Bạn đang đọc:CÔ HẦU GÁI TRONG TRÒ CHƠI HAREM MUỐN ĐƯỢC NGHỈ VIỆCChương 35

 

 

Môi của Ahibalt lại mấp máy.

 

 

“Tôi rất tò mò muốn biết em nghĩ gì về tôi với tư cách là người mà em có thể thích.”

 

“… Ồ."

 

"Tôi muốn nghe nó. Em muốn gì ở tôi? ”

 

“Anh tò mò về ý kiến ​​của tôi sao? Hay, đây chỉ là một mệnh lệnh? ”

 

“Tôi tò mò thôi. Nhưng tôi không muốn ép buộc ý kiến ​​của em ”.

 

Nói ra được điều đó, ánh mắt của Ahibalt nhìn xuống một đường xiên theo một cách hơi cay đắng.

 

“Chỉ là tôi rất mất tự tin khi có những dịp như thế này. Như em biết, không có ai có thể nói với tôi điều đó. Sự giả vờ là một đặc điểm kỹ thuật nhiều hơn. "

 

Vì vậy, đây là một câu chuyện về sự tin tưởng Irene, người không nói những lời sáo rỗng.

 

"Hãy nghĩ lại, Ahibalt là một nhân vật không tin tưởng vào bản thân."

 

Nói cách khác, anh ta có lòng tự trọng thấp.

 

Đôi khi, nó cảm thấy khá lạ. Vì nếu có ai đó gần nhất với sự hoàn hảo, đó chắc chắn sẽ là anh ấy. Trong bất kỳ lộ trình nào, Ahibalt không bao giờ sử dụng nhiều cảm xúc hơn mức cần thiết.

 

Anh ta vẫn bình tĩnh, ngay cả khi anh ta đâm kiếm của mình vào chính mình và  tình yêu của mình.

 

 

Đôi má và đường nét khuôn mặt thẳng, đẹp không gì sánh được, và giọng nói đầy uy nghiêm.

 

Ngay từ khi còn nhỏ, anh ấy đã được giáo dục hoàn hảo như một nhà quý tộc, và anh ấy trông có vẻ như sẽ không liên quan gì đến băng nhóm tội phạm có tên ‘Knox’.

 

Tuy nhiên, ở kiếp này, theo dõi Ahibalt từ khi còn nhỏ, Irene mới nhận ra.

 

Anh ấy không phải là một con quá người hoàn hảo.

 

Vẻ ngoài chỉnh chu của Ahibalt là thứ mà anh ấy đã tạo ra cho chính mình, và anh ấy thậm chí còn cảm thấy hơi ám ảnh về việc làm mọi thứ thật hoàn hảo. Sự lo lắng vì không tin vào bản thân thường khiến anh ta nắm lấy tay trái của mình, và anh ta là một người kén ăn.

 

Thậm chí còn có xu hướng bị ám ảnh bởi những gì mình yêu thích.

 

Ngay cả bây giờ, anh đến với cô vì anh không thể cài khuy măng sét.

 

"Nó là một chút quá nhiều để chọn."

 

Sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu cô ấy nghĩ về điều đó, nhưng có vẻ như Irene sẽ không thể trả lời một cách chân thành câu hỏi của Ahibalt nếu cô ấy cứ đếm thế này.

 

Với suy nghĩ đó, cô nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình và thay đổi suy nghĩ của mình.

 

Bất chấp tất cả những khuyết điểm của mình, Ahibalt là mẫu người mà bất cứ ai cũng thích.

 

"Hừm."

 

 

Vâng, trước hết…

 

"Anh rất đẹp trai. Anh cũng có một thân hình đẹp."

 

Lúc đó, anh ấy bật cười trước câu trả lời trực tiếp.

 

Trong khi đó, Irene chỉ nghiêng đầu nói tiếp.

 

“Tôi không biết tại sao anh lại cười. Tôi nghiêm túc đấy. Vẻ ngoài của một người quyết định rất nhiều điều hơn chúng ta nghĩ ”.

 

“Ồ, tất nhiên rồi. Mặc dù điều gì sẽ xảy ra nếu ngoại hình không phù hợp với em? Được rồi. Ví dụ, nếu đó là một đối thủ không thể nhìn thấy thì sao? ”

 

"Đại thiếu gia có một giọng hát hay."

 

"Những người chỉ nói chuyện qua thư không thể nghe thấy giọng nói của tôi."

