Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 19

Dù có điên hay không, Dillian vẫn không ngớt cười.

 

“Vì ta hả?”

 

“Đúng. Do ngươi hết!”

 

Cuộc sống yên bình thường ngày của Ria trong suốt một năm qua đã bị phá vỡ, nơi ở của cô bị phát hiện và năng lượng thần thánh cũng không ngừng bị vắt kiệt.

 

Dillian lại tự suy diễn lời của Nathan thành Ria cố bảo vệ hắn. 

 

Dillian vội che miệng, cười đến tận mang tai.

 

Hắn gần như thể hiện sự kỳ lạ của mình cho Nathan thấy.

 

“Ngươi bị bệnh à? Có chuyện gì với ngươi vậy?”

 

Ngoài ghét thì Nathan bắt đầu thực sự lo lắng cho Dillian, nó vươn đôi cánh đặt lên trán Dillian.

 

“Không sốt…”

 

Lạ thật, ngón tay hắn cứ nhột nhột. Hắn cảm thấy hắn cần làm gì đó ngay bây giờ.

 

“Xuỳ.”

 

Dillian đẩy Nathan qua một bên, bước lên.

 

“Tên nhãi này, ta còn mới lo lắng cho ngươi đấy?”

 

“Ta sẽ làm một bữa sáng ngon nhất thết đãi tiểu thư Ria.”

 

“Hô. Nếu là lý do đó thì ta chấp nhận bằng một trái tim khoan hồng. Mong muốn tốt đó. Đi làm đi, Dillian!”

 

Dillian tự mình đa tình nên cứ cười suốt.

 

Vì thế, ngay khi Ria bước vào nhà, đã thấy một vầng hào quang toả sáng.

 

“Gì kia?” Ánh mắt đó.”

 

Những gì Ria thấy chính là ánh mắt dịu dàng kia. Dillian dịu dàng nhìn cô mà không hề ý thức được chuyện đó.

 

Dillian không biết. Ria lại càng không.

 

Mối quan hệ giữa hai người họ đang dần có chuyển biến. Mối quan hệ này đang đi về đâu đây.

 

“Tôi đã lắp đá bảo vệ, bây giờ thì không sao nữa rồi.”

 

“Nhưng nó vẫn không an toàn lắm đúng không?”

 

“Vâng, đúng vậy.”

 

“Vậy nên chúng ta cần nhanh chóng tìm cách khác.”

 

“Đúng vậy. Chúng ta phải tìm ra một giải pháp căn cơ hơn.”

 

Cả hai đồng ý, rồi nhìn nhau cười.

 

Hắn sẽ rời đi cùng Ria sớm nhất có thể.

 

Khi May đến, cô sẽ đưa Dillian về và rời khỏi đây.

 

Cùng ăn chung một dĩa thức ăn, ở chung một nhà và ngồi cùng một bàn nhưng suy tính của họ lại theo hướng hai khác nhau.

***

 

Thời gian thấm thoắt, một tháng đã trôi qua kể từ lúc cô ở cùng Dillian.

 

Cô cứ nghĩ họ sẽ ở chung lâu nhất là mười lăm ngày thôi nhưng đến tận một tháng!

 

“Haiz…”

 

Ria nặng nề thở dài giống như trời sắp sập thì Dillian đi đến.

 

“Vẫn không có tin tức sao?”

 

“Vâng. Cô ấy phải đến sớm chứ…”

 

“Cô ấy sẽ ổn thôi.”

 

“Đương nhiên. May rất mạnh mẽ nên cô ấy sẽ ổn. Cái tôi lo không phải chuyện đó.”

 

“Vậy?”

 

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Dillian.

 

“Là Ngài Dillian.”

 

“Tôi?”

 

Dillian chớp mắt, có lẽ đó là câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn.

 

“Em lo lắng cho tôi sao?”

 

“Đương nhiên rồi. Tôi còn lo lắng cho ai nữa ngoài Ngài Dillian?”

