Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 17

 

 

“Haaaa”

 

“Ria à, trời sắp sập rồi hả?”

 

“Trời sập còn đỡ hơn.”

 

Ria nhìn ngôi nhà kính đã bị tàn phá, khóc rống lên.

 

Cửa sổ kính vỡ vụn, chậu hoa bể tan tành còn các loài thực vật đều khô héo.

 

Runaway của Dillian như một trận thảm hoạ, nhà kính cách nơi trận chiến diễn ra không xa đã lãnh hậu quả từ trận chiến.

 

Kết quả, như bạn có thể thấy, là một mớ hỗn độn.

 

Không có thứ gì còn nguyên vẹn.

 

“Các con của mẹ… Mẹ xin lỗi.”

 

Híc, cô che miệng mình trong cảnh tượng tàn khốc này.

 

Hắn có biết cô nuôi dưỡng chúng thế nào không? Cô đã nuôi chúng bằng cách truyền năng lượng thần thánh cho chúng hằng ngày, nhưng tất cả đều đi tong trong một lần.

 

Cô sụt sịt.

 

“A, lạnh quá.”

 

Cơ thể cô run rẩy trong cơn gió lạnh.

 

“Tiểu thư Ria, cô lạnh sao?”

 

Dillian nhận ra tình trạng của cô như một hồn ma liền tháo khăn quàng xuống.

 

“Quấn vào đi.”

 

Dillian quấn khăn quàng của hắn quanh cổ Ria. Bàn tay quấn khăn cho cô rất vụng về.

 

Cái gì đây, cô là xác ướp chắc?

 

Khi mặt cô bị khăn quàng che đi chỉ chừa lại đôi mắt, Dillian vội che miệng.

 

“Buồn cười lắm sao?”

 

Tại sao hắn lại nhắm mắt rồi cười vậy chứ?

 

Dillian nhìn lướt qua cô rồi cúi đầu xua tay.

 

“Hèm, không phải.”

 

“Làm ơn lấy lại đi. Cái này của Ngài Dillian mà, phải không?”

 

“Không có cái gọi là của tôi hay của em giữa hai chúng ta.”

 

“Hả? Cái gì giữa chúng ta…”

 

Theo tôi biết thì chẳng phải là người chữa bệnh và bệnh nhân hay chủ nhà và khách sao?

 

Dillian chỉ lặng lẽ cười.

 

Nụ cười toả nắng của hắn khiến cô khó mà mở mắt .

 

Thật là một khuôn mặt đẹp trai chết người nhưang mà sao nó lại khiến cô không thoải mái lắm?

 

Nó làm cô khó chịu giống như bị gai đâm vào tay.

 

“Ria? Có chuyện gì thế?”

 

Khi cô đang nhìn Dillian chằm chằm với ánh mắt hung dữ thì Nathan tiến đến hỏi.

 

“Hình như đang có chuyện gì đó xảy ra mà con không biết.”

 

“Là gì vậy?”

 

“Con không biết, là cảm giác rất, rất bất an.”

 

Cô cảm thấy như thế giới đang quay lưng với mình.

 

Khi Ria đang sắp xếp lại nhà kính, Dillian nhìn chằm chằm cánh cổng.

 

“Gì vậy? Có ai ở đó sao?”

 

“Ừ, có ai đó đang đi đến.”

 

Chết tiệt, cô biết chuyện này sẽ xảy đến mà. Không đời nào bọn chúng dễ dàng bỏ cuộc.

 

Cô giật lấy cái xẻng Dillian đang cầm.

 

“Ở yên đây, được chứ?”

 

“Đi một mình nguy hiểm lắm.”

 

“Ở một mình với Ngài Dillian càng nguy hiểm hơn.”

Lỡ như người đến là một dân làng thì tin đồn Dillian ở đây có thể bị lan truyền.

 

“Nếu thấy có gì không ổn, tôi sẽ hét lên cho nên làm ơn chỉ chờ ở đây thôi.”

 

Gương mặt hắn đầy sự bất mãn, hắn lớn tiếng phản đối nhưng Ria làm lơ.

