Bạn đang đọc:Chồng Em Dễ Thương Chết Mất Thôi!Chương 10

“Năm sau và năm sau nữa. Ngay cả là sau đó, cứ tiếp tục… ”

 

Zachary bắt đầu nói lắp. Đôi má trắng nõn của anh cũng ửng đỏ. Anh cố gắng tránh ánh mắt của cô mà khẽ thì thầm. "Nếu có thể, anh muốn luôn dành lễ hội này để đi với em."

 

"Tất nhiên rồi."

 

Ellie lại cười. Ngắm nhìn nụ cười đó, anh ước ngày này sẽ kéo dài mãi như vậy.

 

Lễ hội Asha đã đến gần cuối ngày.

Khung cảnh mọi người đang múa tay trong tay rất ấn tượng. Váy của những phụ nữ được trang trí rực rỡ phồng lên như những cánh hoa, rất yêu dị.

Những người đàn ông nắm tay phụ nữ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười.

Đèn lồng ngũ sắc chiếu sáng trong bóng tối đẹp như những ngôi sao đang lơ lửng trên mặt đất, những cánh hoa asha hồng xòe cách duyên dáng trên không trung.

 

“Nếu lần tới khi chúng ta có thể đến lễ hội, thì hãy cùng nhau khiêu vũ đi.”

 

Ellie, người liếc nhìn những người khác đang vui vẻ nhảy có chút tiếc nuối nói. Vì chưa đủ tuổi nên cả cô và Zachary đều không thể khiêu vũ tại lễ hội.

Anh mặt đỏ bừng gật đầu. Nhưng sau đó…

 

“… Ahhh.”

 

Cô ấy bật ra một tiếng rên rỉ ngắn. Zachary, giật mình, quay sang Ellie mà nhanh chóng hỏi.

 

"Nó là gì?"

 

"Không đó là…"

 

Cô ngượng ngùng cười nhẹ. Ôi trời, cô đã rất cố gắng không để lộ nó ra. Zachary nheo mắt. ‘Nghĩ đến việc, Ellie sẽ cứ khập khiễng bước đi…’ Anh nhíu mày và nhẹ nhàng bế cô lên.

 

"Ồ!"

 

Giật mình, cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh. Đôi mắt của chàng trai đặt lên chân cô.

 

"Em, chân của em ...?"

 

"Không sao đâu."

 

Cô vội vàng đáp lại. Thực ra, chân cô đã bị đau từ lúc nãy nhưng Ellie đã úp cái nồi này lên đầu của đôi giày mới dưới chân. Hơn nữa, cô đang rất hạnh phúc với Zachary nên cô không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ này chút nào.

“Chân của em có rất nhiều sẹo…”

Vẻ mặt của Zachary sợ hãi cứng lại. Nói thẳng ra đó chỉ là một sự phóng đại vì nó vốn chỉ là vết thương nhỏ quanh gót chân của cô. Cô chỉ cần bôi thuốc mỡ hoặc thứ gì đó là xong.

Ellie nhìn quanh. 'Ôi trời ơi.'

Mọi người tập trung vào phía Zachary.

 

“Chà, xấu hổ quá đi mất.” Cô vùi đầu vào vòng tay của cậu bé. Anh ôm cô và định đưa cô đến thẳng chỗ bác sĩ.

 

"Này, anh có thể cho em xuống không?"

 

"Không, em phải đi gặp bác sĩ trước."

 

“Đây là vết thương gì mà phải đi gặp bác sĩ? Hơn nữa, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào anh đấy ”.

 

Ellie nói nhỏ với Zachary. Ngoài sự xấu hổ, anh ta còn là người kế vị Công quốc.

Thở dài một tiếng ngắn ngủi, anh đặt cô ngồi trên băng ghế của mình.

 

“Nếu vậy, anh sẽ mua đi ít thuốc. Nếu em có thể đợi một chút ở đây… ”

 

Đôi đồng tử của cậu bé sau khi nói xong liền đột nhiên nheo lại.

Không hiểu tại sao anh lại không thích ý nghĩ cô ở một mình. Nếu anh biết mọi chuyện sẽ như thế này, anh sẽ hộ tống đưa cô ấy đi. Nhưng Ellie lập tức lắc đầu.

 

"Cảm ơn vì đã lo lắng, nhưng em có thể ở một mình."

