Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 11

“Vậy tôi sẽ cắn anh.”

 

“Cũng không tệ.”

 

Dù sao cô cũng không nghĩ hắn sẽ đau nếu bị cắn.

 

Cô có nên thật sự cắn cho hắn một phát không nhỉ?

 

Dillian không biết những suy nghĩ đáng sợ đang vụt qua trong đầu Ria, đột nhiên hạ khoé môi.

 

“Tiểu thư Ria. Nhà tôi ở đâu, gia đình tôi là ai. Tôi không biết gì cả. Nếu tôi cứ như vậy đi một mình trên đường có khi bị kẻ xấu bắt đi mất…”

 

Dillian hạ mắt xuống, lí nhí những chữ cuối.

 

Nó đã thật sự chạm đến lòng trắc ẩn của Ria, nhưng khi rơi vào tai cô lại là…

 

‘Cô đã đập vào đầu tôi, đánh vào đầu tôi, sau đó tôi thành ra thế này, cô phải chịu trách nhiệm chứ. Nếu tôi mà bị thương thì cô biết đấy, đúng không?”

 

Đó là những gì cô nghe được.

 

Lúc đó, gương mặt Dillian trông như một thần chết dữ tợn mang theo lưỡi liềm.

 

Với vật đó hắn sẽ lướt một đường lên cổ cô, phải không? Mặt Ria chuyển sang trắng bệch.

 

“Dừng! Dừng lại! Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm thế.”

 

Đây chắc hẳn là lý do người ta hay nói họ sẽ không sống nổi sau khi phạm sai lầm.

 

Cô không thể sống nổi vì cô sợ.

 

Dillian cười sáng lạn trước câu trả lời như sắp khóc của Ria.

 

‘M..ù, mù rồi…!’

 

Cô đã đui mù trước nụ cười tỏa nắng như mặt trời giữa ngày hè của hắn.

 

“Vậy thì hứa với tôi đi.”

 

Dillian đưa ngón út ra.

 

“Anh học cái này ở đâu vậy?”

 

“Trong sách. Họ nói móc ngón tay vào nhau khi thực hiện lời hứa.”

Đó là một cuốn truyện cổ tích. Là truyện cổ tích đấy. Là cuốn truyện cổ tích Nathan thường đọc lúc nhàm chán.

 

“Được rồi, tôi hứa.”

 

Ria chìa ngón tay như Dillian muốn.

 

‘Đáng tiếc đó là một lời hứa suông mà thôi .’

 

Ria vừa móc ngón tay hứa hẹn với Dillian, vừa giấu nhẹm đi những cảm xúc quỷ quyệt của mình vào trong.

 

Nhưng cô không biết rằng ý muốn của Dillian còn thâm sâu hơn.

 

Do đó, hắn không biết rằng cô hứa hẹn với một lòng tự mãn.

 

Trước những thay đổi xảy đến với Ria, những con bướm đang ẩn mình khẽ run lên.

***

 

“Woa, lần này cũng vậy, là cái tốt nhất.”

 

“Là đồ của Ria. Cô ấy trồng thảo mộc giỏi, nhân cách tốt và nhân từ. Còn nữa, anh không biết cô ấy xinh đẹp đến thế nào đâu.”

 

Claude nhìn các loại thảo mộc với vẻ mặt nghiêm túc dù đang cất lời khen ngợi Ria với đồng nghiệp của anh ta.

 

“Nhưng mà đây là cái gì? Tôi không nghĩ nó có trong danh sách.”

 

“À, cái đó ấy à. Ria tặng tôi vì tôi có khoảng thời gian vất vả đi xuyên bão tuyết.”

 

Chính xác là cô cho để bịt miệng anh ta.

 

Khi nhìn vào những loại thảo mộc trong tay đồng nghiệp, miệng anh ta đắng chát.

 

Cuối cùng Ria lại ở cùng loại người đó.

 

Claude nhớ lại bầu không khí kì lạ giữa hai người họ thì thở dài như trời đất sập xuống.

 

“Có chuyện gì với chàng trai lúc nào cũng cười sau khi gặp Ria thế?”