 

Cô nên lo lắng cho Nathan ăn no ngủ kỹ hả? Tất nhiên là cô phải lo cho một quả bom không biết khi nào sẽ phát nổ mới phải.

 

“Em lo cho tôi làm tôi cảm thấy tốt lắm đấy.”

 

Mặt Dillian tươi như một bông hoa đang nở rộ. Hắn nhẹ nhàng mở mắt với vẻ mặt rạng ngời giống như thắp sáng cả người hắn..

 

Bị xem như một quả bom hẹn giờ tốt đến thế sao? Mà sở thích của hắn cũng lạ lắm.

“Hãy tiếp tục lo lắng cho tôi nhé.”

 

“Không cần anh nhắc, tôi vẫn lo lắng mỗi ngày đây.”

 

Đôi mắt vốn đang đong đầy ấm áp như ngày xuân bỗng lập tức lạnh đi bởi những lời sau đó.

 

“Anh phải về nhà càng sớm càng tốt nhưng lại bị trói buộc ở đây nên tôi rất lo. Anh nhớ gia đình lắm đúng không?”

 

Bầu không khí đột ngột thay đổi, cô đảo mắt rồi nhẹ nhàng vỗ vào tay Dillian.

 

Quả nhiên, cô đáng ra không nên nhắc đến chuyện nhà hắn.

 

Ria vội thêm vào.

 

“Khi nào May trở về, tôi sẽ nhờ cô ấy đưa Ngài Dillian về sớm nhất có thể.”

 

“...”

 

“Thật ra thì tôi không biết sẽ lâu thế này. Tôi muốn đưa anh về sớm… Xin lỗi.”

 

“Ha. Em đang nói gì vậy?”

 

Dillian bỗng nhiên bật cười yếu ớt.

 

Hắn không tin cô sao? Nhưng nếu là May, cô ấy cũng làm vậy thôi.

 

“Tôi hiểu cảm giác nóng ruột của anh nhưng mà nếu là May, tôi đảm bảo sẽ an toàn…?”

 

Dillian đột nhiên che miệng cô lại.

 

“Đừng, đừng nói nữa.”

 

Có phần cảm thấy bực bội trong người, Dillian vuốt ngược tóc mái lên một cách thô lỗ.

 

“Lý do em cứ cố đuổi tôi ra khỏi nhà là gì?”

 

“Lý do ư? Tất nhiên là Ngài Dillian cần phải quay về nơi ở của mình. Với cả chỉ cần chỗ này bị phát hiện, anh cũng không thể ở đây mãi được.”

 

“Vậy thì có thể cùng nhau đến nơi khác.”

 

“Hả? Tôi cũng đi ư?”

 

Hắn đang nói cái gì vậy. Cô xua tay rồi cười.

 

“Anh đùa à. Nhà tôi ở đây, thì tôi đi đâu chứ?”

 

“Vậy, đây cũng là chỗ ở của tôi.”

 

Ria khép miệng lại, cười gượng nhìn vào mắt Dillian.

 

Ánh mắt đó thật chân thành. Hắn thật sự nghĩ đến việc ở lại đây.

 

Hắn điên rồi à?

 

Cô bật dậy, túm lấy cánh tay của Dillian.

 

“Khoan đã, tại sao chứ? Bây giờ anh có thể biết những chuyện anh luôn thắc mắc! Gia đình, bạn bè! Thậm chí là bản thân anh. Mọi chuyện!”

 

“Tôi không thắc mắc nữa.”

 

Hắn không thắc mắc? Không phải là hắn hiếu kỳ đến nỗi khiến cô phát bực lên sao!

 

“Đừng nói về chuyện đó nữa. Tôi giặt đồ đây.”

 

Dillian luôn trốn cô, không cho cô cơ hội để bám lấy hắn.

 

“Hắn bị sao thế?”

