Bạn đang đọc:Công Chúa Truyền TinChương 5

Chap 5

* ˖: ✧ ⑅ • .⋅ ༻ ♔ ༺ • ⑅ ✧: ˖ *

 

 

 

Zelle rút mặt ra khỏi miếng thịt chim cút.

 

Quyến luyến á? Quyến luyến cái gì cơ?

 

"Vậy là tên khốn này đang cho rằng mình bị ám ảnh bởi một miếng thịt ư?"

 

Zelle bốc khói.

 

Thật xấu hổ khi ngấu nghiến ăn trước một kẻ xa lạ thế này, nhưng là con chim háu ăn chứ không phải công chúa .

 

Vậy mình chỉ ăn hơi bừa xíu thôi mà anh ta sao nỡ kêu là mình ám ảnh!

 

 

 

Ahhh, cha à! Oan cho con quái!!

 

Zelle đập cánh và thể hiện rõ sự thất vọng của mình.

 

Valhayle nhìn cô mà chẳng mảy may rung động.

 

Một lúc lâu sau, Valhayle xị mặt rồi mắng mỏ.

 

“Ám ảnh như thế không phải là một đức tính mà một con chim được huấn luyện có, nên đã giao rồi thì quên đi hiểu chưa ”.

 

Lần này thì Zelle tỏ rõ vẻ mặt anh-mới-là-đồ-thảm-hại.

 

Tên này còn ba hoa về đạo đức với chim cơ à. Hầy. Đúng là tên khùng.

 

Zelle thực sự cảm thấy tiếc cho 40.000 binh sĩ Roheneim đang dưới quyền anh ta.

 

Cô cảm thấy người chị hai của mình thật đáng thương khi phải đính hôn với một tên như anh ta. Mặc dù anh ta chỉ là một trong số rất nhiều người đàn ông là ứng cử viên cho vị trí đó.

 

“Ngươi cứ ám ảnh với thư mật như vậy thì ta sẽ càng ít dùng ngươi hơn đó.”

 

"Quáccc !!!"

 

Aargh, ta đây không bị ám ảnh về nó đâu nhá !!!

 

Zelle kêu ca và giậm chân hậm hực.

 

Valhayle lại cau mày còn Zelle thì quay lại tập trung vào món thịt chim cút.

 

Cô hung hăng nhai miếng thịt khi tưởng tưởng rằng đó là Valhayle.

 

Cửa lều mở ra và Luke cùng một binh sĩ khác bước vào.

 

"Thưa ngài, tôi đã đưa anh ta đến đây."

 

Đó chính là binh sĩ đã bị Zelle xây xát trước đó.

 

Valhayle lạnh lùng nói.

 

“…… Con chim này.”

 

"Vâng thưa ngài."

 

"Mất bao lâu để hoàn thành huấn luyện nó?"

 

"Dù có sự khác biệt về cá thể, nhưng mà ... thường sẽ mất khoảng từ hai tuần đến một tháng."

 

"Ổn thôi. Hãy mang nó đi và huấn luyện sau khi ăn xong. Vì bây giờ trông nó…. ”

 

Và anh ta liếc nhìn Zelle.

 

"Nó có vẻ bất thường."

 

"Vâng thưa ngài. Ồ… vậy ngài đã cho nó ăn đồ chín? ”

 

"Ta không nên sao?"

 

"Không. Chỉ là ... Thật kỳ lạ khi nó ăn thịt chín ... Bởi vì thường thì nó thích thịt sống. "

 

“Ta đoán nó khá kén ăn.”

 

Valhayle ăn rau và bánh mì một cách thanh lịch.

 

“Nó không hề như thế này trước đây… Chắc hẳn nó đã bị sốc do biến cố gì đó từ sáng. "

 

 Valhayle lên tiếng một lúc sau đó.

 

"Chim có thể hiểu tiếng người không?"

 

"Dạ?"

 

Anh lính ngơ ngác hỏi.

 

"Không thì có thể giải thích điều gì đó không nhỉ?"

 

"…..Ể?"

 

Binh sĩ đó chằm chằm quan sát anh ta để xem anh ta có đang thật sự nghiêm túc.

 

Valhayle nhận ra điều đó và trừng mắt lại nhìn anh ta.