 

“Ria mắng anh hả?”

 

Những đồng nghiệp cười khúc khích trêu chọc Claude.

 

Tuy nhiên, Claude không còn sức để nổi cáu hay cười đùa cùng họ.

 

‘Đưa thông tin về người đàn ông mắt đỏ mà anh đã nói.’

Claude đập đầu lên bàn, nhớ lại giọng nói trầm thấp đang làm rối tung đầu óc anh ta.

 

‘Tên này là kẻ nghe lén sao? Vì sao hắn lại nghe trộm ở đó?’

 

Anh ta mang theo một sự khó chịu trong lòng đi ra khỏi nhà kính thì thấy Dillian, người còn lạnh hơn cả gió đông.

 

‘Hả, cái gì?’

‘Đưa thông tin đây.’

‘Gì chứ. Vì sao tôi phải nghe anh?’

‘Cái này đủ cho tiền hoa hồng rồi chứ.’

‘Này! Tôi chưa từng nói tôi sẽ…’

 

Thứ mà anh ta từ chối được đặt tay anh ta là một chiếc cúc áo cao cấp.

 

Claude nuốt một ngụm nước bọt, nhìn viên sapphire đen cổ kính trên tay.

 

‘Không đủ sao.’

‘Kh…không phải.’

 

Khi hắn nói đến đây, một cái nữa được đưa ra.

 

Claude chấp nhận yêu cầu của Dillian sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Đó là một yêu cầu bất khả kháng . 

 

Ai bảo anh ta là nô lệ tư bản chứ.

 

“Tiền thưởng cho người lần này.”

 

Claude đã đồng ý nhận tiền thì sẽ trung thành với yêu cầu của hắn.

 

“Là người như thế nào nhỉ? Không phải cứ một, hai nhận tiền để bắt những người đó.”

 

“Anh biết đấy, người có đôi mắt màu đỏ.”

 

“Người đó sao?”

 

“Anh có biết gì về việc đó không?”

 

Sau đó, đôi mắt vô hồn của người đồng nghiệp nói lại như thờ ơ nhìn sang.

 

“Anh thấy rồi sao? Hả? Tìm thấy rồi sao?”

 

“Thấy gì chứ? Chẳng qua do tôi nghĩ nếu tôi thu thập thông tin thì sẽ có ích cho sau này.”

 

Anh ta giả vờ là mình ổn nhưng thực chất mồ hôi lạnh đã chảy như mưa ở sau lưng.

 

 

“Hừm. Đúng vậy, có nhiều lời bàn tán gần đây. Có người nói  anh ta là một tên sát nhân hung ác, có người lại bảo anh ta là một tên nô lệ chạy trốn vì đã xúc phạm một lãnh chúa quý tộc.”

 

Anh ta biết mà, chẳng có thông tin gì hữu ích. Mọi người chỉ đoán ra được hắn rất nguy hiểm.

 

Đúng như anh ta đoán, hắn là người nguy hiểm.

 

Ria ở cạnh một kẻ nguy hiểm như thế có ổn không? Anh ta giả vờ không biết như cô yêu cầu có được không?”

 

Nên tiết lộ việc này vì sự an toàn của Ria nhưng mà… Vấn đề là quan hệ giữa hai người đó hình như rất sâu đậm và có tình ý với nhau.

 

Kiểu như họ không thể sống được nếu như không có đối phương. Nếu anh ta buộc phải tách họ ra, anh ta lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

 

Anh ta chỉ mới nhìn Ria một cái mà người đàn ông kia cứ nhìn chòng chọc vào anh ta với ánh mắt đầy sát khí như muốn nói với anh ta rằng cô là của hắn. Còn Ria cứ luôn miệng bảo anh ta giả vờ không biết gì, cũng giống như vậy.

 

Lần đầu anh ta thấy kiểu mắt đó.

 

Khi nhớ lại đôi mắt tha thiết nóng rẩy vì tuyệt vọng của Ria, trái tim anh ta lại mềm nhũn.

 

Aish, anh ta không biết đâu. Claude bực bội rót rượu.