 

Vì cái gì chứ? Cô mới là chủ nhà.

 

Cô đi đến cổng cới cái xẻng trên tay thì thấy một người đàn ông có vẻ như là kỵ sĩ và một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh chào cô.

 

“Xin lỗi cho tôi hỏi.”

 

“Tôi có thể giúp gì cho anh?”

 

“Chúng tôi đang tìm người.”

 

Người phụ nữ lục lọi trong cánh tay áo.

 

Không có vũ khí nào đột nhiên bay ra từ đó đấy chứ?

 

Ria khó khăn giữ nụ cười vừa cầm cán xẻng.

 

“Cô có gặp qua người này không?”

 

Thứ cô ấy lấy ra là ảnh chân dung của Dillian.

 

Không giống như bây giờ, lúc nào cũng cười tít mắt, trong hình lại là khuôn mặt lạnh lùng dường như dù có bị đâm cũng sẽ không chảy máu.

 

Đó là gương mặt cô thường thấy, nhưng nó rất xa lạ.

 

Cô nhìn kỹ bức ảnh rồi chậm rãi lắc đầu.

 

“Tôi không chắc nữa. Vì trời tuyết rơi dày đặc nên tôi ũng không biết, vì vậy tôi không dám ra ngoài.”

 

Ria giả vờ không hay, không biết.

 

“Vậy gần đây có ngôi nhà noà khác không?”

 

“Nếu cô đi lên đó, có một ngôi nhà hoang…”

 

Hai người họ nhìn nhau. Có vẻ như họ định đi đến đó.

 

“Vậy giờ tôi vào nhà được chưa?”

 

“Chúng tôi còn hỏi thêm một câu nữa. Nhà cô sao lại thành ra thế này?”

“... Tối hôm qua tôi bị quái vật tấn công. Hai người cũng nên cẩn thận. Khu rừng đó, đầy quái vật đấy.”

 

“... Có phải rất nguy hiểm không?”

 

“Ừ thì, nếu bị tóm, hai người có thể chết. Nhất là những người không có vũ khí hoặc bị thương sẽ là món ăn của quái vật. Món ăn đấy.”

 

Cô giả vờ dùng tay vẽ một đường thẳng lên cổ như bị cắt cổ khiến khuôn mặt hai người họ trở nên tái nhợt.

 

Họ có vẻ lo sợ.

 

“Xin thứ lỗi.”

 

Cô nhìn theo hai người đang đi xa dần.

 

“Cảm giác khác với những người hôm qua..”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy. Họ khác với đám người kia.”

 

“Ách! Giật cả mình!”

 

Tim tôi giật lên trước sự xuất hiện bất thình lình của một gương mặt.

 

“Ngài Dillain?”

 

Dillian nheo một mắt, cọ cọ vào tai.

 

“Tôi tưởng màng nhĩ sắp rách rồi.”

 

“Không phải chuyện này! Tôi đã bảo anh không được ra cơ mà!”

 

“Tôi lo cho tiểu thư Ria mà.”

 

Gì đây trời, cái giọng ngọt ngào chân chất đó là sao đây.

 

Cô rùng mình bởi lần đầu nghe cái giọng đó.

 

“Lỡ như tiểu thư Ria xảy ra chuyện thì sao?”

 

Chuyện đó sắp xảy ra ngay bây giờ đây.

 

Sau khi lấy lại được tri giác, cô đánh vào lưng Dillian.

 

“Sao lại phải lo cho tôi? Chỉ cần tự lo cho anh được rồi.”

 

“Vậy nên có nghĩa là người có thể lo lắng cho tôi là tiểu thư Ria.”

“Anh đang nói vớ vẩn gì thế? Đi nhanh lên.”

 

Ria đẩy mạnh kưng Dillian. Cô dùng sức đẩy nhưng,....

 

Gì đây, dính vào đất rồi à?

 

Ngay cả khi cô đẩy hết sức có thể, Dillian vẫn không động đậy.

 

Ria lo lắng liếc nhìn phía sau.