 

Anh lính đó vội ngoảnh mặt đi.

 

“Chim… Chim không thể hiểu ngôn ngữ của người đâu ạ. Chúng chỉ có thể thực hiện một số lệnh nhất định thông qua huấn luyện. Nếu chúng làm theo lệnh bằng lời nói như “hãy mang thứ đó đến cho ta” cũng không có nghĩa là chúng thực sự hiểu ý nghĩa của lời nói đâu ạ. Chúng chỉ hiểu và làm theo lệnh như đã được huấn luyện theo từng giọng điệu và độ dài lời nói thôi ạ. "

 

“…….”

 

Binh sĩ nói tiếp.

 

"Vậy nên việc chim có thể giao tiếp với người là điều rất vô lý ạ."

 

Binh sĩ kia thận trọng thả sợi dây quanh chân Zelle và nắm lấy đôi cánh của cô.

 

Zelle nhìn chằm chằm vào túi Valhayle khi cô ấy đang bị mang đi.

 

Valhayle thấy vậy và trừng mắt nhìn lại.

 

Còn Luke thì chỉ quan sát binh sĩ đó cúi chào và rời đi.

 

"Thế thì tôi cũng đi đây."

 

Ngài Luke dừng lại giữa chừng và hỏi.

 

"À, thưa ngài Valhayle."

 

"Sao."

 

“Lúc nãy ngài… nói chuyện với ai vậy?”

 

Valhayle nhướng mày.

 

"Nói chuyện?"

 

"Đúng. Ngay trước khi tôi vào ……. ”

 

“Không có ai trong lều cả. Chắc cậu đã nghe nhầm rồi ”.

 

"Nhưng tôi chắc chắn tôi đã nghe thấy ngài nói," ta sẽ ít dùng ngươi hơn "."

 

Valhayle im lặng và làm vẻ mặt bối rối. Rồi anh ta nói.

 

"Ta chỉ nói một mình thế thôi."

 

"Thôi được rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. ”

 

Khi Ngài Luke rời đi, Vahayle trườn vào ghế mình.

 

“……”

 

Anh hít một hơi thật sâu.

 

"Không thể tin nổi là mình lại nói chuyện với một con chim."

 

Valhayle không an tâm về sức khỏe thần kinh của anh lắm.

 

Công bằng mà nói, tâm trí anh lúc ấy cũng đang quá tải với lịch trình dày đặc hết trận này đến trận khác.

 

Rồi Valhayle lắc đầu.

 

"Mệt mỏi chỉ là biện minh mà thôi."

 

Anh áp lòng bàn tay lên trán và phủi vụn bánh mì trên bàn.

 

Rồi anh bỗng nhớ đến đôi mắt vô cùng giận dữ của con chim.

 

Cảnh đó thật khó chịu.

 

Valhayle lắc đầu để giải tỏa đầu óc khỏi hình ảnh đó.

 

Đêm đó là một đêm tĩnh lặng.

 

 

 

 

 

* ・ ゚: ༻ ✦ ༺ ・ ゚: *

 

Zelle đang trong quá trình huấn luyện.

 

Người lính chỉ vào lá cờ vàng ở ngoài cùng bên phải và nói.

 

"Hãy mang nhánh cây đến chỗ đó."

 

Zelle ẩn mình từ mặt đất lên không trung. Cô nắm lấy cành cây bằng móng vuốt của mình và mang nó trở lại.

 

Một miếng thịt nấu chín được ném cho cô ấy như một phần thưởng.

 

Người lính phụ trách cô lúc này mới biết cô chỉ ăn thịt chín.

 

Binh sĩ đó lại chỉ vào lá cờ và nói.

 

"Bây giờ đi lấy cành cây ở chỗ kia đí."

 

Aaa chết tịt !!!

 

Zelle hầu như không thể cưỡng lại mệnh lệnh.

 

Vậy ra đây là cách mà chim được huấn luyện.

 

Cứ lặp đi lặp lại một hành động cả nghìn lần rồi.

 

Binh sĩ ra lệnh cho cô ấy lại đem ra cành cây thứ mười một.

 

Zelle bấu chặt mỏ.

