Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 10

“...Cô thật sự nghiêm túc chứ.”

 

“Tôi luôn nghiêm túc.”

 

Để được sống, tôi có thể làm bất cứ cái gì hơn thế này nữa.

 

Có phải sự chân thành của tôi đã chạm đến trái tim anh ta rồi không? Cái miệng méo mó của anh ta từ từ trở lại bình thường, ngay sau đó anh ta bật cười.

 

“Được rồi. Hôm nay tôi không nhìn thấy gì cả. Thay vào đó, miễn phí cái đó cho tôi.”

 

“Đúng là một tên cướp nghiệp dư.”

 

Tôi cằn nhằn, sau đó không chút do dự bỏ thảo mộc vào rổ.

 

“À, đúng rồi. Con cú đã nói gì đó thì phải, tôi không nghe nhầm phải không?”

 

Claude cẩn thận ôm lấy cái rổ tôi đưa, ngoái đầu lại.

 

Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng sau lưng, cố nâng khoé môi lên.

 

Cuối cùng tạo thành một biểu cảm hài hước.

 

“Một con cú sao có thể nói chuyện được chứ?”

 

“Ừ nhỉ, con cú biết nói ư. Tôi đoán là tai của tôi cũng đóng băng luôn rồi. Tôi đi đây.”

 

“Đi cẩn thận nhé.”

 

Khi Claude rời đi. Đầu óc tôi trống rỗng giống như bị một cơn bão quét sạch.

 

‘Mệt quá.’

 

Két…

 

Tôi mở đôi mắt đang nhắm nghiền khi nghe tiếng mở cửa.

 

“Nghe lén là xấu đấy, thưa Ngài Dillian.”

 

“Bán… Cô xem tôi là gì!”

 

Tất nhiên tôi từng có suy nghĩ đó nhưng tôi không vô sỉ đến thế.

 

“Có phải cô luôn cố đuổi tôi đi đúng không?”

 

Chính xác, mỗi ngày tôi đều nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, không thể nào hắn không nhận ra được.

 

Hổ thẹn vì bị nói trúng tim đen, tôi liền né tránh ánh mắt của Dillian.

 

“... Không phải lý do gì to tát đâu.”

 

“...”

 

“Bởi vì họ có thể là người đã hại Ngài Dillian.”

 

Sẽ xảy ra chuyện gì nếu như họ thật sự tìm được Dillian, tôi nghĩ việc giấu hắn là điều đúng đắn.

 

“Tôi không chắc trước khi mất trí nhớ, Dillian có phải là người máu lạnh, vô cảm hay không.

 

 

Dillian của hiện tại thì không biết gì cả, không có khả năng vứt bỏ hoặc chính hắn là người vứt bỏ tận xương.

 

Vì Dillian bị mất trí nhớ nên chỉ là một thường dân nhỏ bé.

 

‘Trong trường hợp, nếu Dillian thật sự chết sẽ như thế nào?’

 

Mặc dù Dillian là tội phạm nhưng tôi không muốn vì tôi mà hắn bị hại. Tôi cũng ghét nếu bản gốc diễn ra sai lầm.

 

‘Dù thế nào tôi cũng không muốn lien quan đến chuyện này.’

 

“Đừng lo. Nếu ở đây, anh sẽ không bị phát hiện.”

 

Nếu sự tồn tại của Dillian bị phát giác, tôi cũng sẽ gặp rắc rối.

 

‘Khi tuyết ngừng rơi, tôi phải tìm cách đưa hắn trở về an toàn mà không bị phát hiện.’

 

Khi tôi quyết tâm để hắn đi, Dillian cẩn thận hỏi.

 

“... Tiểu thư Ria sợ sao?”

 

“Hả? Sao?”

 

“Chắc tôi là người xấu.”

 

“...”

 

“Cô tin tưởng điều gì, vì sao lại giữ tôi bên cạnh?”

 

Cho nên, hình như hắn hiểu lầm hắn là một tội phạm cực kỳ nguy hiểm.

“Không hoàn toàn sai.’

 

Tôi không thể tin là vị chỉ nhân duy nhân của công quốc Sinaize đang có suy nghĩ như vậy. Rõ ràng là bất kỳ ai nghe được chắc sẽ bật cười mất.

 

Vì tôi đã biết danh tính của hắn nên coos nhẹ nhàng cho qua nhưng với người mất trí nhớ như Dillian lại là vấn đề quan trọng.

 

Khuôn mặt đó lo lắng nhìn tôi.

 

‘Tôi đã thấy mọi thứ lúc còn sống.’

 

Là nói dối, tôi không hề sợ hãi.

 

Lúc đầu, tôi run sợ là vì nghĩ rằng tôi sẽ chết trong tay hắn.

 

Thế nhưng,

 

“Bất kể trong quá khứ Ngài Dillian là người như thế nào cũng chẳng sao bởi vì Ngài Dillian mà bây giơi tôi biết, là người tốt.”

 

Dillian bị mất trí nhớ là một người rất tốt. Không đáng sợ chút nào.

