Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 12

Vút-!

 

Một mũi tên bay nhanh đến xuyên qua cổ con thỏ đang chạy qua cánh đồng tuyết. Thấy con thỏ gục xuống, tôi liền chạy đến rút mũi tên ra. Nathan không ngớt lời khen ngợi tôi.

 

“Giỏi lắm. Thật đáng kinh ngạc. Một kỹ năng tuyệt đỉnh.”

 

“Con nghỉ săn bắn cũng được một thời gian rồi nên con sợ lỡ như mắc lỗi thì sao nhưng cũng may.”

 

Những gì Nathan dạy tôi không chỉ là cách quản lý năng lượng thần thánh.

 

“Con không thể mắc lỗi chỉ vì con nghỉ ngơi.”

 

Nathan còn dạy cô cách bắn tên. Rất khắt khe.

 

Vì Nathan muốn Ria tự bảo vệ bản thân, cô tưởng như lăn đùng ra chết dưới sự chỉ huy của nó, kết quả là, cô có mổ khả năng mà không ngại sử dụng nó ở bất cứ đâu.

 

“Nhìn vết chai trên tay cô, tôi còn nghĩ cô là lính nhưng tôi không biết cô sử dụng cung giỏi đến vậy.”

 

Khi tôi đặt con thỏ vào bao tải, Dillian thán phục nói.

 

“Tất nhiên, kĩ năng của Ria nhà ta là giỏi nhất.”

 

Nathan ưỡn ngực hừ một tiếng. Giống như nó là người được khen.

 

“Đúng thế, kĩ năng không tệ lắm.”

 

Khiêm tốn là gì? Có ăn được không? Cô cảm thấy hãnh diện cùng Nathan.

 

“Không phải không tệ lắm mà thật sự xuất sắc.”

 

Nathan không giấu được vẻ cau có trên mặt trước lời khen của Dillian, sau đó đậu lên vai Dillian khoe khoang về tôi.

 

Một con cáo và hai con thỏ. Đúng là bội thu.

 

Sau đó, họ liền đứng dậy. Cô bắt đầu đói rồi.

 

Ria loạng choạng đứng dậy. Chân cô lún sâu vào tuyết. Không phải đầm lầy nhưng sao nó lại sâu thế nhỉ?

 

“Nắm lấy.”

 

Tôi hơi chần chừ sau đó nắm lấy bàn tay đó. Một lực mạnh mẽ ôm lấy cô.

 

Sau khi bị kéo lên như củ cải, Ria đỏ mặt xấu hổ nói.

 

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

 

Hai người bất ngờ đi về phía trước trong khi vẫn nắm tay nhau.

 

“Ngài Dillian, cái tay…”

 

Ria cảm thấy biết ơn vì sự giúp đỡ của hắn nhưng mà hắn định nắm tay cô đến lúc naò?

 

Bàn tay mang theo hơi ấm chạm vào lòng bàn tay hắn lúng túng ngọ nguậy, Dillian nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy.

 

“Ngài Dillian?”

 

“Cứ để như vậy đi. Tôi sợ cô sẽ ngã lần nữa đấy.”

 

“Không đâu. Tôi không vụng về như vậy đâu, á!”

 

Đáng sợ là khi cô vừa dứt câu, Dillian đã giữ chắc cơ thể đang nghiêng về trước của cô.

 

Ria nghe tiếng cười cợt nhả bên tai.

 

“Không thể nào nắm bắt được một người.”

 

Trái tai của cô ngưa ngứa. Sau khi xoa tai cô ổn định lại cơ thể rồi giấu mặt trong chiếc khăn quàng cổ như con rùa rụt cổ.

 

“Tôi sẽ nắm tay cô đi.”

 

“Tôi hiểu…”

 

Không có lựa chọn nào khác.

 

“Tên nhãi kia, cái đó, với ý đồ đen tối.”

 

Nathan nhìn chòng chọc Dillian bằng ánh mắt hung dữ.