 

“…”

 

Đôi mắt của Zachary nheo lại. Khi anh chuẩn bị đến ôm cô đi về phía hiệu thuốc, cô đã bị sốc. “Này, Zachary.Chắc anh không có ý đưa em đến hiệu thuốc với anh phải không? "

 

“… Anh muốn làm điều đó nếu anh có thể.”

 

"Không. Khi đó, điều đó sẽ quá dễ thấy đối với mọi người ”.

 

Ellie đáp lại một cách chắc chắn. Dù sao đi nữa, Zachary là Người thừa kế hiển nhiên, và sẽ quá khó chịu nếu nổi bật như thế này.

 

Anh ta có thể đã nhận thức được sự thật đó, mặc dù anh ta vẫn nhìn cô với vẻ mặt không tự tin. Thấy vậy, cô lại trấn an anh.

 

"Vậy thì cứ đi tiếp. Được chứ?"

 

Nhìn lại như thể lo lắng, anh ấy lùi ra xa một bước. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Ellie cười toe toét và vẫy tay.

Tuy nhiên, khi Zachary quay trở lại, cô đã biến mất không dấu vết.

***

Về hơi muộn nên anh ấy ra hiệu thuốc mua ít thuốc.

Thuốc cầm máu, khử trùng và băng được lấy ngẫu nhiên. Dược sĩ bối rối và nói, "Nếu vết thương cần thuốc nhiều như vậy, tốt hơn là nên đến bệnh viện."

Thay vì trả lời, chàng trai im lặng trả giá và bước ra.

 

‘Ellie…’

 

Trên thực tế, ngay cả Zachary cũng biết mình là người nhạy cảm.

Khách quan mà nói, vết thương của cô không phải là vết thương lớn, anh cũng không cần phải mua tất cả các loại thuốc ở hiệu thuốc ngay lập tức. Còn…

 

"Anh không thích em bị tổn thương."

 

Anh hận dù chỉ là một vết thương nhỏ trên cơ thể cô. Lúc nãy khi cô nhíu mày, có cảm giác như trái tim anh đang chìm xuống. Khi nhớ lại khoảnh khắc đó, tốc độ của Zachary lại càng nhanh jơn. Anh vội vàng muốn chữa lành vết thương nơi gót chân cho cô.

Lúc này, cậu bé đang khẩn trương chạy đến khi hơi thở ngắn lại.

 

'Chỉ một chút nữa thôi.'

 

"Ellie!"

 

Anh hét lớn. Nhưng lạ lùng thay. Anh không nghe thấy giọng nói trả lời các cuộc gọi của mình, nói những câu đại loại như, "Anh đến rồi à?"

 

“… Ellie?”

 

Có gì đó rất không đúng. Cậu nhóc cắn chặt môi và tiến đến chiếc ghế dài nơi Ellie đã ngồi khi nãy. Đến nơi, đôi mắt xanh thẳm của anh mở to.

Trống không.

Cô gái ngồi ở chỗ đó và nhẹ nhàng vẫy tay đã biến mất không dấu vết. Anh sững người. Thần sắc của anh lóe lên như thể bị một gáo nước đá dội vào đầu.

 

"Ellie ... nói dối?"

 

Anh lắp bắp và mở môi lần nữa. Tuy nhiên, không có câu trả lời.

Đôi mắt màu xanh lục nhạt đã mỉm cười với anh và mái tóc hồng giờ chỉ còn là ảo ảnh. Hơi thở anh như nghẹn lại. Zachary cao giọng.

 

"Ellie!"

 

Nó nghe như một tiếng hét. Giống như một đứa trẻ mất mẹ, cậu bé bắt đầu run rẩy toàn thân.

 

"Không không…"

 

Cậu bé bắt đầu đi lang thang như một kẻ điên. Lễ hội kết thúc, chỉ còn những cánh hoa xen lẫn với hoa giấy rung rinh cô đơn còn vương trên chân. Cậu bé đã chạy lại.

***

“Lẽ ra mình nên đi theo Zachary.” Ellie hối hận vì nhận định của chính mình rằng cô đã để anh một mình.

Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến hiệu thuốc, nên cô nghĩ chỉ cần anh đi một mình là được rồi.

 

"…Các người là ai?"

 

Những người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm xuống cô. Họ nhìn nhau và cười toe toét.

 

"Cô bé, con có bị lạc đường sao?"

 

"Chú đưa con về nhà nhé?"

 

'Oh chết tiệt. Họ là những kẻ bắt nạt tống tiền mọi người trong lễ hội.’ Nhận ra điều đó, cô lắc đầu. “Không, không sao đâu. Tôi còn có một bữa tiệc."