 

“Sao là sao. Là cái ý định ngớ ngẩn của anh ta ấy.”

 

 

“Ngài Dillian. Chúng ta cần nói chuyện.”

 

“Tôi đang bận. Tối nói sau nhé.”

 

“Ngài Dillian.”

 

“Tôi dọn tuyết trong sân trước đây.”

 

“Ngài…”

“ Tôi bận rồi.”

 

Ria chẳng biết cô đã làm gì khiến Dillian khó chịu đến mức không có thời gian nói chuyện.

 

Hắn cứ biến mất liên tục nên rất khó để nói chuyện với hắn dù chỉ một lần. Ngay cả khi cô đơn giản chỉ muốn trò chuyện, hắn cũng tránh như tránh tà.

 

“Ngươi thật sự định làm tất cả mọi việc à.”

 

Bất cứ lúc nào hắn làm việc, Nathan lại lởn vởn xung quanh nhìn Dillian và cô cũng vậy.

 

Toàn là ý đồ ngớ ngẩn để không phải rời đi.

 

Vô lý. Vùng quê này thì tốt đến mức nào mà khiến hắn muốn ở đây đến vậy chứ?

 

Dillian băn khoăn cô hiểu vì hắn mất trí nhớ. Thế nhưng, dù cô nhìn kiểu gì vẫn thấy Dillian rất ổn.

 

Như đã nói, cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

 

Lúc này cũng vậy, hắn chỉ cố né tránh chuyện đó.

 

Khi Ria đi đến chiếc sofa mà Dillian đang ngồi, cô gọi hắn với vẻ mặt nghiêm nghị.

 

“Ngài Dillian. Đây không phải lúc anh tránh mặt tôi.”

 

“Đúng.”

 

Cuối cùng, cũng chịu nói chuyện!

 

“Tôi cần bổ củi trước khi mặt trời lặn.”

 

“Cái gì? Không phải, tôi có thể làm việc đó…”

 

Cô vội đi lên trước Dillian, người đang định rời đi.

 

“Chờ đã…!”

 

Cùng lúc đó, cơ thể cô lùi về sau. Cô đang tự hỏi là cái gì thì dẫm lên đống đồ mới giặt rồi ngã về phía sau.

 

Mọi thứ như được tua chậm. Vẻ mặt ngạc nhiên của Dillian với bàn tay đưa về phía cô, còn Nathan bay ra khỏi phòng.

 

Ria nhắm mắt chờ một cơn đau sắp ập đến.

 

Bùm. Một tiếng động lớn cùng với cơ thể đập xuống nền nhà nhưng cơn đau mà cô chờ đợi lại không đến.

Khi cô mở mắt, Dillian hiện ra trước mặt. Khoảng cách đủ gần để cảm nhận được hơi thở của hai người quấn vào nhau.

 

“Em thật là.”

 

Dillian thở hắt ra rồi chạm trán của hắn vào trán Ria.

 

Đôi mắt đỏ hoe đó làm xáo trộn tầm nhìn của cô.

 

“Còn em nữa. Bất cẩn quá. Em phải cẩn thận chứ.”

 

Thỉnh thoảng hắn hay nói những lời quở trách cô nhẹ nhàng.

 

“Tôi e là em sẽ gây tai nạn vậy nên tôi không thể quay lưng với em được.”

 

Từ cuối cùng gần như là hắn đang tự nói với bản thân. Dillian từ từ đưa tay kéo cô lên rồi nhìn người cô một lượt.

 

“Đau không?”

 

“Không…”

 

Sau đó Dillian thở dài một hơi.

 

Cô cảm thấy như hắn đang thấy nhẹ nhõm, mắt cô không phải bị loạn rồi chứ?

 

Cô hoảng hốt nhìn vào mu bàn tay của Dillian.

 

Tay hắn đỏ ửng, nhìn thôi đã biết đau rồi.

 

“Ngài Dillian, tay của anh!”

