Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 63


Raven đột nhiên cau mày khi mà cô ấy họp lại vì tiếng cười trầm lặng của cô ấy.
"Nàng ăn chưa?"
"Vâng."
"Đây có thực sự là bụng của một người đã ăn rồi không?"
Raven vuốt ve phần bụng dưới phẳng lì của cô khi anh nhăn nhó. Giọng anh đột ngột cất lên khi anh giữ cổ tay cô cẩn thận đề phòng nó có thể bị gãy bất ngờt.
“Tại sao cổ tay của nàng lại mỏng như vậy? Nàng có chắc là đã ăn uống đúng cách không?”
“Đó là...”
"Quản gia!"
"Chủ nhân!"
Người quản gia ngay lập tức lao về phía giọng nói giận dữ của Raven, chỉ để tìm ra cách Raven đang bận rộn với cổ tay sờ soạng của Molitia.
“Chuẩn bị ít đồ ăn cho vợ tôi. Bất cứ điều gì lành mạnh sẽ tốt hơn.”
Molitia há hốc mồm trước mệnh lệnh của chồng. Nhưng không phải cô ấy chỉ ăn thôi sao?
"Raven."
Raven quay sang nghe giọng nói của Molitia. Người quản gia đã đứng theo lệnh của anh khá lâu.
“Tôi thực sự đã ăn. Nó không hiện lên nhiều, nhưng tôi đã ăn đủ no. Vì vậy, nó thực sự ổn."
Cô ấy cũng đã uống thuốc. Tuy nhiên, Raven vẫn không thể rời mắt khỏi cô khi cô lầm bầm. Vợ anh như bị thu nhỏ lại khi bị giam giữ trên giường trong một thời gian dài.
"Không đời nào. Ăn nhiều hơn một chút.”
"Nhưng mà…"
"Chỉ ăn một chút."
Molitia nhanh chóng gật đầu vì cô sẽ không biết điều gì có thể xảy ra với cách anh nhìn cô vào lúc đó. Anh nhận ra hành động của mình hơi muộn khi sự hối hận bắt đầu ngấm vào anh.
Sự ép buộc của Raven, cũng như sự bất lực của anh ta, khá xa lạ. Một điều gì đó dường như xâm nhập vào tâm trí cô, nhưng có thực sự không thể đặt một ngón tay vào nó.
Ngay khi người quản gia xuất hiện ở cánh cửa hé mở, miệng Molitia há to. Rõ ràng, những người vừa dùng bữa với Molitia là những người mang một đống thức ăn cho cô ấy.
Một bát súp tarator, một món thịt hầm, và thậm chí một loại thịt không quen thuộc cùng với một số loại súp khác. Mãi đến khi trên bàn nhỏ bày đầy bát đĩa, quản gia mới chịu rút lui ra khỏi phòng ngủ.
‘Cái quái gì thế?!’
Molitia ngay lập tức tự hỏi liệu cô có tăng cân không, giống như một con lợn bụ bẫm.
"Tiếp đi."

Theo lời của Raven, Molitia cầm nĩa lên trước khi từ từ nhích về phía thức ăn. Mùi tanh nồng xộc vào mũi cô, nhưng chỉ có vậy thôi. Bụng của cô đã thông báo rằng nó đã đầy như thế nào cho đến khi nó không thể chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.
"Raven, tôi không thể ăn nữa."
"Chỉ cần thử một miếng nữa."
"Tôi đã khá chán ăn."
"Chỉ một miếng nhỏ."
"Um..."
Những lời của Raven khiến cô ngập ngừng trong giây lát. Tưởng chừng như cô có thể ăn một ít, nhưng khoảnh khắc cô cho phép điều đó xảy ra sau đó sẽ tiếp tục như một chu kỳ bất tận không bao giờ có thể dừng lại chỉ với một.
Raven đứng dậy khỏi ghế khi thấy cô do dự. Nhìn thấy bóng dáng sợ hãi của Molitia, anh lập tức hôn cô với một miếng nho trong miệng.
"Huh..."
Vừa liếm đôi môi nhỏ nhắn của cô phát ra tiếng rên rỉ, anh nhanh chóng thọc sâu lưỡi vào bên trong. Lưỡi anh lướt theo trái nho khi anh ấn lưỡi cô xuống, để nó chảy ra cùng với nước bọt của anh.
"Nó đang diễn ra tốt đẹp."
Môi anh rời khỏi môi cô trước khi anh dùng ngón tay cái lướt qua đôi môi lấp lánh của mình. Nước bọt của anh và vị chua như đọng lại trong miệng cô.

Molitia vô cùng lo lắng, nhưng Raven đã không ép cô ăn sau đó. Chỉ sau khi anh xác nhận rằng cô đã hoàn toàn mất ý chí di chuyển cái nĩa trên tay mình, anh mới chịu lấy lại thức ăn.
Cô khẽ cúi xuống. Cô không còn ăn được nữa. Thêm vào đó, có vẻ như nếu cô ấy mở miệng vào lúc này, thức ăn chắc chắn sẽ tràn ra ngoài.
Mãi cho đến khi Raven nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt trên bụng mình như thế nào, anh cuối cùng mới dịu đi đôi lông mày căng thẳng của mình.
“Nếu sau này thấy đói, hãy nói với ta. Không phải là ta không thể chịu bất kỳ trách nhiệm nào về bữa ăn của nàng.”
"Được chứ."
Có lẽ trong tương lai gần, Molitia sẽ không bao giờ đưa ra chủ đề về thực phẩm trước.
"Bác sĩ đã nói gì?"
“Cô ấy nói rằng tôi không cần phải lo lắng nữa. Tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi.”
Molitia nói như vậy, với một thoáng ngập ngừng khi cô ấy tiếp tục.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài."
"Nàng đang nói cái quái gì vậy?Nàng đừng nghĩ cho ta và hãy lo lắng nhiều hơn cho bản thân của bạn. Ta..."

Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 63
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.