Bạn đang đọc:Chồng Cũ Của Tôi Là Nam ChínhChương 17

Tôi nghe thấy tiếng nước bên cạnh giường ngủ của tôi. Tôi gần như không mở được mí mắt cứng đờ của mình và tầm nhìn của tôi bị mờ đi. Tôi bằng cách nào đó biết rằng có ai đó đang ở đây, khi tôi lờ mờ nhìn thấy ai đó.

"… Chị?"

Verna, người đang làm ướt chiếc khăn, đáp lại lời gọi của Ashia.

"Em tỉnh rồi à?"

Verna đi thẳng đến Ashia, lau nước trên tay cô trên tạp dề.

"Cái quái gì đang xảy ra với em vậy?"

Verna lo lắng chạm vào trán và má của Ashia. Ashia, người đã nhìn chằm chằm vào cô ấy trong một lúc, nâng phần trên của cô ấy lên. Verna đỡ cô ấy dậy và nói, "Nằm xuống một chút nữa."

"Không, em muốn ngồi dậy."

Cô dựa lưng vào đầu giường và vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai. Nhìn cô như vậy, Verna nũng nịu.

“Tại sao em không nhờ sự giúp đỡ  khi em đã ốm đến mức bất tỉnh?”

“… Nó giống như một việc  bình thường mà.”

"Vậy thì em nên chuẩn bị nhiều hơn!"

“Em thường chuẩn bị sẵn thuốc, nhưng em đã quên vì quá bận.”

“Có một thứ khác mà em  luôn quên và điều đó khiến chị  đau đớn rất nhiều.”

Ashia bật cười trước giọng điệu lo lắng của Verna.

"Chị lo cho em lắm."

Thở dài.

Verna, người đã thở dài một lúc lâu, ngồi cạnh Ashia và giao tiếp bằng mắt.

“…… Bây giờ em ổn chứ?”

“Vâng, em đang cảm thấy tốt hơn. Không hiểu sao, đầu em  cảm thấy sảng khoái ”.

“Chị  không tin rằng em không sao với tất cả mồ hôi lạnh này…”

“Không, nó thực sự ổn. Em từng cảm thấy tồi tệ hơn trong vài ngày sau khi bị bệnh, nhưng bây giờ em cảm thấy thực sự sảng khoái ”.

Sau đó, đột nhiên, tôi cảm thấy rằng tình trạng của tôi thực sự khác rất nhiều so với trước đây. Tôi chưa từng trải qua điều này bao giờ… 

Verna lấy khăn ướt lau mặt trong khi Ashia thì thầm.

"Chị rất vui khi nghe điều đó."

"Ừm."

Ashia thốt lên, không dời mặt khỏi cái chạm của Verna.

"Nhưng làm thế nào chị biết vậy?"

"Ồ, chị đã rất lo lắng vì cửa hàng đã đóng cửa trong ba ngày."

“Ba ngày, huh…”

Cô đã mất trí trong ba ngày. Chà, cô ấy chưa bao giờ đóng cửa cửa hàng trong ba ngày mà không nói với Verna.

Ashia gật đầu. Sau đó, đột nhiên, một ký ức khác hiện lên trong tâm trí cô và Ashia đã thốt lên điều gì đó khi nhìn Verna.

"A, chị Verna."

"Hmm?"

“Uhm,” Ashia dừng lại một lúc và tiếp tục. "Có ai khác đến ngoài chị không?"

"…….. Huh?!"

Sự liên lạc của Verna dừng lại do câu hỏi của cô ấy. Ashia nghiêng đầu, nhớ lại những ký ức mơ hồ một thời.

"Em nghĩ rằng mình đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông."

"Ah….."

Verna thở dài một hơi ngắn và đứng dậy khỏi giường. Trong khi chậm rãi đi đến bàn, Verna lại ngâm chiếc khăn vào nước nóng.

Ánh mắt của Ashia nhìn theo Verna.

“….”

Trong khoảnh khắc, chỉ có tiếng nước lăn tăn trong phòng Ashia. Verna dán mắt vào chiếc khăn ướt và nói một cách lãnh đạm.

“… Bác sĩ đến và đi. Có lẽ em đã nghe thấy điều đó ”.

"Ồ, vậy ạ?"

"Ừ."

“Em đã quá sức rồi.”

“Không… Không có gì rắc rối.”

Tận cùng ký ức xa xăm của cô, có một giọng nói gọi cô. Nó mờ nhưng cũng rõ ràng theo một nghĩa khác.

Ashia nhìn Verna, người đang loay hoay với chiếc khăn ướt, và quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

'Bác sĩ, hả ...'

Ashia nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ thở dài.

Verna liên tục làm ướt và vắt khăn ướt nhiều lần trong khi cô xem xét biểu hiện của Ashia.

Cô ấy không nhớ gì cả, phải không?

Cô hơi lo lắng rằng mình có thể đã hành động không bình thường trước Ashia, người nhanh hơn Verna nghĩ trong việc phát hiện ra những lời nói dối. Cô càng lo lắng hơn vì biết mình không có tài nói dối.