 

Hai người đó vừa rời đi không xa. May là, họ có vẻ không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn cô nhưng khi họ quay đầu lại có thể nhìn thấy vị trí mà Dillian đang đứng.

 

Tim tôi đập thình thịch lo sợ họ sắp nhìn lại.

 

“Tôi biết rồi, nhanh lên!”

 

“Được rồi, tôi ghi nhận sự lo lắng từ tiểu thư Ria.”

 

Cái người này, thiệt tình!

 

Cô đẩy lưng Dillian như đang thực hiện một cú va chạm cơ thể.

 

Cho nên cô không thấy cặp dấu chân dẫn đến một khoảng cách nào đó trên cánh đồng tuyết bị đứt quãng.

 

Không có dấu hiệu tiến lên hay lùi lại.

***

 

Màn đêm buông xuống.

 

Dillian bực mình thở dài trước ánh nhìn dò xét từ ngoài cửa sổ.

 

“Cứ nói ra là muốn gặp ta sẽ bớt thẳng thắn hơn thế này.”

 

Họ muốn hắn chào, vậy nên hắn sẽ chiều theo ý họ.

 

Dillian mở cửa thô bạo, lên tiếng gọi những người đang nấp trong bóng tối. 

 

“Ra đi.”

 

Theo tiếng gọi trầm thấp của Dillian,  một cặp nam nữ bước ra khỏi bóng tối.

 

Dillian nhướng mày, nhìn họ trông quen quen.

 

Hai người này hắn đã nhìn thấy suốt ngày hôm qua.

 

Một người là hiệp sĩ, còn người kia là pháp sư sao?

Dillian cảnh giác nhìn người đàn ông. 

 

Cây kiếm trên thắt lưng anh ta, cơ thể rắn chắc, dáng người hoàn hảo, thần thái của anh ta không tầm thường.

 

Rất tràn trề năng lượng.

 

Dillian nhìn lướt xuống cái xà beng trong tay rồi nhìn sang thanh kiếm đang được đeo trên thắt lưng của người đàn ông.

 

Cái xà beng là một thứ vũ khí không tồi. Nó là một loại vũ khí gần như xuất sắc, có thể khoét một cái lỗ trên người và xương chỉ trong một nhát.

 

Nhưng mà hắn không muốn vung nó theo cách thô bạo.

 

Thanh kiếm đó trông được đấy. Nó sẽ rất hoàn hảo nếu hắn đoạt cây kiếm từ anh ta.

 

Cây kiếm nhặt được trong trận chiến cuối, sau khi  Runaway xuất hiện, không còn thứ gì gọi là vũ khí nữa bởi vì hắn đã ăn sạch rồi.

 

Hắn có nên đánh vào đầu anh ta trước không?

 

Không ai nghĩ hắn không phải là ác ma, hắn còn nghĩ đến việc sẽ lấy trộm vũ khí theo cách thật nhẹ nhàng.

 

Khi hắn tiến lại gần đối phương với ý định chém cho anh ta một đường thật đẹp, ngay lúc đó, hai người kia bỗng lên tiếng

 

“Eldman Katlan. Tôi gặp Ngài Công tước rồi.”

 

“Kanae Hill. Tôi gặp Ngài Công tước rồi.”

 

Đôi nam nữ ngước mắt nhìn Dillian đầy hy vọng.

 

“Mặt của Ngài thật sự bị huỷ hoại… Không phải, thần rất vui vì Ngài vẫn khoẻ mạnh.”

 

“Đúng vậy, trông người rất vui vẻ…”

 

Hiệp sĩ trung thành của Dillian, Eldman, không thể nói rằng  khuôn mặt của hắn bị huỷ hoại.

 

Pháp sư trung thành của Dillian, Kanae, cũng đồng ý với điều đó.

 

Vẻ mặt rạng rỡ kia chắc chắn là được ăn no ngủ, ngủ kĩ và nghỉ nghơi đầy đủ.

 

Trông hắn còn tốt hơn khi ở Công quốc…

 

Quả nhiên, sự căng thẳng của Ngài Công tước đều do những vị trưởng bối gây ra!