 

“Ngươi nói ý đồ đen tối là ý gì, từ ngữ không hay đó phát ra từ miệng ngươi, vậy mà là hộ vệ tốt à?”

 

“Hừ, ta là hộ vệ tốt của Ria chứ không phải của ngươi.”

 

“Có cho ta cũng không cần.”

 

“Ta cũng thế đấy, ngươi có cho ta cũng chẳng thèm nhé, à không, ta sẽ nhận rồi sau đó vứt bỏ ngươi!”

 

Họ đâu phải trẻ con, sao cứ gây nhau mỗi ngày thế?

 

Ria vừa đi về phía trước vừa xem cuộc đấu đá trẻ con mà cô đã quá quen này như một khúc nhạc nền, cô đã sớm không thèm nghe lời nói của Dillian.

 

“Tôi không thể tin là một linh vật lại xấu tính đến vậy, vương quốc này sẽ bị huỷ hoại thôi.”

 

“...Linh vật gì chứ? Nathan là một con vật rất thông minh.”

 

Dillian dịu dàng chạm vào bọng mắt của Ria.

 

“Tiểu thư Ria, cô biết không lúc cô nói dối bọng mắt cô giật giật đấy?”

 

Cô vô thức chạm vào bọng mắt của mình, sau đó kinh ngạc đưa tay ra.

 

Khỉ thật. Bị phát hiện rồi. Cô không thể xoá nó được.

 

Nathan đậu trên vai Dillian hỏi.

 

“Làm sao ngươi biết.”

 

“Có một câu chuyện về ngươi trong KInh thánh.”

 

Tôi ngạc nhiên trước tin tức bất ngờ ấy.

 

“Kinh thánh?”

 

Dillian đọc Kinh thánh sao? Tất nhiên là có một cuốn Kinh thánh trong chồng sách mà cô đưa cho hắn.

 

Kinh thánh và Dillian. Một sự kết hợp ngoài sức tưởng tượng trong bản gốc.

 

Dillian rất ghét đền thờ.

 

Là do những gì vợ chồng Công tước xứ Sinaize đã dạy cho hắn khi hắn còn nhỏ.

 

Vợ chồng Công tước không chấp nhận một đứa trẻ bị dính lời nguyền được sinh ra trong gia tộc Sinaize danh giá.

 

Con của Sinaize luôn phải hoàn mỹ để trở thành vị chủ nhân hoàn hảo.

 

Tuy nhiên, ngay từ đầu lại có khiếm khuyết.

 

Hai người họ đã đưa hắn đến đền thờ, cố gắng chữa cho Dillian bằng bất cứ giá nào nhưng kết quả là thất bại.

 

Lý do không nhắc đến rõ nhưng nó được miêu tả như một khoảng thời gian rất đau khổ.

 

Sau đó, lòng thù hận đã ăn sâu trong lòng khiến Dillian từ chối việc chữa trị bằng cách sử dụng năng lượng thần thánh và không đến gần đền thờ nữa.

 

Mặc dù Rohaim là một đất nước sùng đạo.

 

Nhưng vì hắn ghét đền thờ nên cũng ghét luôn các tu sĩ và tất nhiên là cả Aina, vị thần thánh thiện.

 

‘Chắc hắn là người duy nhất trong sách ghét Aina.’

 

Cô ấy được mọi người yêu quý thê nhưng vẻ đẹp của Aina không hề có tác dụng với Dillian.

 

Nếu Aina có thể hoá giải lời nguyền của Dillian thì kết truyện có thể sẽ khác.

 

Dillian không bị ăn mòn bởi lời nguyền và phá huỷ thế giới và Aina sẽ không phải chết.

 

Cuộc đời của Dillian cũng vậy, rất khắc nghiệt. Hắn đã chết sau khi sống trong sự đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần cả đời bời vì lời nguyền.

 

Khi Ria nhớ đến kết cục của hắn, trái tim cô tan nát.

 

Nhưng mà đây không phải là lúc cảm thấy tiếc nuối. Cô định làm gì với cái này đây?