 

Cô thực sự bực bội nhưng để được phép tiếp cận đống mật thư, cô bắt buộc phải hoàn thành khóa huấn luyện này. Zelle lại tiếp tục tung cánh.

 

Binh sĩ theo lệnh của Ngài Valhayle hay còn gọi là Ngài "Vexed" rất trách nhiệm với công việc của mình.

 

Zelle chán ngấy với việc huấn luyện ‘chim’ đến nỗi cô ước ai đó có thể nhận ra rằng cô hiểu được tiếng người.

 

Giờ thì cô lại nhớ Ngài Valhayle hung hãn kia hơn, anh ta có vẻ là người hiểu được cô rõ nhất.

 

Zelle đã cố thể hiện bản thân hiểu lời của binh sĩ kia nhưng anh ta chỉ đơn giản nghĩ đó là hành động để làm nũng với anh ta mà thôi.

 

‘Phù’

 

Cô đã cố hết sức.

 

Zelle vẫn không biết người thân của cô ấy liệu còn sống hay đã chết.

 

Cô thậm chí còn không biết bản thân còn sống hay không nữa.

 

"Chắc chắn vẫn còn ai đó sống sót."

 

Zelle tự an ủi mình.

 

"Nếu không thì Roheneim không thể tiếp tục cuộc chiến khó khăn thế này được"

 

Khi sống dưới hình hài một con chim, cô đã nghe lỏm được rất nhiều thông tin từ những người lính khác.

 

Cô đã bị nhốt trong lồng bốn ngày nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng thì thầm ở đây đó.

 

Quân Roheneim dù đang bị truy đuổi nhưng có vẻ vẫn đang cố tìm kiếm thứ gì đó.

 

Cô đoán được điều này vì trại thường đổi vị trí và từ những binh sĩ đưa tin ra vào.

 

Zelle cũng phần nào đoán được rằng họ đang tìm kiếm những thành viên còn sót lại của gia đình hoàng gia Roymonde.

 

Cô chỉ ước bản thân cũng là đối tượng tìm kiếm của họ.

 

* ・ ゚: ༻ ✦ ༺ ・ ゚: *

 

Cô gặp Ngài Valhayle sau năm ngày.

 

Valhayle chỉ buột miệng khi thấy qua Zelle.

 

"Nó bẩn thật đấy."

 

Anh vừa nói gì cơ! Năm ngày rồi mới gặp mà nói có nhiêu đó thôi hả !!!

 

Valhayle mắng mỏ binh sĩ kia.

 

Zelle cũng ngay lập tức xem lại bản thân.

 

“……”

 

Phải, nói thế cũng đúng. Người mình bẩn thỉu thật.

 

Cơ mà lấy nước đâu ra mà tắm bây giờ?

 

Zelle cảm thấy xấu hổ và bắt đầu nhai nhai lông vũ của mình, rồi buông nó ra.

 

Valhayle nhìn cô với ánh mắt thương hại.

 

Binh sĩ kia cẩn trọng nói.

 

“Tôi sẽ tắm cho nó. Dạo gần đây phải liên tục di chuyển lều trại nên chẳng còn thời gian rảnh nữa ”.

 

Valhayle nhất quyết.

 

"Tắm cho nó ngay đi."

 

"Rõ."

 

Binh sĩ bắt đầu nới lỏng dây quanh chân Zelle. Valhayle tiếp lời.

 

“Hiện tại chúng ta chỉ còn suy nhất một con đó thôi. Cứ thế này, chúng ta sẽ trở thành trò cười mất. ”

 

Binh sĩ ngẩng đầu lên.

 

“Ý ngài là sao… Nó là con chim đưa tin duy nhất còn sót lại?”

 

"Hầu hết những con chim trước đều không trở về."

 

Mặt anh lính đó tối sầm lại. Khuôn mặt của Valhayle cũng không khác là bao.

 

“Có phải năm con mà… chúng ta đã gửi đến Lopecce không?

 

"Phải. Ít nhất thì có một con đã quay lại với chấn thương nghiêm trọng, giờ chắc nó đang ở trong lều rồi. ”

 

“Tôi có thể rời đi để xem được không? Cũng không có nhiều người có thể điều trị cho chim ở đây… ”

 

"Cậu phải làm con này sạch sẽ trước đã."

 

Binh sĩ vội vàng đáp.

