Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 171


“Thật lòng với người, là phụ nữ, tôi muốn người chăm sóc cơ thể của mình trước. Người vẫn còn trẻ và Công tước cũng vậy, vì vậy người luôn có thể có con sau này”.
Theo phản xạ, bàn tay đang vỗ về bụng cô bỗng dừng lại.
“Nhưng trong trái tim tôi, với tư cách là một người mẹ... tôi không dám lên tiếng. Nỗi đau và nỗi buồn khi mất một đứa con không gì có thể diễn tả được”.
"Dù tôi có lựa chọn nào đi nữa, cô sẽ theo tôi chứ?"
"Tất nhiên. Tôi hy vọng rằng người có thể đưa ra lựa chọn mà không phải hối tiếc”.
Đầu môi cô trở nên trắng bệch khi cô cắn chúng- thật mạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi Raven rời đi, cô đã có đủ loại suy nghĩ. Mặc dù cơ thể cô ấy đã bay lơ lửng trong không trung với niềm vui sướng, nhưng đầu của cô ấy vẫn vững chắc trong khi bị đập xuống sàn hàng chục lần.
Cô cũng tự trách mình. Cô phẫn nộ vì sinh ra cũng ốm yếu và ốm yếu.
Tại sao cô lại khó có được hạnh phúc bình thường như bao người khác? Cảm giác tội lỗi cuối cùng cũng tăng vọt.
Không phải là cô ấy không hiểu tâm trí của Raven.
Cô cũng đã biết cảm giác hạnh phúc ngọt ngào như thế nào khi ở bên anh. Cô cũng bị choáng ngợp bởi suy nghĩ rằng nếu cô giảm thiểu rủi ro, cô có thể đã hạnh phúc một lần nữa với anh trong một thời gian dài -giá như cô từ bỏ đứa con của mình.
Nhưng bất cứ khi nào ý nghĩ đó xuất hiện, bụng cô ngay lập tức đập vào mắt cô.
Con là lý do tại sao ta luôn buồn ngủ.
Một cái dạ dày đẹp đẽ như vậy, thậm chí không biểu lộ bất cứ thứ gì, rõ ràng là đang bộc lộ sự tồn tại của chính nó.

Con chỉ cho ta biết rằng con đã ở đây.
Nếu một ngày nào đó cô ấy trở nên đầy đủ và một đứa trẻ ra đời, thì hơi ấm bé nhỏ ấy chắc chắn sẽ tràn ngập toàn bộ vòng tay của cô ấy.
Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến trái tim cô cứng đờ. Cô không thể không cảm thấy tình yêu dành cho đứa trẻ vẫn chưa được định hình chính xác.
Nó sẽ giống cô ấy và nó cũng giống hệt như anh ấy. Hình dáng sẽ trở nên rõ ràng hơn nhiều khi nó lớn lên và cô ấy muốn quan sát mọi thứ từ một bên. Mong muốn tuyệt vọng giống như một bản năng khác đã lấp đầy trái tim cô.
“Tôi mong muốn đứa trẻ này được cứu và tiếp tục sống với tôi có phải là điều quá đáng không?”
Molitia nhìn bác sĩ với đôi mắt ẩm ướt.
“Tôi muốn sinh con. Có tham lam không khi tôi đang nhớ con mình mất rồi?”
“Không, không phải đâu. Người chắc chắn sẽ làm được. Và tôi sẽ tuyệt đối bảo vệ người ở bên”.
Bàn tay lạnh ngắt của Molitia đang ôm lấy bác sĩ của cô. Tương tự như hơi ấm của một người mẹ, người mà hơi ấm chỉ là một ký ức lờ mờ mà cô không thể thực sự nhớ lại, những giọt nước mắt ngọc trai lặng lẽ bắt đầu chảy xuống chăn.





Trong khi đó, văn phòng của Hầu tước Werner vô cùng náo nhiệt với tiếng ồn ào.
"Chúng ta sẽ làm cái quái gì bây giờ?"
Hầu tước Werner than thở khi nhìn thấy con trai mình, người đã bị ràng buộc hoàn toàn. Xung quanh ông từ lâu đã trở nên lộn xộn như vậy.
"Sao ngươi dám thực hiện một pha đóng thế điên rồ như vậy?"

Hầu tước thót tim khi nhìn thấy đứa con trai của mình, người không thể nói được nữa do quá đau đớn vì bị đánh đập.
Ông nghĩ rằng con trai mình đã im lặng trong suốt thời gian qua, nghĩ rằng cuối cùng thì anh ta cũng đã trưởng thành, nhưng hóa ra cho nó ăn học để nó về ‘báo’ cha ‘báo’ mẹ thế này.
Hầu tước cảm thấy tâm trí mình trở nên rối bời. Cảm giác khủng khiếp khi con trai của ông, Ferdinand, được các hiệp sĩ của Công tước mang đến. Khi thấy con trai mình bị ném đá trước mặt mọi người, ông cắn lưỡi và cảm thấy muốn chết.
“Ngươi thậm chí có nhận ra mình đã làm gì không? Đó là phản quốc, phản quốc! Cả gia đình có thể bị tiêu diệt chỉ như vậy!”
Bây giờ đã quá muộn để che giấu mọi thứ. Mọi người đều đã bị bắt và gia đình ông bị bắt bởi chính Công tước Linerio quyền lực. Hầu tước Werner không còn gì để nói ngay cả khi ông sẽ bị cười vì sai.
Khuôn mặt của Hầu tước không còn đứng vững được nữa, sụp đổ thảm hại. Tất cả mọi thứ mà ông đã làm trong suốt thời gian qua đã sụp đổ ngay lập tức.
Cái đầu nóng nảy của ông sau đó quay đi nhanh chóng. Nắm đấm với những đường gân nổi rõ đó cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
Đôi mắt lạnh lùng của Hầu tước sau đó rơi vào Ferdinand.
Đôi vai Ferdinand rung lên khi đôi mắt lạnh lùng đó nhìn anh không còn chút sốt sắng trước đó.
“Ta không thể giúp được gì.Ngươi phải chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này."
"Cha!"
Giọng nói tuyệt vọng của Ferdinand ngay lập tức vang lên.

“Làm ơn, thưa Cha - xin hãy nói với Bệ hạ về ân xá cho những tội lỗi của con.”
“Có một giới hạn. Lần này ngươi đã đi quá xa. Chỉ có rất nhiều điều mà người cha này thực sự có thể che đậy”.
Đó là một giọng nói khá bình tĩnh, hoàn toàn khác với sự tức giận, nghe như một cơn bão. Tuy nhiên, Ferdinand vẫn có thể cảm thấy ớn lạnh.
Đôi mắt ông nhìn hờ hững như khi đang đưa ra một quyết định đơn thuần. Đây là cách mà mắt ông thường xuất hiện khi ông xử lí kẻ yếu hơn trong số những ác nhân khác.

Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 171
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.