 

"Anh viết tốt, và cũng có cách cư xử tốt."

 

"Nếu tôi nghe em nói, tôi nghĩ tôi là một người rất sáo rỗng không có gì, ngoại trừ phong độ tốt."

 

Nghe những lời khen ngợi như thế này trước mặt bạn có thể khiến bạn xấu hổ, mặc dù Ahibalt tỏ ra bình tĩnh. Bên cạnh đó, anh ấy còn kể một câu chuyện cười bất thường.

 

“Anh ấy dường như không coi trọng lời nói của tôi,” Irene nghĩ.

 

 

“Nếu là như vậy, ta cũng không nghĩ rằng ta nịnh nọt ngươi cũng không tệ lắm.”

 

"Vậy sao, bây giờ?"

 

"Bởi vì nó là chân thành."

 

Khi Irene nhanh chóng đáp lại với một chút oán giận, Ahibalt nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng buông thả đặc trưng của anh ấy trong ngày thường.

 

"Vậy thì, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó."

 

"Về… ? ”

 

“Bởi vì nó có nghĩa là tôi có thể giành được sự ưu ái của anh chỉ bằng cách xuất hiện sáo rỗng thôi sao.”

"Vì vậy, ngay cả một chàng trai như tôi cũng có thể giành được sự tin tưởng của em ."

 

Nuốt những lời sau đó, Ahibalt nhìn xuống người hầu gái, người đang im lặng ngước nhìn anh.

 

Mái tóc như chiếc lá rơi và đôi mắt tím trong veo màu tím biếc…

 

Liệu cô ấy có biết rằng nếu đôi môi nhỏ trông có vẻ rụt lại một chút nghi ngờ, khuôn mặt thờ ơ đó giống một con mèo vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn?

 

Ahibalt nhớ lại lần đầu tiên anh biết cô ấy khi anh nhìn Irene bước ra khỏi anh và thu dọn giá vẽ. Bằng cách nào đó, cô ấy giỏi mọi thứ một cách kỳ lạ.

 

Người phụ nữ này, người vẫn bình tĩnh như vậy ...

 

Đó là khi cô ấy vẫn đang buộc tóc cao với khuôn mặt trẻ trung - cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài được buộc cao.

 

Phần lớn thời gian, cô bận đối phó với những người anh em cùng cha khác mẹ với anh. Ahibalt một lần đi ngang qua khu vườn và tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện rôm rả. Chính xác mà nói, nó đã ở gần một bên, đơn phương chiến đấu.

 

 

Quay đầu lại, anh thấy Irene và Otis đang ngồi cạnh nhau trên bàn trà.

 

- Thiếu gia. Bà Meyer nói rằng là một nền văn hóa, người phải thông thạo âm nhạc hoặc nghệ thuật tự do.

 

- Gia sư đó? Nói với họ rằng tôi đã nói không với cả hai.

 

- Anh ấy còn nói nếu Thiếu gia ra mặt như vậy, ngay cả Thiếu gia cũng không được giáo hóa, cho nên anh ấy nói tuyệt đối không có. Và, vì Thiếu gia cần phải học cách sử dụng và ngữ điệu tôn trọng, nên anh ấy đã nói với người rằng hãy sử dụng những từ ngữ tôn trọng trong cuộc sống hàng ngày, nếu có thể.

 

Trước thông tin Irene đang tuôn ra, Otis lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

 

- Gì? Rodion liên quan gì đến tôi?

 

- Kính ngữ, Thiếu gia.

 

-… Cái đó có liên quan gì đến tôi không?

 

- Vừa rồi tốt quá.

 

- Tôi không quan tâm đến điều này. Anh ấy là anh ấy và tôi là tôi, vậy cái kiểu suy nghĩ vô nghĩa đó là gì?

 

Thay vì trả lời, Irene nhấc ấm trà lên và rót đầy cốc của Otis.

 

- Tôi chỉ nói với người những gì tôi đã nghe. Anh ấy nói nếu Thiếu gia phản đối, anh ấy sẽ tham gia lớp học bổ túc vào lúc uống trà bắt đầu từ ngày mai.

 

- Tôi sắp phát điên… Nếu anh ấy quá thiếu kiên nhẫn với nó, tôi nên học một vài điều. Cái gì trông đẹp hơn? Ngươi nghĩ sao?

 

 

- Tốt… Mỹ thuật? Cậu thiếu gia hoàn toàn không biết chơi một loại nhạc cụ nào.