 

“E hèm, anh sẽ giữ bí mật chứ?”

 

“Nếu tôi giữ bí mật, tiểu thư Ria sẽ làm gì cho tôi?”

 

Không hổ danh là nhân vật phản diện. Khi hắn không thể đạt được thứ gì ở bất cứ đâu, hắn sẽ vắt khô máu. 

 

*Tục ngữ Hàn Quốc có nghĩa là để khiến ai cho hoặc nói điều gì cho bạn khi rất khó khăn vì tính cách hay tâm trạng của người hay tổ chức mà bạn đang giải quyết.

 

“Tôi sẽ cho anh cả hai cặp đùi thỏ.”

 

Nó đây. Khi cô quyết định cho hắn cả hai cặp đùi thỏ, Dillian bỗng bật cười.

 

“Ừ, cũng không tệ lắm.”

 

Họ ngồi ở một nơi yên tĩnh gặm những chiếc sandwich tồi tàn.

 

Vì không có nhiều bánh sandwich nên bữa ăn kết thúc nhanh chóng.

 

Khi Ria đang sắp xếp lại hành lý, Dillian đột nhiên vuốt ve má cô.

 

“Gì… thế?”

 

Cô hoảng hốt lùi người về phía má bị sờ, hắn nhếch môi rồi đưa tay ra.

 

“Là cái này.”

 

Ngón trỏ của hán dính vụ bánh mì màu trắng.

 

“Cô để dành ăn sau à? Giống như sóc ấy!?”

 

“Không thể nào!”

 

Ria nắm lấy cổ tay Dillian phủi sạch vụn bánh.

 

“Cô nghĩ tôi định làm gì mà mặt đỏ hết lên thế?”

 

“Hô, đó là vì tôi cáu đấy.”

 

“Hừm, vậy sao?”

 

Hừm là ý gì. Mặt cô nóng lên trước âm thanh đầy dụng ý đó.

 

“Nghĩ lại thì thật không công bằng khi tôi là người duy nhất lao động. Ngài Dillian hãy bọc nó lại rồi bổ củi đi. Anh phải  tả tiền ăn.”

 

Sau khi cô tuôn ra những lời hăm doạ, Dillian liền gật đầu, vác cái rìu mà hắn đã lấy ở nhà lên vai.

 

“Có phải chủ đề hôm nay là quý cô và anh tiều phu không?”

 

“Gì cơ? Chủ đề?”

 

“Trước đó là người hầu và vua. Thầy và trò. Lần này là quý cô và tiều phu phải không?”

 

Không thể nào, hắn nhớ được mọi chuyện sao? Hắn thật sự nhớ toàn chuyện tào lao.

 

“Vì sao lần này lại là quý cô?”

 

Cô chẳng phải là quý cô gì cả.

 

“Gần đây tôi đã đọc trong một cuốn sách.”

 

“Sách? Loại sách anh…”

 

Cô rùng mình. Cảm giác như có điềm báo chuyện gì đó sắp bùng nổ?

 

“Vì sao quý cô cho người tiều phu món thịt ăn kèm?”

 

“Ách!”

 

Tôi gào lên như sắp khóc.

 

“Rất nồng nàn…”

 

“Aaarrgh!”

 

Mỗi lần Dillian mở miệng là cô lại gào lên. Cô không cách nào khác ngoài làm như vậy.

 

Đó là một cuốn tiểu thuyết có nhãn đỏ trên đó.

 

“Không phải của tôi! Đó là của bạn tôi!”

 

“À, tôi hiểu mà.”

 

Khỉ thật. Hắn không tin. Hắn khôg nghe lọt gì cả!

 

“Cuốn sách đó thật sự không phải của tôi đâu!”

 

“Vậy quý cô sẽ cho tôi thịt ăn kèm cho bữa tối nay chứ? Có phải đùi thỏ mà cô nói lúc trước không?”

 

“Làm ơn im đi! Tôi nói anh im đi mà!”

