sống thì nên mau chóng quay về. Anh có biết tôi lo lắng đến thế nào không? Anh hoàn thành tốt công việc chứ? Những người đi cùng anh đâu? Có phải mọi người đã chết hết trừ anh đúng không?”

 

“...”

 

Cái thể loại tình huống gì đây?

 

Ria ngơ ngác chớp mắt.

 

Cái người xa lạ biến mất đi đâu rồi mà giờ chỉ còn một người bảo vệ quá khích thế này?

 

“Không phải. Tôi rất vui vì anh còn sống. Có bị thương không?”

 

Trong khi người đàn ông nói không kịp thở còn Dillian thì chưa hề đáp lại chữ nào.

 

Ria không nghĩ hắn có thể trả lời được. Với Dillian đang mất trí nhớ thì người đàn ông trước mặt hắn không khác gì một người lạ.

 

Cô nhìn ngườ đàn ông đang độc thoại, sau đó mắt cô chạm với mắt của Dillian.

 

Đôi mắt đó đầy sự bực bội và phiền phức.

 

Cô nghĩ là hắn muốn trốn.

 

Thực chất là chứng mất trí là điểm yếu chí mạng của Dillian, người mà có quá nhiều kẻ thù.

 

Ria không thể giúp được gì cả. Cô là người tốt bụng nên phải là người hỏi.

 

“Anh là ai?”

 

Người đàn ông đột nhiên bị hỏi, quay lại nhìn cô.

 

Anh ta ho rất nhiều như thể đã nhớ đến sự tồn tại của tôi có hơi muộn.

 

“Tên tôi là Harris Thrisio. Dillian, cái tên khốn em họ này.”

 

“Em họ ư?”

 

Dillain có anh họ sao? Cô không biết chuyện đó.

 

“Anh thật sự là anh họ của anh ấy sao?”

 

Sự nghi ngờ đã giảm bớt lại xuất hiện.

Cô lẻn lên phía trước Dillian.

 

Sau đó Harris há hốc miệng.

 

“Anh chắc chứ? Anh có thể chứng minh không?”

 

“... Vậy thưa tiểu thư, cô có quan hệ gì với Dillian?”

 

“Cứ xem như là ân nhân cứu mạng của Ngài Dillian.”

 

“... Cô ấy hay giới thiệu như vậy với người khác, thực ra cô ấy là vợ tôi.”

 

“Không phải, đầu óc anh ấy bây giờ không được bình thường, anh không cần nghe anh ấy.”

 

“Vợ à, em thật sự muốn đẩy anh đi như thế này sao? Anh tổn thương lắm đấy.”

 

Ngay khi cuộc đấu khẩu thứ hai sắp bắt đầu thì Harris xen vào.

 

“Vậy, là cái nào…?

 

“Chúng tôi là người dưng.”

 

“Vợ chồng.”

 

Dillian siết chặt vai Harris, người đang bị hoang mang trước phản ứng trái ngược của hai người họ, siết chặt đến nỗi mạch máu trên mu bàn tay nổi lên.

 

“Tôi sẽ không nói điều này lần thứ hai. Cô ấy là vợ tôi.”

 

Miệng Harris mở to như muốn rớt cả cái cằm xuống.

***

Harris là người sống một cuộc sống bình thường, đi trên một con đường được trải sẵn từ lúc sinh ra đến giờ, đang phải đối mặt với một cơn khủng hoảng lớn nhất trong 26 năm cuộc đời.

 

“Cậu thật sự không biết anh tôi là ai sao?”

 

Thật nực cười khi tìm thấy người em họ mà anh ta tưởng đã chết đồng thời lại nghe việc kết hôn của hắn, còn khủng khiếp hơn nữa là hắn bị mát trí nhớ.

 

“Não cá còn tốt hơn trí nhớ của cậu.”

 

Harris cứ nói những lời giống nhau, đi đến chỗ Dillian một cách chua chát.

 

Harris nhìn gương mặt đầy sự bực tức của Dillian rồi vuốt cằm.

 

“Nhìn mặt thì giống đấy.”

 

“Sao anh không câm miệng lại đi! Ồn ào.”

 

“Cậu thật sự bị mất trí nhớ à? Kiểu ăn nói thô lỗ vẫn y như vậy…”

 

Harris lẩm bẩm bằng giọng nghiêm trọng.

 

Tuy nhiên, Dillian chỉ chú ý đến Ria.

 

Lúc đầu, có vẻ như cô bảo vệ hắn nhưng khi cô nhìn thấy cái mề đay* của Harris thì liền rời chỗ ngồi như dự đoán.

 

‘Ngài Harris thật sự là gia đình của Ngài Dillian.’

 

Vậy nên hắn có thể thoải mái rồi , cô nói như vậy để đuổi khéo Dillian đi.

 

Ngay sau đó Dillian và Harris di chuyển đến một chỗ yên tĩnh, Harris liền nói cho hắn biết tất cả về hoàn cảnh của hắn.

 

Ria nói ít nhất thì gia đình hắn nên được biết chuyện này.

 

Thế nhưng đối với Dillian, Ria mới là gia đình của hắn. Kể cả Nathan có cản trở hàng trăm lần đi nữa.