 

Một ly, hai ly, ba ly.. Mùi vị của rượu, nhanh chóng bốc lên.

 

“Với Ria..”

 

“Có chuyện gì với Ria sao?”

 

“Với Ria…”

 

“Ria sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

 

Những người đồng nghiệp ngay lập tức phản ứng lại khi nghe Claude nhắc đến Ria.

 

Claude hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

 

“Có người mình thích rồi.”

 

“Cái gì? Em út của chúng ta có người thương?”

 

“Người đó như thế nào?”

 

“Kiểu người với Ria của chúng ta…!”

 

Ria được xem như là em út của tất cả người mua bán thảo dược.

 

Em gái nhỏ bé tốt bụng của chúng ta đang yêu đương ư? Bầu không khí trong bàn trầm hẳn đi do bị ảnh hưởng từ tin tức em gái út của họ đang hẹn hò.

 

Bang-! Claude ném ly rượu, sau đó mở cái miệng đầy rượu nói.

 

“Anh hỏi là người như thế nào à? Anh ta là một tên đẹp trai đê tiện.”

 

“À … nếu là như vậy thì chúng tôi chịu rồi.’

 

“Ria rất thích những anh chàng đẹp trai.”

 

“Có vẻ như là khuôn mặt đó không thể vượt qua được em út của chúng ta.”

 

“Này, tôi còn tưởng là mình đang nhìn một bức tượng khi nhìn anh ta đấy.”

 

Claude đang say sưa nói với vẻ ngưỡng mộ rằng anh ta không biết gì khác ngoài khuôn mặt không thể đùa được của hắn.

 

“Anh ta là người tốt, đúng không?”

 

“Cái đó thì tôi không biết..”

 

Claude cho thay vào túi, lấy chiếc nút áo mà Dillian cho ra.

 

“Wow, ngay khi nhìn thấy nó, trông nó có vẻ đắt.”

 

“Nếu anh ta cho anh thứ đắt tiền này, có vẻ anh ta có khá nhiều tiền. Tôi biết gì khác ngoại trừ việc Ria của chúng ta sẽ nhận được sự xa hoa.!”

 

“Tất nhiên rồi, anh ta nên như thế! Nếu không, hãy đá đít anh ta!”

 

Wahahaaa!

 

Một giọng nói xa lạ vang lên dội một gáo nước lạnh vào những người say xỉn đang cười.

 

“Anh lấy nó ở đâu?”

 

Đôi mắt kia nhìn vào viên sapphire đen một cách nguy hiểm.

***

 

Cô đã tưởng tượng đến cái chết vô số lần khi Dillian nhớ lại.

 

Chết vì bị cắt cổ, chết vì bị bắn vào bụng, hay chết vì sống như nô lệ…

 

Tuy nhiên, trong vô số tưởng tượng đó, không có cái kết nào là chết vì đói.

 

“... Tên nhãi ranh Dillian đó chính là vấn đề. Trong bụng hắn có một người ăn xin à!”

 

Nathan đột nhiên bị bỏ đói cùng cô, không thể kìm được sự tức giận.

 

Thật ra cô không muốn chĩa mũi tên vào Dillian, người chẳng biết gì cả. Nhưng chắc chắn, thêm một miệng ăn lại là vấn đề. Tuy nhiên, Dillian ăn rất nhiều. Thật sự rất nhiều. Hắn là người ăn rất khoẻ.

 

Còn cô thì chịu trách nhiệm với người ăn khỏe đó. Vì cô vô tình trở thành trụ cột trong nhà cho nên khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết đã ngừng rơi, cô liền hét lên.

 

“Chúng ta cần đi săn.”

 

“Chẳng phải rất khó tìm con mồi do trời tuyết sao?”

 

“Một con chim, phải có một con.”

 

Ria lấy cung trong nhà kho ra rồi đeo nó lên vai.

 

Thật tốt nếu đi xuống làng nhưng đường đã bị chặn trong mười ngày tuyết rơi rồi.

 

‘Sẽ mất cả ngày đây.’

 

Đi săn gần rừng thì nhanh hơn là đi xuống làng.