 

Ít nhất hắn sẽ không giết mình, đúng không?

 

“Nếu Ngài Dillian làm gì tệ với tôi…”

 

Tôi nắm chặt cái xẻng cấy hạt bên cạnh. Dillian nhìn về phía bàn tay đỏ ửng của tôi rồi nở nụ cười dịu dàng, tôi cũng bật cười theo.

 

“Cô không nói tôi cũng hiểu.”

 

Tôi cười phá lên rồi đứng dậy cùng cái xẻng cấy hạt.

 

“Anh về trước đi. Tôi xem qua nhà kính lần nữa.”

 

Tôi cầm bình tưới, đi sâu vào trong nhà kính.

***

 

Ria bảo hắn đi trước nhưng hắn vẫn quyết định đứng chờ.

 

Hắn cần thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân và nhà kính yên tĩnh là nơi tốt nhất.

 

‘Cũng không có con cú ồn ào.’

 

Tiếng bọ trong bụi cỏ kêu râm ran.

 

Bên ngoài là mùa đông lạnh lẽo nhưng trong này lại là một mùa xuân ấm áp.

 

Dillian vừa tận hưởng mùa xuân sớm vừa chìm trong suy nghĩ.

 

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là ‘tại sao?’

 

Tại sao Ria giúp hắn. Vì cái quái gì cô bảo vệ hắn?

 

Cho dù có mất trí nhớ thì khả năng phán đoán của hắn vẫn còn.

 

Từ lần gặp đầu tiên, hắn không thể nào không biết được Ria đã cố đuổi hắn đi.

 

Một ngày, hai ngày, ba ngày…

 

Thời gian Ria nhìn ra ngoài cửa sổ càng nhiều hơn, trên mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.

 

Hắn biết, để hắn ở lại cô sẽ gặp rắc rối.

 

Cho nên nếu có cơ hội, hắn đã nghĩ cô sẽ không chần chừ mà vứt bỏ hắn.

 

‘Nhưng không.’

 

Khi Claude thuyết phục Ria, nghi ngờ danh tính của hắn, Dillian đã nghĩ Ria sẽ kết tội hắn.

 

Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dillian đã vạch ra một viễn cảnh, quyết định khiến Claude im miệng bằng cách giết anh ta.

 

Và sau đó đến Ria…

 

Không, Ria không thể bị giết.

 

Vì sao lại như vậy?

 

Khi hắn bị kinh ngạc bởi suy nghĩ hắn không thể giết Ria thì nghe thấy giọng của Ria.

 

‘Claude, giả vờ như anh không biết gì.’

 

‘Claude này, hôm nay anh không gặp ai khác ngoài tôi. Được chứ?’

 

Nó nằm ngoài dự đoán của hắn. Bời vì hắn không nghĩ cô sẽ bao che cho hắn.

 

Cho nên hắn đã hỏi thẳng.

 

Và câu trả lời của cô nằm ngoài sức tưởng tưởng.

 

‘Bởi vì họ có thể là người đã hại Ngài Dillian.’

 

‘Không sao vì Ngài Dillian mà tôi biết, là người tốt.’

Khi hắn hỏi liệu cô có tin hắn không, Ria đã trả lời không chút do dự.

 

Nhớ lại đôi mắt chân thành ấy, lòng hắn bỗng xao xuyến.

 

Cảm giác này rất lạ giống như có một con bướm đang bay trong bụng.

 

‘Người phụ nữ lạ lùng.’

 

Cô có một mặt khác lạ khiến hắn bối rối bằng một thái độ khó đoán.

 

Hắn ở lại với cô vì bị mất trí nhớ chứ hắn không tin tưởng cô.

 

Không có nghi ngờ gì là cô sẽ không hại hắn, nhưng…

 

Nếu bắt nguồn từ lòng tin nó lại là chuyện khác.

 

Dillian không tin người khác.

 

Ngay cả thứ tình yêu mà Nathan nói đến, hắn cũng không tin.

 

Hơn nữa là vì hắn mất trí nhớ nên hắn nghĩ hắn sinh ra đã như thế này.

 

Hơn hết, thái độ giấu giấu diếm diếm chuyện gì đó của Ria càng cào xé tâm trí hắn.

 

‘Chẳng phải họ không biết nhau sao? Cứ mở miệng là cô lại nói những lời dối trá.’

 

Dillian không tin những gì Ria nói nữa.

 

Không ai lại có lòng tốt đi giúp đỡ người mà mình không biết mặt. Kể cả là liều lĩnh đi nữa.

 

Cho dù là người dễ dãi tốt bụng thế nào cũng sẽ không làm vậy.

 

Hơn nữa, Ria là người cự kỳ thận trọng lại càng không.

 

Ria ngọt ngào nhưng đầy dối trá. Là Ria Delice, một người chứa đầy sựu mâu thuẫn.

 

Vậy thì lời của cô ấy có mấy phần thật, mấy phần giả?

 

Hắn nên tin cô bao nhiêu?

 

Lời nói dối của cô dành cho ai?