 

“Loài chim có thể tự tắm, thưa ngài. Tôi sẽ lấy một xô nước để sau lều của ngài, rồi buộc lỏng dây để nó tự chui vào tắm nhé ”.

 

Valhayle gật đầu.

 

"Thôi được. Hãy chữa trị cho con chim bị thương trước đi ”.

 

Zelle lại cảm thấy lo lắng bởi cô đã nghe về ‘Lopecce’

 

Đó là quân đội thân cận với giới quý tộc.

 

Có vẻ như không chỉ còn mỗi đội quân Roheneim.

 

Valhayle là chỉ huy của Roheneim và còn là tổng tư lệnh hiện tại, vì vậy Lopecce chắc chắn cũng phải dưới quyền chỉ huy của anh ta.

 

Nhưng nếu những con chim đưa tin không quay trở lại… ..

 

Khi binh sĩ kia đã rời đi để lấy xô nước, Valhayle lầm bầm.

 

“Chắc hẳn phía Gainor đã dựng trại cản giữa đường rồi. “

 

Sau đó, anh ta nhìn Zelle và lạnh lùng nói.

 

"Nếu không có ngươi, chắc chúng ta cũng chẳng đi được đến nước này."

 

Zelle mở to mắt.

 

Mặc dù biểu cảm và cách nói chuyện vẫn giống như thường nhưng anh ta đã công nhận sự giúp đỡ của cô.

 

Zelle mỉm cười nhẹ nhõm, cho dù với biểu cảm của loài chim thì thật khó để biết điều đó.

 

"Thưa ngài, là tôi, Luke đây"

 

Ngài Luke bước vào lều. Và đột ngột dừng lại sau khi nhìn thấy Zelle.

 

“Ơ, con chim này….”

 

Ngài Luke hỏi.

 

"Tại sao nó lại ở đây?"

 

Valhayle nhìn Zelle và uể oải đáp.

 

“Ta định gửi con chim này đến Lopecce.”

 

Zelle chột dạ.

 

'Gì cơ? Anh ta sẽ gửi mình đến Lopecce ?? '

 

Nhưng….

 

Ngài Luke đã nói đúng suy nghĩ của cô ấy.

 

“Nó vẫn chưa hoàn thành khóa huấn luyện mà.”

 

“Ta nghe nói nó được huấn luyện để bay đến các lá cờ. ”

 

"Vậy chẳng phải chúng ta không nên gửi nó đi sao?"

 

"Nó sẽ ổn thôi vì nó chỉ cần xác định được cờ vàng là xong."

 

“… ..”

 

Ngài Luke một lát sau đáp lại.

 

“Ngoài ra… Tại sao phải là con chim đó? Chẳng phải ngài bảo nó bị điên sao? "

 

"Thôi đủ rồi đó."

 

"Nhưng vẫn-"

 

Valhayle cắt lời.

 

“Đội quân Granoir đang ở giữa trại của chúng ta và trại của Lopecce. Nếu cử hẩn một binh sĩ đưa tin thì quá mạo hiểm. Chúng ta không thể bỏ qua mạng người được, chỉ có thể dùng chim mà thôi ”.

 

Ngài Luke gật đầu.

 

"Thôi được. Vậy ngài định gửi với nội dung gì? ”

 

Valhayle thẳng thừng bác bỏ.

 

"Cậu không cần phải biết."

 

Nghe vậy, Zelle nghĩ.

 

"Văn kiện bí mật mà không tiết lộ cho cả Ngài Luke ư…."

 

 

 

Vậy đó là chuyện vô cùng quan trọng sao?

 

Cô chợt thấy bồn chồn.

 

Vậy mình phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đến Lopecce mới được.

 

Đây có thể là cơ hội để tìm hiểu xem mình và những anh em khác có còn sống hay không.

 

Zelle chăm chú quan sát Ngài Valhayle và Luke.

 

Valhayle cũng đưa mắt về phía Zelle.

 

Ánh mắt của một chú chim và con người đã giao nhau vào giây phút đó.

 

* ˖: ✧ ⑅ • .⋅ ༻ ♔ ༺ • ⑅ ✧: ˖ *

 

 

Bạn đang đọc:Công Chúa Truyền TinChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.