 

“À, không có gì đâu.”

 

Thật sự thì Dillian không để ý nhiều đến vết thương của hắn.

 

“Không có gì là sao! Nó sưng lên rồi kìa!”

 

Ria sốt sắng khi nhìn thấy vết bầm trên tay hắn.

 

Cô thay đổi thái độ, phản ứng dữ dội. Cô tức giận khi thấy hắn không biết yêu thương cơ thể của mình.

 

“Em giận ư?”

 

“Vâng, tôi rất tức giận.”

 

Ria mím môi, chẳng cảm thấy có lỗi chút nào, Dillian thấy vậy nhẹ nhàng ấn lên môi cô bằng ngón cái.

 

“Tại sao?”

 

Hắn chậm rãi nâng cằm cô.

 

“Tại sao tiểu thư Ria lại tức giận?”

 

Ánh mắt hắn nhìn cô dai dẳng.

 

“... Tôi cũng không biết.”

 

“Em không biết?”

 

“Tôi không biết.”

 

Cô bực bội quay đầu đi, Dillian từ từ lui lại.

 

“Tiểu thư Ria, em chẳng thành thật gì cả.”

 

“Cái gì…”

 

Cô sợ hắn sẽ chạy trốn nữa, vội vàng vươn tay ra, liền cảm thấy mắt cá chân đau nhói.

 

Bong gân rồi sao?

 

Lờ đi sự đau nhói nơi mắt cá, cô kéo cánh tay Dillian.

 

“Anh định trốn nữa đúng không?”

 

“Không.”

 

Hắn cúi xuống nhặt quần áo mà tôi đã giẫm lên rồi trượt ngã.

 

“Tôi thắc mắc chuyện này lâu rồi, đây là quần áo của ai?”

 

Đó là quần áo mà Dillian mặc hơn một tháng qua.

 

Dillian nghi ngờ vì sao lại có quần áo đàn ông trong nhà của một người phụ nữ sống một mình.

 

“Có phải là những gì mà tôi biết không?”

 

Dillian biết gì rồi sao…? Cô không biết ý hắn là gì nhưng đống quần áo đó là một cách bảo vệ cô.

 

Ria không muốn tự mình nói ra nhưng mà trông cô vừa tao nhã, lại giàu có và còn giỏi các kĩ năng.

 

Khi sống trong một làng quê nhỏ với những đặc điểm ưu tú như thế, có không ít tên nhãi ranh tiếp cận cô với ý đồ gian xảo.

 

Vì vậy mà, những bộ quần áo đó là…

 

“Đó là quần áo của người sống chung với tôi.”

 

Nó đóng vai trò như một lá chắn với danh nghĩa là người yêu hay vợ chồng giả.

 

Tất cả là nhờ May.

 

May đưa quần áo đàn ông cho Ria, cô cũng không biết cô ấy lấy những thứ này ở đâu, sau đó nói rằng ít nhất nên có một thứ như vậy trong thế giới khắc nghiệt này.

 

‘Cái này không thể ngăn cản mọi thứ nhưng có còn hơn không. Treo nó cùng với đồ của em. Nếu có ai tán tỉnh em thì chỉ việc nói em có chồng rồi. Sau đó nữa, nếu có một anh chàng ngon nghẻ, hãy cắn vào cổ anh ta rồi biến anh ta thành chồng em. Hiểu chưa?’

 

May ơi, đàn ông như vậy khi nào mới xuất hiện? Là đây sao?

 

Ria nhìn vào mắt Dillian đang ngây người nhìn cô.

 

Thực chất, người này mới là nguy hiểm nhất.

 

“Cùng nhau… Có phải là cái tôi nghĩ không?”

 

“Vâng, là quần áo của người yêu tôi.”

 

Dillian khựng lại trước cách xưng hô có phần ngượng nghịu này. Ánh mắt run run của hắn nhìn cô.

 

“Người... yêu?”

 

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 19
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.