 

Mặc kệ Harris khẳng định anh ta là gia đình của hắn đi chăng nữa thì với Dillian anh ta vẫn là người lạ.

 

Harris để ý đến tình hình thực tế rồi hỏi.

 

“Cậu kết hôn với người phụ nữ kia à?”

 

“Ria.”

 

“Sao cơ?”

 

“Cô ấy không phải người phụ nữ kia, cô ấy tên Ria.”

 

Harris bật cười trong bất lực. Đó là lý do anh ta cạn lời.

 

Anh ta không thể tin được là một người chỉ biết chăm chút cho bản thân lại đi quan tâm người khác. Anh ta không mong hắn trở nên nhạy cảm chỉ vì anh ta không gọi đúng tên của Ria.

 

Anh ta không biết hắn có thật sự ổn không nữa?

 

Một sự lo lắng ập đến với anh ta.

 

“À đúng, là tiểu thư Ria. Nhưng cô ấy nói không phải mà.”

 

“Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, cũng chưa thông báo cho ai cả.”

 

“Cô ấy bảo tôi đừng tin câu vì hai người không phải như vậy.”

 

“Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ có mình tôi thích cô ấy.”

 

“... Sao?”

 

Harris ngơ ngác chớp mắt. Anh ta vừa nghe cái gì vậy?

 

“Là yêu đơn phương.”

 

Yêu đơn phương là ý gì? Dillian vĩ đại nhết thế giới yêu đơn phương ư? Người luôn xem phụ nữ như một cục đá sao!

 

Harris cảm thấy choáng váng.

 

Vì bản chất mạnh mẽ và kiên quyết của mình trong số các hiệp sĩ dòng Thánh nên anh ta được gọi là cây đại thụ, nhưng bây giờ anh ta như một nhánh cây khô chỉ cần chạm nhẹ cũng gãy đôi.

 

“... Vậy có nghĩa là cậu không kết hôn, cũng không phải là vợ chồng như tiểu thư Ria nói.”

 

“Chỉ có lễ cưới là chưa thôi, còn giấy đăng ký hôn chỉ cần điền vào là xong.”

 

Dillian nhún vai nói.

 

“Nếu chúng tôi cứ sống như thế này, chẳng phải sẽ trở thành vợ chồng thật sự sao?”

 

Vậy nên hắn thật lòng sẽ tiếp tục cuộc sống kiểu này.

 

Harris vội bắt lấy cánh tay của Dillian.

 

“Dillian, câuj đi đến tận biên giới để tìm long tâm*, không phải để kết hôn hay làm gì khác.”

 

*Tên một loài hoa.

 

Mặc kệ hắn có tìm thấy hoa hay không.

 

Nếu tìm ra, hắn có thể quay về một cách kiêu ngạo, dù không tìm ra thì Thái tử cũng sẽ không đổ lỗi cho hắn.

 

Ai dám to gan đổ lỗi cho Dillian Sinaize chứ?

 

“Quya về cùng tôi. Mọi người đang chờ cậu đấy.”

 

“Vì sao tôi phải làm vậy?”

 

“Cậu là người đứng đầu Sinaize! Mơ ước mà cậu đã dành toàn bộ cuộc đời để đạt được!”

 

“Mơ ước của tôi bây giờ là có một gia đình hạnh phúc với tiểu thư Ria!”

 

Dillian hất tay anh ra, đôi mắt hắn ánh lên những tia kiên định.

 

“Mà không có bất cứ sự xáo trộn nào.”

 

Cho nên ý hắn là ‘hãy biến khỏi đây.’

 

‘Cái tên cứng đầu này. Dù có mất trí nhớ cũng chẳng khác gì cả.’

 

Từ nhỏ hắn đã bướng bỉnh như vậy. Dillian không bao giờ thay đổi quyết định của bản thân dù chỉ một lần.

 

Điều này đồng nghĩa với việc Harris không thể đưa hắn đi về cùng bằng bất cứ cách nào.

 

Harris thất vọng tràn trề, vỗ trán.

 

“Vì sao cậu thích người phụ nữ đó? Cái quái gì đã xảy ra mà khiến cậu gặp phải cô ấy?”

 

Việc này không giống với tính cách của Dillian chút nào. Dillian mà anh ta biết là người cắt đứt quan hệ với gia đình mà không hề do dự.

 

“Thích cô ấy cũng cần có lý do sao? Chỉ đơn giản là tôi thích.”

 

“Nhưng mà chắc phải có gì đó lọt vào mắt cậu chứ.”

 

Harris liều mạng giặng một cái bẫy dù là nhỏ nhất.

 

Thế nhưng không nhìn thấy chút sơ hở nào của Dillian.

 

“Nụ cười của cô ấy rất đẹp. Cô ấy tốt bụng, dịu dàng, khiến tôi cảm thấy dễ chịu khi ở bên cô ấy, lúc giận dỗi cũng đáng yêu. Đôi lúc, cô ấy cũng hiểu ý tứ của tôi, khiến cô ấy né tránh giống như một con sóc, rất đáng yêu.”

 

Khuôn mặt của Harris trở nên trắng bệch vì những lời có cánh mà Dillian dành cho Ria.

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.