 

- Hả? Làm sao ngươi biết? Tôi đã không chọn một nhạc cụ nào kể từ khi tôi phá vỡ cây đàn vi-ô-lông.

 

- Lần trước khi người đang chơi hộp nhạc, nhịp điệu không khớp chút nào khiến tôi rất ngạc nhiên.

 

Khi nói như vậy, Irene nhặt một mảnh vải từ một đống cao khoảng bằng cẳng tay ở một bên bàn và gấp nó lại bằng một vài cử chỉ trước khi tiếp tục.

 

- Vì vậy, nếu người phải lựa chọn, nghệ thuật tự do sẽ tốt hơn. Không khó để viết bằng tay ngay cả khi Thiếu gia không thực sự có khiếu nghệ thuật.

 

- Ngươi muốn mình có niềm vui gì khi mình không có tài lẻ?

 

- Ngoài hội họa, lĩnh vực nghệ thuật rất rộng. Người có thể làm các tác phẩm điêu khắc, thêu thùa, đồ thủ công… Điều tương tự sẽ ổn.

 

- Tôi nghĩ sẽ rất vui nếu làm điều gì đó mà người đang làm bây giờ.

 

- Tôi đang làm gì vậy?

 

 

Khi cô hỏi ngược lại, Otis chỉ vào chiếc khăn ăn đang dần nở ra trên tay cô.

 

- Có vẻ vui, tôi cũng sẽ thử. Chỉ cho tôi biết làm thế nào để làm điều đó.

 

Khi Otis với lấy chiếc khăn ăn, Irene đưa nó mà không từ chối. Vì vậy, cả hai đặt đầu của họ cạnh nhau và bắt đầu lần lượt gấp khăn ăn.

 

Đó không phải là điều gì đó đặc biệt, nhưng vì một lý do nào đó, bàn chân của Ahibalt không rơi khỏi chỗ cũ.

 

Trên thực tế, thành thật mà nói, đó không phải là lần duy nhất.

 

 

Là người duy nhất bằng tuổi Otis, Irene được nhìn thấy đang đi chơi với các anh trai của mình quanh dinh thự.

 

- Khi đến gần một chú chó con, trước tiên hãy đưa tay để chúng có thể ngửi thấy.

 

- Các chú chim sẽ nhanh chóng đến gần nếu người nhẹ nhàng gãi đầu. Thiếu giar sẽ có thể làm quen với con chim trong thời gian ngắn.

 

Khi cô ấy giúp Rodion làm quen với những con vật được nuôi trong nhà phụ…

 

- Gia chủ nói bắn súng thì không có ai có thể so với Thiếu gia. Họ đang cho bạn một phần thưởng ngày hôm nay.

 

- Vệ sinh súng cần chú ý nhất là lau sạch thuốc súng. Nếu không, rất dễ bắn nhầm.

 

Ngay cả khi Otis bắt đầu thể hiện tài năng cầm súng…

 

Irene luôn ở bên cạnh họ.

 

Như thể nó khá tự nhiên.

 

Thật kỳ lạ, ngay cả gia sư cũng đã từng nghe những lời của cô gái này, vì vậy nó có lẽ cũng khá bình thường. Điều duy nhất không có trong tự nhiên là Ahibalt, người đã được nuôi dạy như một cậu bé hoàn hảo ngay từ đầu.

 

Anh không cần một bảo mẫu như Irene.

 

Dường như đã có những ngày anh được cưng chiều trong vòng tay của mẹ khi còn rất nhỏ.

 

 

'Hừm… '

 

Kể từ ngày tang lễ của mẹ anh diễn ra, Ahibalt chỉ được nuôi dạy theo một hướng…

 

Để trở thành người kế thừa hoàn hảo.

 

Một đứa trẻ vô tâm đến nỗi ngay cả bậc tiền bối nhẫn tâm của Lavrenti cũng yêu quý nó

 

Khi các em trai của Ahibalt chơi, nắm tay cô hầu gái trẻ trong biệt thự, anh ấy đã học được công việc của Knox.

 

Vì vậy, anh ấy không thể hòa nhập giữa chúng…

 

Không bao giờ trong số các anh chị em có thể dành một giờ chỉ để gấp khăn ăn.

 

───────────────────────── ──────── ──────────

 

Bạn đang đọc:CÔ HẦU GÁI TRONG TRÒ CHƠI HAREM MUỐN ĐƯỢC NGHỈ VIỆCChương 35
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.