Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 14

“Được rồi, Ria. Tốt hơn nên để hắn chiến đấu một mình.”

 

Nathan gián tiếp nói cứ quanh quẩn cũng chẳng giúp được gì rồi đẩy lưng Ria.

 

“... Nếu anh bị thương thì không có bữa tối đâu.”

 

“Không thể như vậy được. Đùi thỏ của tôi tất.”

 

“Biết thế thì đừng để bị thương.”

 

“Tôi sẽ giải quyết gọn gàng rồi quay lại.”

 

“Anh mà đến muộn, tôi sẽ cho Nathan hết.”

 

Ria quay lưng đi vào sau khi nhìn Dillian bằng ánh mắt nửa lo lắng nửa tức giận.

 

Sau lưng cô không ngừng vang lên tiếng của những mũi tên rồi sau đó cô lại nghe có thứ gì đó nổ tung.

 

“Hự!”

 

Cùng lúc đó một tiếng hét ngắn ngủi vang lên. Đó là âm thanh của sự chết.

 

“Ria, đừng nhìn lại.”

 

Rầm. Cánh cửa đóng lại.

 

Sau khi xác định Ria đã vào nhà an toàn, Dillian liền thu lại nụ cười trên mặt.

 

Nụ cười biến mất như ảo ảnh lạnh lùng tan biến trên gương mặt hắn.

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Dillian nhìn xuống.

 

Cứ cố lao đầu vào hắn mà không hề hay biết, cơ thể của tên sát thủ đang thở gấp bị kéo căng ra thành một đống hỗn độn bẩn thỉu.

 

“Giờ là mười sáu.”

 

Dillian lấy thanh kiếm từ cơ thể nát bét kia.

 

Hắn dễ dàng đoạt lấy cây kiếm, bỗng có một cảm giác quen thuộc, sau đó hắn nâng khoé môi lên.

 

Ria thường biết nụ cười ám muội này là nụ cười của kẻ ác.

 

“Nhanh lên nào. Ta không thể muộn bữa tối được.”

Hắn không biết bất cứ điều gì khác ngoài việc hắn không cho phép bữa tối bị Nathan đoạt mất.

 

“Nếu ngươi không lên, vậy để ta.”

 

Đôi mắt âm trầm chợt lóe lên.

***

 

Ria nớm nớp lo sợ đi qua đi lại trong phòng khách.

 

“Con nên làm gì đây? Sẽ không sao chứ?”

 

“Hắn đang làm rất tốt, đừng lo.”

 

Nathan trấn an Ria bằng cách thông báo tình hình bên ngoài thế nhưng cô khó mà an tâm được.

 

“Làm thế nào họ có thể phá bỏ hàng rào được chứ? Trước đây chưa từng có chuyện đó.”

 

Quái vật hay cả cướp đều bị chặn…

 

“Không có gì họ không thể làm được nếu họ quyết tâm muốn xông vào. Nhất là vì họ được huấn luyện bài bản.

 

Vậy nên những người xâm phạm đó đã được trang bị đầy đủ để thủ tiêu Dillian mà không thất bại.

 

“Vậy thì điều đó có nghĩa càng nguy hiểm hơn.”

 

Ria bặm môi. 

 

Đây là lý do vì sao tình cảm lại đáng sợ đến thế. Nếu là trước đây, cô sẽ chẳng quan tâm.

 

Ria dán mình lên cửa sổ, bất động ngay cả khi Nathan bảo cô bước xuống.

 

Dù là trận chiến một chọi nhiều thì Dillian vẫn không bị yếu thế chút nào. Đúng hơn là những tên sát thủ đều mất mạng trong tay hắn.

 

Thế nhưng, vấn đề là những tên sát thủ không hề rút lui.

 

Mặc dù thất thế nhưng chúng vẫn không ngừng lao đến. Giống như một người đang viết lên thứ gì đó.

 

Cuối cùng, khi chúng lao đến như những con sâu bướm, một mũi tên trúng vào cánh tay Dillian.

 

“Không!”

 

Ria hét lên rồi nhìn vào mũi tên được rút ra một cách ngu xuẩn.

“Con phải đi.”

 

“Ria.”

 

“Anh ấy bị thương rồi, con không thể cứ ở đây như thế!”

 

“Ria! Ít nhất con cũng phải mang theo vũ khi chứ!”

 

Ria chạy ào đến cửa trước sự can ngăn của Nathan, rồi quay lại chạy vào nhà bếp.