 

Eldman,một hiệp sĩ trung thành, đã hoàn thành việc hợp lý hoá bản thân.

 

Elman đang nghĩ đến vẻ mặt của Ngài Dillian rất tốt, thì ngay sau đó vẻ mặt của anh ta bỗng trở nên méo mó.

 

“Là do sự thiếu sót của chúng thần. Không phải chúng thần không ngờ sẽ bị tấn công dễ dàng như thế… Tất cả là lỗi của chúng thần. Chúng thần sẽ chịu bất cứ hình phạt nào mà ngài muốn.”

 

Eldman cúi đầu nhận lỗi.

 

Anh ta cúi thấp đến nỗi đầu anh ta có thể đập ngay xuống đất.

 

Vấn đề là họ đã mất cảnh giác chỉ vì đến đây để tìm một loài hoa.

 

Vào cái ngày lạnh giá này, lý do họ đến Wilhelm, vùng cực bắc, là vì loài hoa có tên là long tâm.

 

Một loài hoa đỏ như tim, chỉ nở vào giữa mùa đông. Long tâm.

 

Loài hoa truyền thuyết chữa được bách bệnh như thể bệnh tật đều biến sạch khi dùng nó.

 

Và có thông tin nói rằng loài hoa đó gần đây đã được tìm thấy ở Wilhelm.

 

Khi nghe tin này, Thái tử đã nói với Dillian rằng đây là nghĩa vụ của lòng trung thành.

 

Thật nực cười, nhưng Dillian đã quá mệt mỏi với việc bị Thái tử kiểm soát trong mọi hoàn cảnh, đến tìm hoa bằng cách thành lập một thế lực riêng của mình.

 

“Chúng ta còn khoảng mười lăm ngày nữa, vì vậy sẽ rất tốt nếu chúng ta quay lại ngay bây giờ.”

 

“Thưa Công tước, thần đã cất hoa ở nơi an toàn dưới sự bảo vệ của phép thuật. Ngài không phải lo lắng.”

 

Kanae nhớ lại lúc đó rồi dập đầu xuống đất.

 

Sự hiểm ác không để cho họ có thời gian tận hưởng niềm vui khi tìm thấy hoa, đánh nhau trong một cuộc chiến hèn hạ không cân sức còn đồng sự thì ly tán.

 

Nhưng những tên sát thủ đó không nhắm đến thảo mộc mà là nhắm đến Dillian.

 

Dillian bị trọng thương vì cuộc tập kích bất ngờ đó.

 

Là lỗi của họ.

 

Đáng ra cô ấy nên làm một hàng rào vững chắc hơn.

 

Kanae đã ngay lập tức sử dụng phép dịch chuyển tức thời để bảo vệ Dillian.

 

Vấn đề nằm ở quán trọ họ nghỉ lại.

 

Trước hết là phải đưa Dillian đang bị thương đến nơi an toàn.

 

Và rõ ràng, việc Dillian được dịch chuyển bằng phép thuật đã được chứng thực.

 

Nhưng khi cô ấy đến quán trọ sau cuộc chiến cam go, Dillian lại không ở đó.

 

Không có dấu hiệu nào của hắn được tìm thấy ở quán trọ.

 

Tệ hơn nữa là họ bị mắc kẹt trong màng tuyết bắt đầu rơi dày đặc.

 

Khi tuyết ngừng rơi, họ cố gắng di chuyển. Hai người họ bị thương khá ít, lang thang xung quanh ngôi làng hỏi thăm tin tức của Dillian.

 

Nhưng có một vấn đề phát sinh, họ không thể đi một cách công khai bởi vì các thế lực thù địch cũng cùng lúc bắt đầu tìm Dillian.

 

Mười lăm ngày trôi qua như thế. Mất rất nhiều thời gian để tìm được hắn.

 

Không hơn không kém, vỏn vẹn mười lăm ngày.

 

Eldman nhắm chặt mắt.

 

Nếu Công tước bảo anh ta cắt cổ ngay tại đây, anh ta cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

 

Thế nhưng, sau một lúc lâu, anh ta không nghe bất cứ động tĩnh gì phía trên đầu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.