 

Gò má Dillian sắp nổi lên, có lẽ hắn thấy rất vui khi cô nhảy dựng lên như thế.

 

“Nhân vật hôm nay không phải là quý cô và người tiều phu mà là thợ săn và người tiều phu! Thợ săn sẽ đi săn rồi quay lại cho nên anh phải bổ củi chăm chỉ vào!”

 

“Ria!”

 

Sau khi cắm đầu chạy về phía mặc cho Nathan gọi, cô ngồi xuống, vùi mặt vào tuyết.

 

Chết đi. Đi chết đi.

 

Cô xấu hổ muốn chết mất.

 

“May à, tôi sẽ không để cô đi đâu.”

 

Mayme Altran. Người bạn chết tiệt và là hàng xóm cũ của tôi.

 

Người đẫ chuyển cuốn sách màu đỏ đó đến nhà cô rồi nói là không có chỗ cất nó!

 

Thủ phạm của tât cả chuyện này, hiện tại cô ấy đã rời khỏi Wilhelm vì có yêu cầu của khách hàng.

 

Không hề giống việc đi săn chút nào, Ria kiệt sức vì khuông mặt lạnh cóng cho nên cô lê b

Do đó, đồng nghĩa với việc cô không có cơ hội thoát khỏi mớ hiều lầm này đến khi May trở lại.

 

Cô sắp phát điên rồi. Cô nên làm gì đây!

 

Đi săn không hề dễ dàng chút nào, Ria kiệt sức vì khuôn mặt lạnh cóng cho nên cô lê bước trên con đường mà cô đã đi qua trước đó.

 

Bang, bang. Âm thanh của chiếc rìu trở nên lớn hơn. Càng đến gần, trái tim cô đập càng nhanh.

 

A, cô không muốn đi đến đâu. Do May nên cái việc quái quỷ này mới xảy ra. Còn mặt cô vẫn còn đang đỏ bừng.

 

Cô có thể thấy củi đã chất thành đống.

 

Không thể bổ củi nhiều đến vậy chứ…

 

Kooo. Ria nghe thấy một âm thanh lạ.

 

Có phải là tiếng gáy của Nathan không?

 

Cô ngồi lên cành cây nhìn thấy Nathan đang gáy nhưng không phải tiếng gáy của Nathan.

 

Nó là âm thanh thấp hơn, khó nghe hơn.

 

Giống nư tiếng đờm.

 

“Dill…!”

 

Vào lúc ấy, một con quái vật vô hình, trốn giẵ những cái cây xuất hiện.

 

Thứ đó lao về phía Dillian miệng chảy đầy nước dãi.

 

Tôi nhanh lấy ra một  mũi tên rồi kéo cung.

 

Vút, tóc!

 

Cùng lúc đó, đầu mũi tên bay đến cắm chính xác vào giữa đầu con quái vật khiến đầu nó vỡ tung.

 

“Cái gì đây.”

 

Dillian vung rìu đập vỡ đầu quái vật.

 

Phản xạ của hắn rất dữ dội. Có thể hắn không nghe thấy là do tiếng rìu đã át đi.

 

“Là quái vật.”

“Có quái vật trong rừng sao?”

 

“Rất nhiều. Nhiều đến nỗi chúng đang dần phá hoại hệ sinh thái.”

 

Con quái vật có vẻ ngoài kì dị đó trông như con ễnh ương. Nó chính là thủ phạm phá huỷ chuỗi thức ăn bằng cách tuỳ tiện ăn động vật.

 

Cô không biết nó sẽ tìm đường xuống.

 

Cô đeo cung lên vai rồi nhặt hành lý mà Dillian đã đóng lên.

 

“Đủ củi rồi, bây giờ xuống núi thôi. Trời lại bắt đầu có mây rồi.”

 

Nhìn sự chuyển động của những đám mây,  dường như sẽ có một trận tuyết rơi nữa.

 

“Chờ đã, Nếu có quái vật trong rừng, vì sao cô lại sống ở đây?”

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.