 

"Nên là nhanh biến đi ..."

 

Cô nhìn lên những kẻ bắt nạt với vẻ mặt mệt mỏi. Tuy nhiên, họ vẫn không lùi bước. Một trong những người đàn ông đã bật cười ra tiếng rồi khó chịu và nắm lấy cánh tay của cô.

 

"Đừng chạm vào tôi!"

 

Ellie mạnh mẽ hét lên. Nhưng những người đàn ông chỉ thô bạo kéo cô đi. Họ thì thào, “Này, thưa quý cô. Tốt hơn là nhóc nên im lặng ”.

 

"Bỏ tay ra!"

 

Tuy nhiên, giữa những tiếng ồn ào của lễ hội, âm thanh đấu tranh của cô ấy nhanh chóng biến mất. Khi cô ấy bị kéo đi, Ellie cuối cùng đã được đưa đến cuối con hẻm.

Bóng tối.

 

“… Có một nơi như vậy sao?” Ellie cảm thấy ngột ngạt và kinh hãi.

 

"Không, Zachary sẽ rất lo lắng."

 

Nhìn lại không biết bao nhiêu lần, cô nhớ tới bóng lưng của người con trai đang đi đến hiệu thuốc. Bởi vì anh không thể để cô đi, Zachary đã mang vẻ mặt do dự cho đến khi anh rời đi. Anh ấy rõ ràng sẽ tìm kiếm cô ấy ngay bây giờ.

Nghĩ vậy, mắt cô trở nên sắc bén.

"Thả tôi ra, để tôi đi!" Khi Ellie cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi giày của cô ấy bị bung ra và bay đi.

Ngay cả khi không nhấc giày lên, một cái chạm vào miệng cô đã bị căng thẳng. Giọng nói khắc nghiệt gầm gừ.

 

"Im lặng!"

 

"Heup, heup !!"

Trước những va chạm thô bạo, cô vùng vẫy theo phản xạ, nhưng cơ thể nhỏ nhắn của cô đã bị áp đảo ngay lập tức.

 

"Con nhóc này có phải là một phụ nữ không?"

 

"Có, chúng tôi có thể nhận được một số tiền chuộc cao."

 

“Ngoài ra, con nhóc này trông cũng rất đẹp…”

 

Smack, một trong những người đàn ông vỗ môi. Ellie cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên u ám hơn khi những khoảnh khắc trôi qua.

Công quốc Hessen Weitz là một trong những nơi an ninh nhất trong đế chế. Đó là lý do tại sao cô ấy nghĩ rằng đó sẽ không phải là nơi để bị cuốn vào một vụ bắt cóc như thế này. Cô không ngờ rằng trong lễ hội, có thể có những kẻ lang thang đến lui.

 

‘Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đá vào giữa hai chân và bỏ chạy? Không… có quá nhiều người. 

 

Ít nhất năm người đàn ông đang vây quanh cô. Cô ấy thậm chí còn không quen thuộc với võ thuật, vì vậy thật không hợp lý khi rời khỏi đây theo cách đó.

 

“Zachary…” Trong đầu cô gọi tên anh, Ellie cắn môi đến khi bật ra máu.

 

***

‘Len. Em đang ở chỗ quái nào vậy?'

 

Zachary, chạy đến khi miệng khô lại, không thể ngừng lo lắng. Dù anh có đi đâu, vẫn không thể nhìn thấy Ellie.

 

Anh ấy cầm tay một người qua đường và hỏi. “Anh có từng thấy một cô gái có mái tóc hồng chưa? Đôi mắt của cô ấy có màu xanh lục nhạt, và chiều cao của cô ấy cao thế này…! ”

 

"Không, tôi không thấy."

 

Mọi người chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Zachary dần trở nên căng thẳng hơn. Lễ hội đã kết thúc, và mọi người đang trở về nhà riêng của họ.

Lang thang một lúc, anh dừng lại.

 

“Đó là…”

 

Đó là đôi giày. Đôi giày men mà Ellie đã đi hôm nay.

Mặc dù cô ấy đã đi lại cả ngày, nhưng chiếc mũi giày không dính một hạt bụi vẫn sáng lên như thể trêu chọc Zachary. Anh cầm đôi giày lên với đôi tay run rẩy.

 

“… Len?”

