Bạn đang đọc:Chồng Em Dễ Thương Chết Mất Thôi!Chương 12

Anh giận đến không chịu nổi. Đây là lần đầu Ellie phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc như thế... Tất cả đều là lỗi tại anh. Anh đã phá hủy mọi thứ.

“Sao em lại cảm ơn anh?”

Những cảm xúc dồn nén của anh giờ lại trở thành câu hỏi đầy nghẹn lòng. Cô ngước đôi mắt còn ướt vì lệ, bối rối đáp.

 “Vì anh đã cứu em.”

“Nếu anh không bỏ rơi em thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”

“Em đã nói là em sẽ đợi anh mà.”

“Nhưng em phải nghĩ cho bản thân nữa chứ.”

Giọng Zachary càng thêm gay gắt. Sự căm ghét và thất vọng về chính bản thân bao trùm lấy anh. Lỡ như anh không thể tìm thấy cô thì sao?

Một lúc sao, cô tiến về phía anh và mỉm cười dịu dàng.

“Zachary.”

“…”

“Về thôi.”

Trông thoáng chốc, hai mắt anh mở to. Khoảnh khắc đôi mắt sâu thẳm kia nhìn anh, như thể có một cơn gió thổi qua khiến lòng anh dậy sóng. Anh không ngờ Ellie lại nói với anh như thế.

Anh là một con quái vật, khiến cô bị liên lụy. Anh biết, dù cho cô có sợ hãi bỏ chạy, anh cũng không có quyền đuổi theo.

Song,

 “Về thôi. Về nhà của chúng ta.”

Ellie cười thật tươi. Anh nhìn cô, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Thịch, thịch, thịch.

Zachary nén lại tiếng nấc và lặng khóc một lúc lâu.

Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống như những hạt mưa. Ellie lặng lẽ nhìn anh, rồi chìa tay ra, lau nước mắt cho anh, và ôm lấy anh thật chặt.

“Không sao, không sao...” Cô nói, vỗ nhẹ lên lưng Zachary như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Anh nín thở một lúc, đầu tựa vào vai cô. Nỗi tuyệt vọng bấy lâu trong anh đã dần tan chảy nhờ hơi ấm từ cô.

Khi mọi thứ kết thúc, hai chân cô bủn rủn, chẳng thể đi nổi. Hương hoa Asha nở rổ ập đến. Đồng thời, còn có cả mùi máu tanh, khiến tâm trí cô rồi bời. Ellie vô thức ngã khuỵu xuống.

“Em có sao không?”

Zachary hốt hoảng đỡ lấy cô. Cô chớp mắt, khung cảnh xung quanh nhòe đi rồi dần rõ lại.

Những bộ phận cơ thể bị cắt lìa chồng chất phía sau cô, cánh hoa Asha rải rác trên những vũng máu dưới đất.

Nhìn thấy cảnh tượng cô đã cố gắng không nhìn, Ellie nhắm chặt mắt lại. Rồi, cô nghe thấy giọng anh thì thầm

“Len.”

“Hửm?”

“Thứ lỗi cho anh.”

Rồi, Zachary nhẹ nhàng choàng tay qua người cô.

Ellie định bảo anh thả cô xuống, lại quyết định tựa đầu vào người anh. Lúc này đầu cô cứ quay cuồng và nhiệt độ cơ thể của anh bên cạnh cô thật dễ chịu. Cô thậm chí còn chẳng thể tự đi được.

Zachary vừa đi vừa thì thầm

“Em biết không...”

“Hửm?”

“Mùi hương của em giống với hương hoa Asha.”

Ellie thoáng chốc ngây người. ‘Đây là mùa hoa Asha nở mà, ý anh là sao?’

“Là do hoa Asha nở thành bụi, nên tất nhiên là xung quanh đều tràn ngập hương hoa rồi.”

“Không phải, là mùi của em.”

“Ưm, có khi nào anh nhầm rồi không?”

“Không nhầm đâu.”

Anh đáp quả quyết đến lạ kỳ.

Hương hoa Asha - Cô gái tựa như hoa Asha. Nếu không nhờ có cô, Zachary có lẽ đã hóa điên rồi. Anh đã từng trải qua một vài cơn thịnh nộ ở chiến trường, lần nào cũng khiến anh kinh hãi. Bởi vì khi anh tỉnh dậy, xung quanh chẳng còn ai.

“Ừm, nếu anh cho là vậy thì chắc là vậy thật rồi.”

Ellie không muốn tranh luận nên không hỏi gì thêm. Đột nhiên, có thứ gì màu trắng lạnh lạnh chạm vào má cô.

“Hửm?”

Cô chớp chớp mắt, ngước nhìn bầu trời đêm.

Đan xen với những cánh hoa Asha trên không trung là một thứ gì đó trắng và mềm mại, lơ lửng như đang nhảy múa. Cô khẽ nói, “...Tuyết rơi.”

“A…”

Zachary cũng nhìn lên bầu trời.

