Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 139


Ferdinand Werner.
Anh ta là chồng chưa cưới của Arjan.
"Vâng, ta cũng đã không gặp ngài trong một thời gian dài."
Molitia sau đó ra hiệu cho Lyndon bước xuống. Biểu hiện của Ferdinand ngay lập tức trở nên phấn chấn hơn nhiều khi thấy Lyndon lùi lại - không hài lòng.
"Người định ghé qua cửa hàng này?"
"Không, thực ra, ta chỉ đi ngang qua."
Lời nói của Molitia khá giễu cợt. Nhưng đó không phải là một lời nói dối như khi cô nhìn thấy anh ta, ý nghĩ muốn dừng lại đã biến mất ngay lập tức.
“Người có biết ở đây có một loại sô cô la ngon không? Công tước của Linerio thậm chí còn được đồn đại là đã mua sắm ngay tại đây."
"Ồ, vâng."
Không giống như Ferdinand, người có vẻ muốn thu hút sự phản hồi từ cô ấy bằng cách nào đó, Molitia tràn đầy mong muốn tránh khỏi vị trí này bằng mọi giá. Cô không muốn dính líu đến Arjan nữa.
“Hiện tại ta khá bận. Vì vậy, ta đi đây. Ta hy vọng rằng ngài sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. "

“Tôi thực sự xin lỗi khi biết rằng người đang nghĩ đến việc rời đi ngay cả khi chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau ở đây. Bây giờ chúng ta đã ở đây, tại sao chúng ta không chuyển đến một nơi khác và nói chuyện với nhau?"
“Không, ta thực sự rất bận. Tốt hơn hết là ta nên gác lại việc mua sắm cho đến lần sau”.
Molitia ngay lập tức quay lại. Khi cô xoay người mà không chào hỏi đúng mực, anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
"Được rồi, tạm biệt."
"Người thực sự !"
Đó là lúc Ferdinand, người không còn kìm nén được cơn tức giận, bắt đầu vươn tay ra trước khi nắm lấy cánh tay cô.
"Dừng lại."
Lyndon đáp lại một cách lạnh lùng, trong khi nắm lấy tay anh ta.
Đôi mắt của Lyndon, vốn luôn khá thoải mái, đã có màu đen và xanh lam.
Molitia, người được bảo vệ bởi không khí bao quanh mình, cũng nao núng, nhưng Ferdinand đang đối mặt với cô với một biểu cảm xấu xí trên khuôn mặt. Nước da xanh của anh ta đang nhìn chằm chằm vào Lyndon với đôi mắt run rẩy, đôi mắt không dễ dàng hồi phục.

“Ngài nếu tiếp tục cố gắng đặt bàn tay nhỏ bé đó vào một ai đó quý giá, vì vậy chúng ta hãy dừng lại ở đây. Thật bẩn thỉu”.
"Cái gì- tên khốn này!"
Ferdinand, người cuối cùng đã lấy lại được cảm giác của mình, bắt đầu sôi sục. Có một phản ứng dữ dội chống lại chính anh ta để che giấu những ngón tay bắt đầu run nhẹ của anh ta, nhưng Lyndon thậm chí không nhấc một tay nào cả.
"Đó không phải là anh ta, đó là hiệp sĩ đi theo Công tước Linerio."
Vào lúc đó, đôi mắt của Ferdinand, vốn đã run rẩy, bắt đầu trở lại như thường lệ. Đồng thời khi từ "hiệp sĩ” được thốt ra, khóe miệng anh bắt đầu nhếch lên một cách tàn nhẫn.
"Ồ, các hiệp sĩ".
Giọng nói lớn của anh ấy ngay lập tức làm cho tất cả người nghe cảm thấy tồi tệ. Không giống như Lyndon, người im lặng như nấm mồ, khuôn mặt Molitia bắt đầu cau lại ngay lập tức.
“Một hiệp sĩ đơn thuần thậm chí còn chưa được phong tước hiệu có thể cản đường ta không?”

“Thật tuyệt. Tôi được lệnh canh gác bởi những người quý tộc - như ngài.”
"Sao mày dám."
Molitia không thể chịu đựng được nữa khi tay anh bắt đầu hướng về thanh kiếm ở thắt lưng. Molitia ngay lập tức đứng trước Lyndon.
"Nếu dám chạm vào Hiệp sĩ của ta,ta sẽ không để ngài yên."
Đôi mắt Ferdinand cụp xuống khi đôi tay mềm mại của cô ấy đang run rẩy một cách chắc chắn. Anh thấy thoải mái hơn khi ở bên cô khi anh áp sát vào cô, người nhỏ hơn nhiều so với Lyndon với một góc cạnh tương đối.
“Ha ha, Quý phu nhân Molitia. Hẳn là có một sự hiểu lầm nào đó, nhưng tôi sẽ không lấy làm vinh dự khi rút kiếm của mình cho tên khốn nông nổi đó."
Ferdinand gọi cô ấy bằng tên, không phải bằng chức danh. Do đó, không chỉ Molitia, mà cả Lyndon, cũng đã biểu hiện không ngừng.
Hắn không thể làm gián đoạn con đường của một tiểu thư quý tộc, vì vậy chỉ cần gọi cô ấy bằng tên?
Đầu ngón tay của Lyndon trở nên trắng bệch vì tức giận sôi sục.
"Thật quá đáng để được gọi tên chỉ sau một vài cuộc gặp gỡ."
"Tôi xin lỗi nếu nó khá khó chịu."
Mặc cho Ferdinand rút lui có vẻ nhẹ nhàng, Molitia chỉ không thể thoải mái biểu hiện của mình một cách dễ dàng. Cô không thể coi anh ta tốt trong cái trò lảm nhảm đáng ghét đó của anh ta.
"Tại sao ngài lại cố gắng tiếp cận ta?"

“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ gặp nhau thường xuyên hơn. Tôi nghĩ rằng sẽ rất tốt cho chúng tôi nếu gặp nhau trong tương lai nếu chúng ta quen với khuôn mặt của nhau."
"Ta e rằng ta không có ý định làm như vậy."
"Molitia, nhanh lên."
Ferdinand liên tục lù lù trước Molitia, người đã vạch sẵn một đường thẳng mà không hề cho anh ta bất kỳ cơ hội nào. Dù đã bị ngăn lại mấy lần nhưng anh vẫn cố bám lấy cô như thể đang bám chặt lấy một thứ gì đó.
Đó là thời điểm Lyndon vừa sắp bước lên đỉnh cao vô ích. Molitia sau đó đã đưa tay ra sau trước khi cố gắng làm cho Lyndon bình tĩnh lại.
Một khi Lyndon rút kiếm ra, có thể nói rõ ràng rằng nơi này sẽ rơi vào cảnh hoang tàn. Cô phải kết thúc chuyện này chỉ bằng lời nói từ chính miệng mình.

Hơn nữa, đối thủ hiện tại là người thừa kế của một Hầu tước. Sự thật chắc chắn là Hầu tước sẽ đứng sau anh ta, ngay cả khi chưa được phong bất kỳ danh hiệu nào.

Bạn đang đọc:Công Tước Nhẹ ChútChương 139
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.