 

Nathan nói đúng, ít nhất cô phải mang theo một thứ vũ khí.

 

Dù là dao làm bếp, chảo, xà beng hay bất cứ cái gì cũng được.

 

Một chút, thật sự chỉ một chút thôi, tôi cũng muốn được giúp Dillian.

 

Thật trùng hợp khi Ria đang đi vào bếp thì phát hiện ra nó.

 

Có thể thấy được một bông hoa trong phòng của Dillian qua cánh cửa khép hờ.

 

Hoa đào trắng đang…

 

Lần đầu cô gặp tình trạng này, bông hoa đã chết vì nó bị đen và khô héo. Có nghĩa là Dillian…

 

Xoảng!

 

Cửa sổ phía sau Ria đột nhiên bị vỡ. Những mảnh thuỷ tinh vỡ bay vào má cô.

 

“Ugh.”

 

Một tên sát thủ bò qua cửa sổ rồi nằm lăn trên nền nhà.

 

“Ria. Ra sau ta.”

 

Nathan vội vàng bay đến chặn phía trước Ria.

 

Nếu tên sát thủ này động đến Ria, nó sẽ tấn công hắn ngay lập tức.

 

Ria cầm con dao trên tay nhìn hắn.

 

Nhưng mà tình trạng của hắn rất kì lạ.

 

Cô nghĩ tên sát thủ sẽ tấn công cô lại cứ lặp đi lặp một chuyện như bị kinh hoàng tột độ.

 

“Quái vật, là quái vật…”

 

Hắn cảm thấy một thứ kinh dị đến mức không còn tâm trạng tấn công Ria.

 

Giống như vừa gặp ma, hắn như người mất hồn.

 

“Tình hình không ổn.”

 

Nathan nuốt nước bọt. Đôi mắt của nó hướng ra cửa.

 

“Là trường hợp ngoại lệ.”

 

Năng lượng quỷ dữ đã chế ngự toàn thân.

 

Là một cảm giác cô hiểu rất rõ và không muốn trải qua lần nữa.

 

Một tiếng thét rùng rợn vang lên ngoài cửa.

 

“Hii, hiiik!”

 

Người đàn ông kia vừa la hét vừa cong mông bỏ chạy.

 

Người đàn ông đó đã nhìn thấy nó. Thứ ngủ yên trong Dillian.

 

Ria run rẩy lảo đảo khi nhìn thấy một cái bóng dài đổ trước cửa.

 

“Ria, nó đến rồi.”

 

Vút!

 

Cái bóng đen giống như ngọn giáo nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân của tên sát thủ.

 

“Không, tôi ghét..!”

 

Người đàn ông gào thét vặn người nhưng không thể chống lại cái bóng.

 

Sau một lúc, lời nguyền đã ăn xong, rời khỏi cơ thể. Sau đó những thứ từng là dấu hiệu của một con người đều trở thành cát bụi và biến mất không dấu vết.

 

“...Nathan.”

 

“Cuối cùng nó cũng bùng nổ.”

 

Nathan tặc lưỡi.

 

Cái bóng vẫn còn đói, nên lần này nó mở miệng, đi về phía Nathan nhưng không thể chạm vào.

 

“Sao ngươi dám.”

 

Lời nguyền bị chặn lại và vỡ ra trước tấm bình phong của Nathan.

 

Ria nhìn khu vực xung quanh trông như một cơn bão vừa quét qua rồi đi đến cửa.

 

Không còn nghe thấy những tiếng la hét bên ngoài nữa.

 

Chỉ có sự im lặng đến rợn người.

 

Như thể không còn gì tồn tại.

 

Tôi thầm rên rỉ trước cảnh tượng thảm khốc trước mặt.

 

“Quá khủng khiếp.”

 

Những kẻ xâm phạm từng tấn công họ không còn một mảnh xương và trở thành cát bụi.

 

Tất cả bọn chúng để lại quần áo và vũ khí.

 

Ria nhìn những hạt bụi bay trong gió rồi nhìn vào người duy nhất đang đứng.

 

Dillian. Hắn là người còn sống duy nhất trên sân.

 

“Đó là nguyên nhân sao?”

 

“Đúng thế.”

 

Cô quay sang cánh tay của Dillian.

 

“Cái gì đã tác động vào nó?”

 

Rõ ràng mũi tên lúc nãy đã bay nhầm hướng.

 

Vệt màu xanh sẫm thoạt nhìn như chất độc nhưng nó không phải chất độc.