Sức mạnh của rồng còn có thể làm thay đổi thời tiết. Anh khẽ mỉm cười. Ánh trăng phản chiếu trên đôi hàng mi dài, những bông tuyết trắng xóa lơ lửng. Anh nuốt hơi. Cả thế giới trước mắt anh đều tràn ngập hương hoa Asha.

“Đẹp thật.”

Chỉ một câu nói đó lại khiến trái tim anh như bị thôi thúc.

‘Không, em mới là điều đẹp nhất thế gian này. Anh muốn mọi thứ thuộc về em.’

Zachary cắn môi, rời mắt đi.

***

Khi trở về lâu đài của công tước, người đầu tiên họ gặp chính là Công tước xứ Hessen Weitz.

Cảnh tuyết và cánh hoa Asha rơi giữa một ngày nắng mùa xuân rất đẹp, nhưng ngài Công tương được nhiên biết rằng nguyên nhân của tuyết rơi là do sức mạnh của một con quái vật.

Ông nhìn hai người họ bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Ta biết.”

Ngài Công tước cất bước dài. Tiếng bước chân của ông vang trên nền đá hoa cương.

“Ta biết con là một con quái vật.”

Đôi mắt xanh sắc lạnh như dao nhìn Zachary, không còn chút ấm áp sót lại. Anh khẽ hít một hơi.

Ellie đứng bên cạnh anh, nắm lấy tay anh để tiếp thêm cho anh sức mạnh.

“Ta cũng biết con là một thằng thảm hại.”

Giọng ngài Công tước nghe hết sức điềm tĩnh, nhưng đằng sau từng câu chữ là sự căm phẫn tột cùng, như thể ông sẽ xé xác Zachary bất cứ lúc nào.

“Nhưng... những chuyện con vừa làm.”

Nghe đến đây, Zachary nhắm chặt mắt. Ngài Công tước vẫn nhìn anh không rời mắt.

“...Con mất trí rồi à?” Ông nói, khóe môi nhếch lên.

Đấy rõ ràng là một lời phỉ báng. Giọng nói lạnh băng cứ thế truyền vào tai họ.

“Con còn cần phải chứng minh mình là quái vật nữa sao?”

Quái vật. Từ đó khiến anh chết lặng. Dù đã vô cùng quyết tâm, nhưng thoát khỏi cái bóng đã đeo bám anh quá lâu chẳng hề dễ dàng.

Cuối cùng, ngài Công tước lại cay nghiệt nói.

“Và cả con bé con gọi là ‘vợ’ này nữa?”

Lời của ngài Công tước đã thấu tận tâm can Zachary.

Anh cắn chặt môi. Nếu chỉ có mình anh, chịu đựng cũng chẳng sao - anh đã quen với việc bị sỉ vả và giết chết cảm xúc của bản thân rồi. Song,

‘Ellie.’

Giờ đây anh đã có cô bên cạnh. Người vợ anh trân quý hơn bất cứ gì trên thế gian, người vợ tựa như đóa hoa Asha, giờ đang ở bên cạnh anh.

‘Anh không phải quái vật.’

Ellie đã giải thoát cho anh khỏi nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Nếu cô đã nói thế thì hẳn là...

 ‘Cô ấy đã bảo là không sao.’

Cô đã nhìn thấy sức mạnh mùa đông khủng khiếp của Zachary. Hẳn là cô đã rất sợ hãi. Thậm chứ, thi thoảng anh cũng sợ hãi chính bản thân mình. Nhưng ngay cả khi đã nhìn thấy bộ dạng quái vật của anh, Ellie vẫn không hề rời bỏ anh.

‘Về thôi, về nhà của chúng ta... Cô ấy đã nói thế.’

Đôi mắt xanh của anh sáng lên.

Anh sẽ không phạm sai lầm nữa. Sức mạnh mùa đông, con quái vật và cả dòng máu tội lỗi. Anh sẽ quyết tâm đối đầu với chúng.

“Nếu là trước đây, con sẽ cho rằng cha luôn luôn đúng.”

Zachary điềm tĩnh ngước đầu lên. Ngài Công tước hơi cau mày.

Ánh mắt điềm tĩnh hoàn toàn khác với ánh mắt hoảng loạn của con trai ông trước đây. Lúc này, đứa con trai đứng trước mặt ông trông vững tâm hơn bao giờ hết.

“Con nhận mình đã sai. Việc đó hết sức nguy hiểm, con sẽ tự mình hối lỗi.”

“Hối lỗi? Con nghĩ chỉ hối lỗi là mọi chuyện qua hết à?” Ông hạ giọng, nhưng anh vẫn không hề lùi bước. Anh nói tiếp.

“Nhưng, những lời vừa rồi cha phê bình con là không công bằng.”

“Con vừa nói sẽ ‘hối lỗi’ mà giờ lại bảo ta ‘không công bằng’ à?”

Ngài Công tước phá lên cười. Không hề run sợ, Zachary nhìn cha anh bằng ánh mắt sắc lạnh.