- Lena, Lena.

Anh ấy gọi cho Ashia Lena. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên đó.

"*Cô ấy thậm chí còn có một cái biệt danh  như vậy ư?"

*(Ý bả  hình như là chủ nhân thân thể này có 1 cái tên hay biệt danh khác sao?)

Khuôn mặt của người đàn ông khắc kỷ, có bầu không khí đáng sợ thậm chí có thể gây ra sợ hãi, sụp đổ vào lúc anh ta tìm thấy Ashia.

Ashia nằm cuộn tròn ở một góc phòng, không nằm trên giường. Cô rùng mình co giật mà không đắp chăn cho mình. Mà không cần biết cô ấy bị cảm lạnh đơn giản hay bị động kinh.

Verna đã tìm thấy Ashia, nhưng cô ấy bị mắc kẹt bên ngoài, không thể tiếp cận cô ấy một cách dễ dàng.

Đó là người đàn ông tiếp cận cô đầu tiên. Không hề do dự trong hành động của anh ta.

“Lena…”

“Ugh…”

Anh gọi Ashia và ôm cô ấy một cách cẩn thận. Anh chạm vào trán và má cô, và những cái vuốt ve đơn giản của anh đối với cô đều rất cẩn thận. Khuôn mặt của Ashia, lộ ra từ tấm chăn, trắng như tờ và tái nhợt đến mức trông như thiếu máu.

"Trời lạnh…. Lạnh quá."

Ashia khẽ rên rỉ, và tiếp tục nói rằng trời lạnh quá. Có lẽ, vì lạnh nên cô luồn lách vào vòng tay của người đàn ông để tìm kiếm hơi ấm.

Ashia vô thức tìm thấy một người và với lấy nó. Cũng chính là người đã lặng lẽ ôm và vuốt ve cô.

Khi đó, cả hai trông như một cặp đôi yêu nhau.

Ashia càng đau khổ, anh càng ôm chặt lấy Ashia. Mặt Ashia tiếp tục lạnh đi và anh gọi cô không ngừng. Anh cũng không quên vỗ về Ashia đang than vãn.

Sau đó, bàn tay to lớn của người đàn ông ở trên không một lúc, và cẩn thận che trán Ashia.

Ngay sau đó, một nguồn năng lượng màu đỏ bắt đầu tỏa ra từ bàn tay to lớn của anh ta và chìm vào cơ thể của Ashia.

“Uh…”

Asha, người có dấu hiệu khó chịu đến mức cau mày, ngay sau đó đã lấy lại được sự yên bình. Khuôn mặt xanh xao của cô ấy trở lại một màu đỏ và đôi má của cô ấy nở ra và trở nên đầy sức sống.

Ngọn lửa tràn ngập hơi ấm căn phòng mát mẻ.

Nhìn xuống Ashia, người đã lấy lại được sự ổn định, anh quay đầu lại và nói với Verna.

"Làm ơn gọi cho bác sĩ."

"Ồ, vâng, vâng!"

Verna nhảy ra khỏi cửa hàng và đến bác sĩ gần nhất. Khi cô vội vã trở lại cùng với người cứu thương, người đàn ông đã trở về với con người thật của mình.

Verna, người bước vào phòng, cảm thấy bầu không khí thờ ơ và lạnh lùng của anh và run rẩy.

Asha, người đã phải chịu đựng những tiếng rên rỉ và sắp chết trước đó, giờ đã ngủ say, thở nhẹ.

Người đàn ông thậm chí đã thắp sáng lại bếp trong khi chờ đợi. Anh ta nhấc người lên sau khi cho củi vụn vào bếp.

"Đừng nói với cô ấy rằng ta đến đây hôm nay."

"… Ah."

Người đàn ông quay đầu về phía Ashia.

"Ta không muốn cô ấy biết rằng ta đã ở đây."

“Ồ, vâng. Tôi biết rồi."

Anh nhìn thoáng qua khuôn mặt say ngủ của Ashia và bước ra khỏi phòng.

Đó chỉ là nửa ngày trước. Nửa ngày trước, người đàn ông đã ở trong không gian này với cô.

Tại sao anh ấy không muốn nói với Asha? Câu chuyện giữa hai người họ là gì?

Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không muốn hỏi chúng.

“Tôi không nghĩ Ashia nên biết…”

Theo bất kỳ sự tưởng tượng nào, người đàn ông trông vô cùng cao quý. Cô ấy đã vượt qua sự khác biệt về địa vị và nói, 'Và họ đã sống hạnh phúc mãi mãi.'

Đó là câu chuyện chỉ có trong truyện cổ tích.

Thực tế là thực sự khác nhau. Một số ít người có thể đã vượt qua sự khác biệt về địa vị và thậm chí đã kết hôn. Nhưng không, cô ấy chưa từng thấy những tình huống như vậy bao giờ.

Hầu hết trong số họ sẽ bị bỏ rơi bởi những người có địa vị cao. Dù Ashia có năng lực và quyết tâm đến đâu, cô ấy có thể sẽ là người bị bỏ rơi.