 

“Ngài Dillian, tôi làm sandwich rồi, nếu đói thì anh cứ ăn nhé.”

 

Sau khi nhìn thấy lớp quần áo cùng cây cung, Dillian nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

 

“Tiểu thư Ria định đi đâu sao?”

 

“Đến khu rừng gần đây. Tôi sẽ đi săn vì chúng ta hết lương thực rồi. Ngài Dillian có thể chờ cùng Nathan.

 

“Cái gì? Ria! Không được. Ta không thể để con đi một mình vào khu rừng nguy hiểm đó.’

 

Nathan chắc chắn sẽ đi với cô, liền nhảy khỏi ghế.

 

“Không sao đâu. Con sẽ không đi sâu vào rừng. Nếu ông đi theo, ai sẽ chăm sóc Ngài Dillian?”

 

Khi cô đang tranh cãi với Nathan thì Dillian xen vào.

 

“Tiểu thư Ria, xúc phạm thật.”

 

“Hả?”

 

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống cùng giọng nói lạnh tanh của hắn.

Đầu ngón tay cô cứng lại bởi vẻ ngoài lạnh lùng mà lần đầu cô nhìn thấy kể từ ngày đầu tiên gặp hắn.

 

Hắn nổi giận vì cô xem hắn như trẻ con sao? Sao cô dám coi người khoẻ mạnh như thế như một tên ẻo lả được chứ?

 

“Cô nói một con vật còn không phải người chăm sóc tôi là có ý gì?  Cũng là sự chăm sóc của Nathan. Tôi cảm thấy tính người của mình và cả lòng tự tôn đã sụp đổ.”

 

Chính là vậy.

 

“Nếu cô muốn đối xử với tôi như trẻ con cũng được, vậy thì tiểu thư Ria với tư cách là người bảo hộ của tôi phải chăm sóc tôi.”

 

“Không được.”

 

Cô từ chối thẳng thừng.

 

Cô biết săn bắn. Biết phân biệt các loại thảo mộc. Hắn không biết làm cái gì cả lại giống như một kẻ đê tiện.

 

Sau đó Dillian nhìn cô bằng vẻ mặt gắt gỏng rồi đột nhiên cho tay vào giỏ.

 

“Cái quái…?”

 

“Nếu cô bỏ tôi lại đây, vậy thì tên nhóc này sẽ chạy đi và báo cho tôi biết.”

 

Thứ mà Dillian nắm trong tay là phần sandwich của cô.

 

“Anh đang giả làm con tin à? Đưa cho tôi.”

 

 

Khi tôi chạm được vào cái sandwich, Dillian liền giơ cao tay. Tôi nhỏ hơn hắn rất nhiều càng không thể với tới.

 

Khi tay Dillian dùng sức, nguyên liệu trong bánh lòi ra từng chút một.

 

“Anh điên à? Sandwich của tôi sắp nát rồi!”

 

“Tôi là con tin. Nếu cô muốn cứu sandwich thì đưa tôi đi theo.”

 

Đó chắc hẳn là câu thoại hạng ba mà hắn đã học được ở đâu đó. Với cái nụ cười đê tiện kia, hắn càng giống một tên bất lương thực thụ.

 

Cô cau mày nhìn đống sách chất cao phía sau lưng Dillian.

 

Cô nên lọc lại một vài cuốn sách.

 

Cô  đã tạo điều kiện hết mức có thể cho hắn mà không biết tai hoạ này sẽ xảy ra.

 

Cái gương mặt đáng chết.

 

Khi cô không thể nào tỏ vẻ lạnh lùng trước những lỗi lầm mà cô gây ra cho Dillian, thở dài một tiếng.

 

“.... 5 phút chuẩn bị rồi đi ra. Nếu sau 5 phút không thấy, tôi sẽ bỏ anh lại.”

 

Khuôn mặt đang nở nụ cười đầy ý tứ của Dillian lập tức rạng rỡ.

 

“Tôi sẽ đi chuẩn bị trong ba phút thôi.”

 

Dillian chạy vào phòng mà không hề buông cái bánh sandwich trong tay đến phút cuối.

 

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.