 

Những suy nghĩ về Ria lần lượt lướt qua.

 

“Ngài Dillian? Anh vẫn chưa đi sao?”

 

Giọng nói đó ở trong hồi tưởng của hắn trở nên thực hơn.

 

Dillian nhìn Ria đã tiến đến gần hắn trước khi hắn ý thức được.

 

Hắn nghĩ nếu hắn thăm dò cô liệu rằng có lộ ra chuyện gì không.

 

Ria tử tế nhưng là đầy dối trá. Chính là Ria Delice, người chứa đầy sự mâu thuẫn.

 

Vậy thì lời nói của cô có mấy phần thật, mấy phần giả.

 

Hắn nên tin tưởng cô bao nhiêu?

 

Lời nói dối của cô là dành cho ai?

 

Những suy nghĩ về Ria lần lượt lướt qua.

 

“Ngài Dillian? Anh vẫn chưa đi sao?”

 

Giọng nói đó ở trong hồi tưởng của hắn trở nên thực hơn.

 

Dillian liếc nhìn Ria đã đến gần trước khi hắn nhận ra.

 

Hắn tự hỏi nếu bới móc thông tin của cô, liệu sẽ lộ ra chuyện gì không.

 

Ria nghiêng mình qua trước ánh nhìn kiên định, chợt chậm rãi mỉm cười khi nhận ra gì đó.

 

“Anh đang ngắm hoa à?”

 

Khi ấy, Dillian mới nhận ra sự tồn tại của những bông hoa trước mặt.

 

“Anh biết nó là hoa gì không?”

 

“Lan dạ hương.”

 

Dillian không có kiến thức về thực vật nhưng loài hoa này hắn cũng có biết qua.

 

Lan dạ hương nổi tiếng với vẻ đẹp của nó, khi lập quốc, hoàng đế Lysandro Rohaim đã dùn nó để cầu hôn người yêu.

 

“Trong ngôn ngữ các loài hoa, nó có nghĩa là tình yêu chung thuỷ.”

 

 Dillian ấn mạnh lên vầng trán mịnh màng của hắn như thể hắn không hiểu lời của cô.

 

“Điều có thể không?”

 

“Thật ra tôi tin không có thứ gì là mãi mãi trên đời này.”

 

Tiếp đó Ria nói thêm.

 

“Nó không lãng mạn sao? Vì thế tôi tin là có thể.”

Nếu trong cuộc sống cảu bạn không có sự lãng mạn, bạn sẽ khao khát nó.

 

Ria nhún vai rồi đưa tay chạm vào những bông hoa lan dạ hương.

 

“Anh biết không? Lan dạ hương có nguồn gốc là hoa của sự chiến thắng trước khi nó được biết đến là loài hoa của tình yêu.”

 

Khi Lysandro xoá bỏ sự yên lặng, nó đã nở vào ngày ông ấy lên ngôi nên được gọi là hoa của sự chiến thắng.

 

Bởi vì nó được chôn vùi trong câu chuyện tình yêu của những người yêu nhau nên cái tên này khá ít người biết.

Cô cẩn thận ngắt một bông hoa đưa cho Dillian.

 

“Mọi thứ sẽ ổn thôi. Đừng lo quá.”

 

Thay vì nhận bông hoa của Ria, Dillian đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

 

“Vậy thì hãy ở với tôi đến khi tôi lấy lại được trí nhớ.”

 

Một câu nói quá đột ngột.

 

Nhưng sau khi phun ran những lời đó, hắn tưởng họ sẽ yên ổn ở cùng nhau. Ngay khi hắn nghĩ thế, Ria liền dứt khoát từ chối.

 

“Tôi nghĩ việc đó sẽ khó đây.”

 

Khi trí nhớ của hắn trở lại cô sẽ đưởi hắn đi sao? Hay hắn sẽ bỏ chạy trước.

 

“Tiểu thư Ria là nơi duy nhất tôi có thể nương tựa.”

 

“Tôi không thể ở cạnh Ngài Dillian mãi. Sẽ có những người khác nữa.

 

“Có thể là toàn bộ cuộc sống của tôi. Vì tôi là người tị nạn.”

 

Việc này giống như cuộc chiến giữa giáo và khiên.

 

Một tia lửa toé lên giữa Dillian và Ria.

 

Hắn không mong mọi chuyện sẽ dễ dàng, Ria quá mạnh mẽ.

 

Nhưng Ria càng đẩy hắn ra, bản năng săn mồi của hắn càng trỗi dậy.

 

Bằng một quyết tâm để họ được ở bên nhau cho dù thế nào đi nữa.

 

“Nếu cô cứ chạy trốn như thế chỉ càng khiến tôi muốn theo đuổi cô.”

 

Khiến cô không thể chạy trốn được nữa. Dillian nhếch môi.

 

Như một tên xấu xa.

 

 

 

Bạn đang đọc:CÔNG TƯỚC QUÁI VẬT ĐÃ NHẦM TÔI VỚI VỢ ANH ẤYChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.