Bạn đang đọc:Chị ngã em nângChương 1

Thế giới của thế kỷ hai mươi hai sẽ như thế nào?

“Tổng lệnh ban hành quyết định mới! Nhà ai có hai đứa con sinh đôi bắt buộc phải giết một, nếu phát hiện có sự gian lận, không trung thực. Đọc lệnh bắn bỏ!”

Giữa cái nắng thiêu đốt như lò nung của đầu hạ. Lam Khiết đỡ vợ nằm lên chiếc ghế dựa được đan bằng mây tre hiếm có. Phải biết ông khổ cực nhường nào mới có thể tranh được nó từ khu chợ đêm. Tay chơi đồ cổ nọ cũng rất cừ, có hét giá thế nào cũng không chịu nhường bán. Lam Khiết phải mất rất nhiều tâm tư, cuối cùng mới giành lại được.

Bây giờ cả thế giới thịnh hành thứ được gọi là máy móc của kỷ nguyên khoa học, thành ra những thứ như ghế gỗ, bàn tròn đều trở thành thứ vô dụng nhất. Nhưng những đồ thủ công được con người làm ra từ nhiều năm trước lại rất được ưa chuộng, bởi tương truyền Trái Đất đang nóng lên, và vào một ngày không xa nữa, nó sẽ nổ tung. Những thứ này đều được coi là bảo bối trấn yểm, có thế nào cũng bảo vệ sức khỏe ít nhiều.

“Anh nói xem, tổng lệnh làm vậy là có ý gì chứ?”

Lam Khiết đưa cho vợ một cốc sữa nóng vừa được người máy đưa tới, tươi cười dỗ dành:

“Tiểu Huyên, em đừng nghĩ nhiều. Có lẽ tình trạng môi trường ngày một xấu đi, gen ít nhiều cũng có những biến đổi nghiêm trọng. Họ làm vậy cũng chỉ là muốn diệt trừ những gen xấu, bảo vệ gen tốt mà thôi.”

“Không thể nói như vậy được, mỗi đứa trẻ đều là một sinh mệnh, chúng chưa chào đời mà nói xấu hay tốt cái gì chứ. Toàn một đám người máu lạnh!”

“Được, được rồi! Em đừng tức giận mà, nhỡ đâu sau này con của chúng ta ra đời rồi, lại có nếp nhăn, nó sẽ trách chúng ta không chăm nó chu đáo đấy!”

Người phụ nữ vốn đang cau mày liền phì cười, đưa một ngón tay đẩy trán Lam Khiết:

“Khá khen cho cái miệng dẻo của anh, gì cũng có thể nói được!”

...

“Lam Khiết, khi nào anh đưa em đi khám lại?”

Lam Khiết đứng trước cửa kính lớn chạm sát đất, trên mặt vẫn còn vương đầy những suy tư ngổn ngang. Ông lặng nhìn ra bầu trời đã ngả màu tím sẫm bên ngoài, lại nhìn vợ mình đang đi tới gần. Cái bụng mới ngày nào còn phẳng lì giờ đã nhô lên rất lớn.

Tạm gạt đi sự bất an trong lòng, ông vội vàng đi tới đỡ lưng bà, nhẹ nhàng để bà ngồi xuống ghế:

“Tiểu Huyên, anh định nhờ Doanh Hằng tới khám cho em!”

“Doanh Hằng? Sao chúng ta không tới thẳng bệnh viện, em ấy còn bận bịu nhiều thứ. Khi nãy em vừa thấy trên bản tin nóng, hình như họ còn thông báo rằng có căn bệnh mới nên bệnh viện bây giờ cũng chật kín người, e là không dứt ngay ra được.”

“Không sao, anh đã nhắn cho cô ấy trước rồi, lát nữa cô ấy sẽ tranh thủ qua đây một chuyến!”

“Làm vậy có ổn không?” Người phụ nữ đưa tay nắm lấy tay của Lam Khiết, bất đắc dĩ cũng cảm thấy lo âu.

“Sẽ không sao đâu, em nhớ cẩn thận một chút, loại bệnh mới này họ vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc chữa. Nghe nói ngay cả máy phân tích thành phần cấp S cũng không tính ra được.”

Người phụ nữ hơi mím môi, sau cùng vẫn gật đầu một cái, mí mắt hơi cụp xuống che đi đôi măt mơ màng.

...

“Anh à!” Doanh Hằng bước ra sau tấm rèm trắng, đôi mắt ửng đỏ giống như đã bị kiềm chế từ rất lâu.

Lam Khiết vừa thấy cô ta đi ra liền vội vàng chạy lại, gương mặt không giấu nổi sự hốt hoảng: “Sao rồi? Cô ấy thế nào?”

“Chị ấy... chị ấy nhiễm virus rồi!”