 

“Là chất độc thì quá bình thường rồi, cũng không phải vết thương chí mạng như trước, Nó có thể đột ngột bùng nổ không?”

 

“Có một cách để lời nguyền phản ứng nhạy cảm với tình trạng sức khoẻ của vật chủ.”

 

Thế nên, có ai đó còn nói lời nguyền của Dillian là con dao hai lưỡi.

 

Nó đi theo và quấy rối hắn suốt đời, nhưng nó lại luôn cứu hắn thoát chết.

 

“Thật nhảm nhí, rốt cuộc hắn sẽ bị lời nguyền ăn mòn.”

 

Cô nhìn vào gò má đang vặn vẹo của hắn.

 

Lời nguyền của Dillian không giảm kích cỡ của nó cho dù nó đã nuốt chửng mười bảy mạng người.

 

Thay vì bị teo lại, nó đang dần to lên.

 

“Sau khi ăn nhiều như thế, tôi nghĩ đến lúc ngừng lại rồi…”

 

Nhưng đôi mắt Nathan sắc bén nheo lại để xem có chuyện gì không.

 

“Trước hết, chúng ta cần ngăn nó. Nếu chuyện tiếp tục, nó sẽ nuốt chửng cả khu này.”

 

Nathan nói đúng. Lời nguyền bắt đầu kéo dài ra đến cổng.

 

Cô phải làm thôi. Cô là người duy nhất có thể ngăn Dillian lúc này.”

 

Được rồi. Tấm màn bảo vệ của Nathan sẽ bảo vệ cô.

 

Cô chạy hết sức mình đến nắm lấy tay Dillian.

 

“Ngài Dillain!”

 

Dillian nhìn về phía trước với ánh mắt vô hồn, phản ứng với giọng nói của cô.

 

Mắt họ chạm nhau. Đôi mắt trống rỗng khiến Ria cảm thấy ớn lạnh.

 

Cô không nghĩ đây là Dillian mà cô biết.

 

“Ngài Dillian, kết thúc rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi nên xin hãy dừng lại!”

 

“...”

 

Cô lắc cánh tay hắn và kéo nó nhưng Dillian vẫn im lặng.

 

Cô nhầm rồi. Giọng của cô không thể chạm đến Runaway Dillian.

 

Ngay cả khi cô có hét to, nó cũng sẽ không chú ý đến.

 

Runaway hầu như không được nhìn thấy dù chỉ một lần, cô đã thấy nó hai lần trong một tháng. Có phải cô xui xẻo lắm không…

 

Cô thầm thương tiếc chính mình rồi truyền năng lượng thần thánh cho Dillian.

 

Ngay khi năng lượng thần thánh truyền sang, sức mạnh đến tay của Dillian.

 

“Ugh.”

 

Tôi kêu một tiếng trước trước sự kìm chặt tay tôi bằng tất cả sức lực của nó.

 

Nó đau như thể thịt nát xương tan. Cô cắn chặt răng vì sợ sẽ bật ra tiếng hét.

 

“Anh thật là, nếu sau này anh giết tôi. Tôi sẽ không tha cho anh.”

Sau tất cả những chuyện rắc rối này, rồi giết kẻ thù lúc đó, anh chết thì tôi chết.

 

Cô truyền một lượng lớn năng lượng thần thánh khiến Dillian nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Lời nguyền giảm kích cỡ và lui xuống má còn vết thương khắp người hắn cũng lành lại.

 

Cuối cùng, lúc lời nguyền ẩn đi, Dillian ngã gục xuống như một con rối đứt dây.

 

Ria gần như ôm chặt lấy Dillian đang gục xuống rồi hít một hơi.

 

Người hắn nóng như lửa.

***

“Nathan! Lấy ghế giúp con!”

 

Ria xoay sở kéo Dillian nghiêng ngã vào phòng rồi đặt hắn lên giường.

 

Cô còn không kịp lau mồ hôi.

 

Bởi vì tình trạng của Dillian rất bất thường.

 

Giống như hắn sắp tắt thở, còn cơ thể thì nóng như lửa.

 

“Ria à, mau cởi đồ hắn ra trước đã.”

 

Cô đưa tay đến lồng ngực đang đập thình thịch của hắn.

 

Không có thời gian mở từng nút một. Cô liền kéo áo hắn như muốn xé toạc nó ra.

 

“...!”

 

Nhìn ngực của Dillian, cô kinh ngạc nín thở.

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.