 

Đôi mắt xanh thẳm của anh ấy run lên nhanh chóng. Quá uất ức, chàng trai không còn kiềm chế được cảm xúc. ‘Không.’ Anh bóp chiếc giày. Tim cũng bắt đầu đập mạnh. Cảm xúc mãnh liệt làm cho sức mạnh của con quái vật, ma thuật băng giá, tràn ngập anh ta.

Tuy nhiên,

 

‘Tôi phải tìm cô ấy. Tôi phải gặp cô ấy, và để làm được điều đó… '

 

Đừng làm bất cứ điều gì giống như ảo thuật. Mỗi lần anh thể hiện sức mạnh của băng giá trên chiến trường, những hiệp sĩ nhìn anh ta với ánh mắt sợ hãi đều xuất hiện trong tâm trí.

Nếu không có sức mạnh đó, họ đã bị đánh bại vài lần. Tuy nhiên, các hiệp sĩ rút lui và vấp ngã, nói rằng ‘quái vật.’ Ngay cả cha và mẹ của anh ta cũng khinh thường anh vì ma thuật băng giá…

 

“…”

 

Bình tĩnh lại một chút, anh chậm rãi ngẩng đầu lên. Trước nơi đôi giày đã rơi, là một con hẻm ngập tràn bóng tối.

Zachary nghiến răng nghiến lợi bước từng bước. Đôi giày bị giữ chặt trong cả hai tay.

***

“Eup, eup, eup…!”

 

Ellie hét khàn cả cổ, nhưng những người đàn ông đó vẫn không nhúc nhích. Một con hẻm sau bẩn thỉu đầy bóng tối, mùi hôi thối của cống rãnh. Cô ấy mất trí, và nó trở nên trống rỗng. Cô nắm chặt tay mình một cách dứt khoát.

 

‘Không, tôi phải gặp Zachary. Chắc chắn anh ấy đang rất lo lắng. '

 

Tuy nhiên với cơ thể của một cô gái trẻ thì vô dụng trong trường hợp này.

Đôi bàn tay thô ráp của những người đàn ông nắm lấy và giữ chặt cô như bị cùm. Thật may mắn khi họ nhìn thấy ngoại hình của cô khá gọn gàng và nghĩ rằng cô là tiểu thư con nhà giàu.

Nếu không, họ có thể đã làm một điều gì đó khủng khiếp.

 

“Trước hết, chúng ta hãy giam giữ người phụ nữ này và tìm ra những gì cần làm”.

 

"Ồ, đúng rồi. Túi tiền này ở đâu ra? ”

 

"Họ phải trả bao nhiêu cho tiền chuộc của cô ta?"

 

Khi những người đàn ông nói chuyện thoải mái, Ellie vội vàng nhìn xung quanh.

Cô ấy sẽ phải bỏ chạy bằng cách nào đó. Tuy nhiên, cô ấy lại gặp bất lợi trong tình huống này. Cô ấy thậm chí không biết địa lý của khu vực này, trong khi năm tên côn đồ chắc chắn đã ở đây lâu và quen thuộc với nơi này.

 

'Tôi nên làm gì, tôi nên làm gì ...'

 

Cô ấy có thể làm gì ngay cả khi tái sinh như thế này? Cho dù có suy nghĩ người lớn, nhưng bây giờ, nàng cũng chỉ là bất lực, không thể làm được gì.

Sự tức giận đi trước nỗi sợ hãi của cô. Khi nước mắt trào ra, Ellie từ từ thở mạnh vài hơi.

Cộc.

"…Gì?"

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân. Một trong những người đàn ông ngẩng mặt khó hiểu.

Cộc, cộc, cộc. Bước chân dần gần hơn.

Vào lúc đó, đồng tử của Ellie rung lên.

Mái tóc màu bạch kim kia tỏa sáng ngay cả khi đang ở trong bóng tối, đôi mắt xanh thăm thẳm như biển cả ấy… Như thể cậu là một con quái thú tuy còn nhỏ tuổi lại rất thanh lịch, cậu bé tiến thêm một bước, dừng lại trước mặt bọn họ.

“Zachary!” Ellie hét lên trong đôi môi đang khép lại của mình.

Đôi mắt xanh thẳm kia nhìn cô từ trên xuống dưới.

 

“… Ellie.”

 

Không lâu sau, Zachary gọi tên cô. Cô cũng ngây người nhìn anh.

Lúc anh nhận ra trong mắt cô đã ngập tầng hơi nước, anh đã bình tĩnh lại và nói.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Chồng Em Dễ Thương Chết Mất Thôi!Chương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.