Lam Khiết vốn đã tốn rất nhiều thời gian để tự thuyết phục mình mấy ngày nay, cuối cùng chỉ vì một câu này mà hoàn toàn sụp đổ. Cả người mất sức ngồi thụp xuống góc nhà, ngay cả đôi tay cũng bắt đầu run rấy không ngừng, có thế nào cũng không kiểm soát được.

“Không thể nào! Vậy... vậy em mau rời khỏi đây đi, anh ở cùng cô ấy, chắc chắn cũng đã bị nhiễm rồi!”

Doanh Hằng nhìn người phụ nữ đang ngủ say qua khe cửa, sau cùng chầm chậm buông rèm, đóng cửa lại. Cô ta thở dài một hơi, khom người đỡ Lam Khiết đang ngồi dưới nền đất lạnh. Xung quanh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng rè rè của người máy giúp việc, cứ mỗi lần ngắt quãng không gian lại chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.

“Mời thưởng trà!” Một thứ giọng lành lạnh vô cảm vang lên, Doanh Hằng vốn đặt tầm mắt mình nhìn theo những chiếc máy bay không người lái đang vờn quanh bầu trời tím rực, sau cùng vẫn đưa tay vỗ vỗ lên vai người bên cạnh, thỉnh thoảng muốn mở lời rồi lại thôi.

“Anh, anh là người hiểu rõ rất mà! Loại virus này không lây qua đường hô hấp!”

Thấy người nọ vẫn im lặng, cô ta lại cắn răng nói tiếp:

“Hơn nữa... còn có chuyện này em chưa nói với anh! Liên quan tới chị Tiểu Huyên.”

Rõ ràng câu nói này đã chạm đúng tới điểm đau của Lam Khiết, ông ta quay ngoắt đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu như mở lời chất vấn:

“Chị ấy mang song thai, hơn nữa rất có thể là hai bé gái!”

Lam Khiết đã từng nghĩ vô số cảnh tượng khi cùng vợ đi khám thai, rồi nhận kết quả từ bác sĩ thì sẽ vui vẻ tới nhường nào. Nhưng tuyệt nhiên ông ta chưa bao giờ nghĩ vợ mình đang mang thai lại nhiễm phải loại virus mới, cũng chưa từng nghĩ rằng vợ mình lại mang song thai. Vậy kết quả như nào? E rằng ai cũng đều biết rõ.

Vợ ông ta phải đối diện với cái chết do bệnh tật, thậm chí là bị tổng lệnh cho người đưa đi để nghiên cứu ra loại vắc xin mới, còn con của ông ta khả năng được chào đời của chỉ nắm giữ vỏn vẹn năm mươi phần trăm. Dù có là một trăm phần trăm đi chăng nữa thì nhất định sẽ có một đứa phải chết.

Rốt cuộc thì ông ta đã gây ra nghiệp chướng gì để rồi tất cả những đau khổ và bất hạnh đều đổ ập xuống gia đình này chỉ trong một ngày cơ chứ!

Lam Khiết mang theo đôi mắt đờ đãn nhìn về phía căn phòng đang được khép chặt cửa. Một giọt nước mắt đã rơi. Trong đầu ông ta lúc này chỉ hiện lên vô số câu hỏi, phải làm gì để cứu vợ, cứu con đây? Chính bản thân Lam Khiết cũng không biết.

“Chúng ta chỉ có thể giữ lại một người, mà khả năng cao nhất chính là đứa bé trong bụng chị ấy. Anh xem...” Doanh Hằng còn chưa nói dứt lời đã bị Lam Khiết ngắt quãng giữa chừng.

“Xin em... xin em hãy giữ bí mật chuyện này! Anh chỉ còn cô ấy và mấy đứa nhỏ, anh không thể để mất họ.” Lam Khiết vừa dứt lời liền quỳ thụp xuống đất, khuôn mặt quằn quại đau khổ như vừa bị người ta trút cho một chai thuốc độc vậy.

Doanh Hằng nhíu mày, hiển nhiên trong lòng cảm thấy cách này không ổn. Cô ta là người hiểu rõ loại virus mới này nhất. Chúng sinh sôi rất nhanh, cũng vô cùng khó hiểu, các y bác sỹ cùng máy móc hạng S cũng không thể lường trước được. Giờ đây Lam Khiết lại cứng đầu muốn chịu trận đương nhiên cô ta phải ngăn cản:

“Không được. Rõ ràng anh biết mình sẽ phải đối diện với cái chết nếu như cứ cố chấp với phương án này. Anh hãy từ bỏ đi! Nếu không em sẽ báo với tổng lệnh!”

“Cô dám?!” Lam Khiết vùng dậy từ dưới mặt đất lên, đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn trông vô cùng đáng sợ. Hai tay ông ta bấu chặt lấy bả vai của Doanh Hằng, đây chính là uy hiếp!

Bạn đang đọc:Chị ngã em nângChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.