Bạn đang đọc:Chị ngã em nângChương 2

“Nếu cô dám làm hại Tiểu Huyên và bọn trẻ vậy thì đừng mong sống tốt!” Đây chính là phát điên sao? Chính là câu hỏi đầu tiên bật ra khỏi đầu của Doanh Hằng. Quen biết Lam Khiết đã mấy chục năm, nhưng trong mắt cô ta ít nhiều đây cũng là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, lịch thiệp. Cư xử với người khác cũng vô cùng đúng mực, nào có lộ ra một mặt độc ác thế này.

Đôi mắt kia vẫn đăm đăm nhìn chòng chọc vào thằng cô ta, Doanh Hằng đành khuất phục, đôi môi đỏ mấp máy nói vài tiếng: “Được rồi, em sẽ giữ bí mật, nhưng... anh vẫn nên suy nghĩ kỹ về quyết định của mình, nó...”

“Tôi biết, cô về đi! James! Tiễn khách!” Vừa dứt lời một con robot giúp việc trên người vẫn đeo chiếc tạp dề màu đỏ chói từ từ chạy lại. Thanh âm lành lạnh của nó vang lên khắp không gian trong căn nhà nhỏ bé: “Cô Doanh Hằng, xin mời!”

Doanh Hằng mím môi, cuối cùng vẫn cúi người cầm lấy túi xách rời đi, chẳng mấy chốc căn nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh. Lam Khiết lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài ô cửa kính trong suốt, ánh mắt đăm đăm dõi theo những chiếc máy theo dõi mini đang bay ngập tràn trên bầu trời. Chúng tỏa ra tứ phương, len lỏi vào từng ngóc ngách cứ thế thay phiên nhau đi thăm dò.

“James!”

“Thưa ông chủ, có tôi!”

“Bật hệ thống an toàn dưới hầm lên, nhớ giữ nó hoạt động 24/24 giờ!”

“Đã rõ!”

Căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô từ từ được bao bọc bởi lớp màng trắng trong suốt. Nhìn qua vẫn rất bình thường nhưng lại chẳng ai hay những thiết bị hoạt động xung quanh ngôi nhà sẽ bị gián đoạn đường truyền.

...

“Chúng ta không thể ra ngoài đi dạo một chút sao?” Người phụ nữ cúi đầu xoa chiếc bụng đã lớn, ánh mắt ngày càng trở nên mơ màng khiến cho người đối diện không thể nhìn ra những cảm xúc chân thật.

“Tiểu Huyên, em cố gắng một chút, dạo này virus đang dần mất không chế, chúng ta ở trong nhà là an toàn nhất, ít nhất bé con và em vẫn khỏe mạnh!”

Người phụ nữ dù có đôi chút thất vọng nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, chấp nhận ở yên trong nhà: “Hôm trước em vừa gọi điện cho Doanh Hằng, em ấy nói ngày dự sinh của em không còn xa nữa, em... em hồi hộp quá, không biết khi đứa bé chào đời, liệu nó có vui vẻ với thế giới này hay không?”

Lam Khiết hơi nhíu mày, lập tức trấn an vợ: “Đương nhiên là vui mừng, em là một người mẹ tốt, các con của chúng ta ắt hẳn cảm thấy rất hạnh phúc khi được đầu thai làm con của em.”

Người phụ nữ nghe xong liền nhoẻn miệng cười tươi, chính là rất hợp ý với câu trả lời này của chồng, ánh mắt lại di dời về phía chiếc bụng, miệng không ngừng lẩm nhẩm những lời an ủi: “Con yêu, khi con ra đời, ánh dương sẽ chiếu rọi khắp thế gian!”

...

“Thông báo ngày đặc biệt. Thông báo ngày đặc biệt.” James đứng giữa nhà, một tay cầm bông hoa hồng vừa hái được đưa lên vẫy vậy, trên đôi mắt của nó hiện ra hai trái tim nhỏ xinh, cái loa bên cạnh cũng không ngừng phát ra tiếng.

“James! Đừng thông báo nữa!” Người phụ nữ mìm cười hiền lành, chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống.

“Vâng thưa bà chủ!”

Người phụ nữ đưa ánh mắt nhìn vào nét mực đỏ đang không ngừng nhấp nháy kia, sau cùng thở dài một hơi rồi trở về phòng.

Dưới tầng hầm.