Những lời của ngài Công tước nói thật sự đã quá nghiêm khắc vì cơ bản là chẳng ai ở Công quốc mà không bị làm hại. Dù tuyết rơi trái mùa, nhưng vốn dĩ vùng đất phương bắc đã luôn phải sống với mùa đông kéo dài đến tận giờ rồi.

“Dù tuyết nhiều thì phương bắc cũng chẳng có thiệt hại gì.”

“Con dám nói thế à? Ngay cả khi con quái vật suýt nữa nổi cơn cuồng bạo ư?”

“Chuyện đó con thành thật xin lỗi. Nhưng-“

Anh nghiêng đầu. Cử chỉ ấy hệt như của cha anh, ngài Công tước.

“Sao con phải chịu đựng mọi thứ một mình chứ?”

Đây là lần đầu tiên Zachary hỏi cha mình câu này.

Ngài Công tước thoáng chốc á khẩu. Trên mặt con trai ông hoàn toàn không có chút cảm xúc gì, chỉ có một câu hỏi đơn thuần.

“...Con còn hỏi câu đó nữa à? Ta tưởng con biết rõ lí do rồi.”

“Ra vậy. Là do con đã phạm tội lỗi, do con sinh ra đã là quái vật.”

Anh lùi lại một bước, miệng cười cay đắng, buồn bã đáp.

“Nếu như chịu đựng có thể giúp con chuộc tội thì con sẵn sàng chịu đựng.”

Điều này, bấy lâu nay anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng chưa bao giờ có đủ can đảm. Từ khi sinh ra, anh đã mang trong người dòng máu tội lỗi của một con quái vật. Dòng máu tội lỗi lại kéo theo những tội lỗi khác vẫn luôn ám ảnh anh như lưỡi dao luôn kề trước cổ. Dẫu vậy.

“Con sinh ra đã là quái vật... không phải là do dòng máu của gia tộc Hessen Weitz mà cha đã kế thừa sao?”

“Zachary!”

Lần đầu tiên, ngài Công tước không còn giữ được vẻ cao ngạo. Thấy ông gào lên, anh chỉ khẽ cười.

“Cha có thể nói cho con biết vì sao cha không phải là quái vật chứ?”

“…”

Sự im lặng bao trùm. Zachary nhìn thẳng vào mắt ngài Công tước, khẳng định, “Thưa cha, không ai trên thế gian này muốn sinh ra là một con quái vật cả.”

Ngài công tước á khẩu, và rồi cơn thịnh nộ ập tới. Lửa giận như bùng lên trên đầu ông.

“Ngươi dám nói thế ư?!”

Ngài Công tước lúc nào cũng như ở trong thế giới của riêng ông, nhưng giờ đây, ông đang bộc lộ những cảm xúc sâu thẳm nhất. Đôi mắt xanh của ông sắc như dao găm và ông thống khổ gào lên.

“Vì ngươi mà ta đã mất đi một người thân!”

Ông tiến lại gần. Tuy Zachary khá cao nhưng lại hơi gầy. Thân hình gầy gò của anh hoàn toàn bị bóng của cha anh đổ xuống bao trùm.

‘Không…’

Đôi mắt xanh nhạt của Ellie mở to.

“Za, Zachary!” Cô gào lên gọi tên chồng mình.

Puk!

Ông thẳng chân đá vào bụng Zachary.

Kua Dang!

Cú đá mạnh khiến anh văng thẳng vào tường.

“Hự!”

Zachary họ một tiếng đau đớn. Song, ngài Công tước vẫn tiếp tục cởi bỏ áo bào và tiến lại. Dường như ông lúc này đã mất đi phân nửa lí trí.

Hai cặp mắt lạnh băng lườm nhau.

Ngài Công tước dứt khoát nắm lấy cổ áo con trai ôm. Một cú đấm bay thẳng vào má anh.

Puk!

“Zachary, không!”

Ellie hét lên.

Ông đã bị cơn giận làm cho mờ mắt. Ngài Công tước chỉ muốn dùng bạo lực để hủy hoại con trai ông.

Túm lấy cổ Zachary, ông lại giơ tay, đôi mắt xanh ánh lên cơn thịnh nộ.

“Ngươi dám?!”

Ngài Công tước vung tay. Puk! Song, lần này, mọi việc không như ông dự tính.

Zachary đã chặn cú đấm lại. Tay anh siết chặt lấy cổ tay cha.

Anh dùng lực mạnh đến mức cổ tay bị siết của ngài Công tước run rẩy. Gừ. Hai hàm răng của ông nghiến chặt phát ra tiếng. Một cuộc chiến vô cùng căng thẳng. Ngài Công tước mở to mắt gầm lên.

“Ngươi làm cái quái gì hả?”

“Đủ lắm rồi.”

“Cái gì?”

“Con chịu đựng bạo lực của cha thế là đủ lắm rồi.”

 

 

Bạn đang đọc:Chồng Em Dễ Thương Chết Mất Thôi!Chương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.