Ngoài ra, những quý tộc có tướng mạo và địa vị như vậy thường rất thích lăng nhăng đời tư.

“Mình ước nó chỉ là thành kiến…”

Thật không may, đó là trường hợp của hầu hết các nhà quý tộc nên Verna chỉ coi đó là thành kiến. Cô không biết thân phận của người đàn ông này như thế nào, nhưng cô có thể thấy cuộc sống riêng tư của các quý tộc cao cấp hỗn loạn đến mức nào khi nghe Đại Công tước, người luôn được nhắc đến ở tâm điểm của những lời đàm tiếu.

Làm sao cô ấy có thể đảm bảo rằng anh ấy không phải là một gã lăng nhăng như cô ấy nghĩ?

Người đàn ông đó, nếu không phải là Đại công tước, có thể là một người có đẳng cấp cao để chơi với Ashia như một món đồ chơi. Không ngờ Ashia lại có vẻ ngây thơ trong chuyện hẹn hò.

'…… Em ấy sẽ có một khoảng thời gian khó khăn. Một người đàn ông như vậy cũng sẽ chơi với rất nhiều phụ nữ. '

Verna lắc đầu chắc nịch. Thật phiền khi nói dối Ashia, nhưng cô không muốn mình vướng vào một người đàn ông như vậy.

Hơn nữa, chính người đàn ông đã dặn cô không được để Ashia biết .

Verna liếc nhìn Ashia. Cô ấy vẫn đang nhìn ra cửa sổ. Có lẽ, vì quá đau đớn nên vẻ mặt của Ashia trông tồi tệ và cô đơn hơn bao giờ hết.

-Em có chắc là mình sẽ ổn không? Chị có thể ở lại với em cho đến sáng ngày mai.

-Không sao đâu chị . Nó hoàn toàn ổn. Không sao đâu.

Sau đó, cô ấy đã bảo Verna trở lại trước khi màn đêm trở nên muộn hơn. Nó không phải là một căn bệnh nghiêm trọng. Mỗi năm một lần, cô ấy sẽ nằm xuống trong đau đớn vì toàn bộ cơ thể cô ấy đông cứng lại sau khi phong ấn ma thuật của mình.

Trong vài năm, cô ấy mua nguyên liệu cho lửa, chế tạo độc dược và uống chúng lần nào cũng vậy, nhưng năm nay, cô ấy bận rộn với sự xuất hiện của những yêu cầu tràn ngập giữa cô ấy và Kalligo.

Sau khi tiễn Verna, cô trở về phòng và thả mình xuống mép giường.

[ Ashia… 」

Sợi dây chuyền trên cổ cô ấy rung lên trong chốc lát và nói chuyện.

"Hmm?"

Luke phát ra một ảo ảnh đầy màu sắc trong khi anh ta có một giọng nói run rẩy.

“Cô không biết ta đã lo lắng như thế nào…”

“Ta rất xin lỗi vì đã làm ngươi ngạc nhiên.”

“Ta lẽ ra phải quan tâm đến nó…”

Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Luke trong khi cô đang run rẩy một mình trong góc ngay trước khi cô bất tỉnh.

Trên thực tế, Luke không tình nguyện làm công việc của con người ngay cả khi cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp.

Không cần Ashia ra lệnh, anh chỉ đứng nhìn và chờ đợi. Cô ấy không thực sự thích nó. Nó có thể được cân nhắc, nhưng nếu quy tắc ngầm của những sinh vật đó là như vậy, Ashia cũng không có ý định cảm thấy khó chịu hay ép buộc anh ta.

Luke chắc hẳn là một trong số ít những người bạn mà cô ấy quan tâm.

Asha nghịch chiếc vòng cổ và cười nhạt.

"Không, ta xin lỗi vì ta đã không chuẩn bị cho nó trước."

Luke luôn tỏ ra nghịch ngợm, nhưng có vẻ như anh đã rất lo lắng khi thấy Ashia bất tỉnh sau một thời gian dài.

「Nhân tiện, Ashia…” 」

"Hửm?"

"Về chuyện khi nãy."

Quay trở lại phòng ngủ, Ashia đáp xuống giường và dựa đầu vào gối. Cô ấy nói rằng không sao, nhưng cô ấy không thể không cảm thấy mệt mỏi.

"Vừa rồi? Khi nào?"

"…….. Cái đó."

Luke do dự, không thể dễ dàng tâm sự với Ashia.

Thời điểm mà Kalligo đến. Ashia mất trí, nhưng Luke thì không.

Anh ấy đã quan sát và lắng nghe mọi thứ.

- Đừng nói với cô ấy rằng hôm nay ta đến đây.

-Ta không muốn cô ấy biết ta đã ở đây.

Luke nhớ lại những gì Kalligo đã nói. Anh ấy không biết lý do.

"Luke?"

「Ồ, thì ... Đó là.」

Khi cô ấy gọi lại cho Luke, Luke do dự một lúc rồi tiếp tục, khẽ rung động.

───────────────────────── ──────── ───────────

 

Bạn đang đọc:Chồng Cũ Của Tôi Là Nam ChínhChương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.