Lam Khiết đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của mình, một dòng nước âm ấm chảy lọt qua kẽ tay, cả người ông không ngừng run rẩy. Chính bản thân ông của bây giờ cũng không thể kìm nén cảm xúc của bản thân mình. Ông tựa hẳn người vào chiếc ghế mềm phía sau lưng mình, tay phải cầm lấy chiếc khung ảnh đặt ở bên cạnh, tay còn lại không ngừng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ đang tươi cười trên đó: “Tiểu Huyên, anh xin lỗi! Anh thất bại rồi!”

Mấy tháng nay ông đều tự nhốt mình ở dưới căn hầm này nghiên cứu loại thuốc đặc trị cho loại virus kia. Nhưng đúng như lời Doanh Hằng nói, nó quá phức tạp, ngay cả thiết bị tiên tiến nhất cũng không thể phân tích ra. Nhưng ông vẫn cố chấp, vì hi vọng sống duy nhất của ông là vợ.

Dù cho nhiễm bệnh nhiều tháng tới vậy nhưng sức khỏe của Tiểu Huyên vẫn luôn ổn định, điều đó khiến ông không khỏi suy nghĩ. Nghĩ rằng mình còn cơ hội, vợ còn cơ hội và chính những đứa trẻ chưa chào đời đó cũng còn một tia hi vọng dù mong manh.

Nhưng điều chế thất bại. Hi vọng bị vùi dập. Từ tận trong thâm tâm của ông vẫn luôn cảm thấy mình là một kẻ phế vật không hơn không kém.

“Ông chủ! Ông chủ! Báo động đỏ! Báo động đỏ!”

Một âm thanh chói tai vang vọng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Khiết. Ông vội mở bừng mứt, nhìn thấy căn hầm đều ánh lên sắc đỏ chói mắt. Trong đầu ông lúc này gần như lập tức hiện lên hình ảnh của vợ, bước chân loạng choạng va vấp vào đủ thứ máy móc. Chính bản thân Lam Khiết cũng không biết được rằng mình đã lên trên nhà bằng cách nào.

Cả người ông đổ đẩy mồ hôi, canh tay run run đẩy cửa phòng ngủ đánh cái rầm thật lớn. Tới tận khi tầm mắt thu hồi bóng hình của người phụ nữ, bà vẫn ngồi đó, chầm chậm cắm từng nhành hoa vào lọ rồi quay ra cười ngọt ngào nhìn về phía ông. Trái tim đang treo ngược của Lam Khiết mới được đặt xuống, không khỏi thở phào một hơi.

“Tiểu Huyên, em không sao chứ?”

“Em không sao, có chuyện gì vậy?”

Lam Khiết khựng một nhịp, đôi mắt bi thương nhìn vợ mình. Tiếng còi báo động lớn tới vậy, bây giờ ngay cả thính giác của bà cũng dần mất đi.

“Anh à!”

“Không, không sao, em cắm hoa tiếp đi, anh ra ngoài một chút!”

Người phụ nữ hơi mím môi, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý. Lam Khiết quay người trở ra ngoài, đôi mày cau lại gọi: “James!”

“Vâng thưa ông chủ!”

“Báo động đâu?”

Trên màn hình lớn trước ngực của James tự động hiện lên màn hình trong suốt ánh xanh, bên trên có đủ loại dữ liệu phân tích rất rõ ràng, thậm chí nơi lưu ý còn được nó khoanh đỏ nhấn mạnh: “Phía trung tâm tổng lệnh vừa phát ra dư chấn nhẹ, trước mắt xác định nguyên nhân gây ra là do bom nổ. Thông tin về thiệt hại vẫn chưa có ước tính cụ thể, cần di dời ngay lập tức.”

Lam Khiết chau mày. Hiển nhiên cảm thấy thứ hiển thị trước mắt không có chút đang tin cậy nào. Dù sao trước nay thành phố vẫn luôn yên bình, thời đại khoa học phát triển, việc có tội phạm công nghệ cao ra tay gây rối cũng rất hạn chế, hơn nữa chúng cũng rất biết cách an phận, đặc biệt không gây chuyện vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này. Lợi đâu chẳng thấy, chỉ thấy nguy hiểm đầy rẫy mọi nơi.

Vậy rốt cuộc nguyên nhân đến từ đâu?

“Ông chủ! Mau khởi động chế độ an toàn, mau khởi động chế độ an toàn!”

Lam Khiết như bừng tỉnh, vội vàng chạy xuống tầng hầm. Ngón tay nhanh nhẹn gõ ra từng dòng ký tự khó hiểu, trên màn hình máy tính lúc này cũng dần hiện những thông báo tiến độ.

Bạn đang đọc:Chị ngã em nângChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.