Bạn đang đọc:Chí HônChương 74

9.

Lại là một mùa đông, con trai của Chu Phù hình như sắp tròn một tuổi rồi.

Chu Phù đến chúc mừng sinh nhật con trai, nghe nói tiệc sinh nhật vừa long trọng vừa linh đình, cho dù đã li hôn, nhưng mối quan hệ của hai nhà Chu Tần dường như vẫn vẹn nguyên.

Lúc Vân Triều nghe tin, mặt không cảm xúc, trong lòng không có chút gợn sóng. Anh cảm thấy mình cũng không hề ôm hi vọng Chu Phù sẽ có bất kì tình mẫu tử gì với Lạc Lạc.

Anh cảm thấy Chu Phù chắc là hoàn toàn không quan tâm, nếu không cũng sẽ không bỏ rơi Lạc Lạc.

Sao có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy chứ? Vân Triều thường không hiểu.

Mỗi lần nghĩ đến là đầu lại đau, vì anh phát hiện trong ký ức đều chỉ có cô gái xinh đẹp tỏa sáng, mềm lòng thiện lương mà thôi.

Từ trước tới nay, anh không có cách nào gắn liền Chu Phù và sự ích kỉ, bạc tình lại với nhau.

Bây giờ, Vân Triều có chút căm hận bản thân hơn là căm hận Chu Phù, anh cảm thấy từ đầu tới cuối đều chỉ là tự anh quá coi trọng bản thân, đều là anh tự làm tự chịu.

Có lẽ cô không sai, cô chỉ không yêu anh mà thôi.

Bệnh tình của Lạc Lạc lại nghiêm trọng hơn, anh không có tâm tư suy nghĩ đến bất kì chuyện linh tinh nào nữa.

Vào một ngày bão tuyết, lúc cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Vân Triều ra mở cửa, bất kể như thế nào anh cũng sẽ không ngờ lại có thể nhìn thấy gương mặt đã rất xa lạ đó.

“Em có thể vào trong không?”

Chu Phù đứng ngay cửa, cô thay đổi rất nhiều, vô cùng nhiều, trong ánh mắt không có vẻ linh động của vài năm trước, mà nhiều thêm mấy phần kìm nén, trầm lặng.

Đúng vậy, con người rồi sẽ thay đổi thôi.

Cô đã là mẹ của một đứa trẻ khác.

Đột nhiên Vân Triều bực bội đến mức không thở được, anh rất muốn phẫn nộ mắng chửi cô, cút, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Nhưng anh không thể khiến Lạc Lạc buồn, Lạc Lạc đã đáng thương lắm rồi.

Anh nghiêng người, “Vào đi!”

Chu Phù mang theo rất nhiều rất nhiều đồ, cô không dám nhìn Lạc Lạc, ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào đồ đạc trong tay mình, giọng nói run rẩy, “Đây là quần áo trẻ em được may thủ công, hôm đó cô… tự mình đi mua. Cái này là bánh… cái này… cái này là bánh quy do chính tay cô làm… còn có, ừm… còn có…”

Cô có chút luống cuống tay chân, Lạc Lạc nằm trên giường bệnh đột nhiên gọi cô một tiếng, giọng nói trong trẻo, “Mẹ…”

Chu Phù đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con gái, môi cô run run, không dám tin tiếng gọi mình nghe được.

Vân Triều cũng sững sờ, anh tin chắc chắn không có ai nói cho Lạc Lạc biết.

Lạc Lạc nhìn phản ứng của Chu Phù, bỗng mỉm cười, “Con đoán đúng rồi phải không? Cô chính là mẹ.”

Lạc Lạc thình lình nhổm người dậy, Chu Phù vội vàng nhào đến đỡ con gái. Lạc Lạc lập tức thừa dịp rúc vào lòng cô, ôm eo cô thật chặt.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng bằng lòng đến thăm con rồi sao?”

Chu Phù hoảng hốt đến mức cả người run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô ôm Lạc Lạc, tựa như mới hôm qua, con bé vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh bé xíu nằm trong lòng cô, thoắt một cái đã lớn đến thế này.

Cuối cùng là Vân Triều kéo Lạc Lạc ra, “Con phải nghe lời, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con.”

Lạc Lạc lập tức nằm thẳng lại, “Con sẽ nghe lời.”

Cảm xúc của trẻ con đều viết hết lên mặt, cô bé rất lo lắng, sợ lần sau Chu Phù không tới nữa.

Trước khi đến đây, Chu Phù đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị mắng.

Cô cho rằng Vân Triều sẽ chửi cô, Lạc Lạc sẽ ghét bỏ cô.

Nhưng cô không sợ. Cô chỉ cảm thấy rằng mình cần phải tới.

Nhưng cô không ngờ Lạc Lạc nhìn thấy cô sẽ vui mừng như vậy, trái lại khiến cô có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Cô và Lạc Lạc nói chuyện rất nhiều, con bé lặp đi lặp lại những câu hỏi, hỏi cô trước đây đã đi đâu, hỏi cô sau này còn đi nữa không. Mỗi lần hỏi thêm một câu, trái tim cô lại đau đớn một phen.

Chạng vạng tối, cô tạm biệt ra về, lúc rời đi, Lạc Lạc căng thẳng nhìn cô: “Mẹ, ngày mai mẹ sẽ đến thăm con chứ!

Hốc mắt Chu Phù nóng lên, cô gật đầu, “Sẽ đến, ngày mai mẹ nhất định đến thăm con.”

Vân Triều tiễn Chu Phù ra ngoài, bên ngoài vẫn là bão tuyết.

Vân Triều hỏi cô, “Em về bằng cách nào?”

Chu Phù vẫn có chút luống cuống, vân vê ngón tay, “Em… em đi bộ về.”

Cô cũng là đi bộ đến.

Giống như chịu phạt tạ tội thời xưa, hoặc chỉ là để cho trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Vân Triều lại không hỏi gì thêm, anh theo cô cùng đi vào trong tuyết.

Cho đến khi ra ngoài cổng bệnh viện, Vân Triều cũng không có ý định quay trở về.

Chu Phù nói: “Chỉ tiễn tới đây thôi! Cảm ơn anh.”

Vân Triều vẫn không hề lên tiếng.

Cho nên hai người cứ đi cùng nhau, đi mãi đi mãi, đi đến tận nhà Chu Phù.

Cô sống trong một căn hộ.

Vân Triều hỏi, “Em sống ở đây? Tần Duật để em ra đi tay trắng sao?”

Trong giọng nói của anh không có sự châm chọc, nhưng Chu Phù vẫn cảm thấy giống như bị tát một cái.

“… Không phải.” Giọng cô khàn khàn.

Vân Triều không mắng cô, cũng không chỉ trích cô, không hỏi cái gì, cũng không nói điều gì.

Nhưng toàn thân Chu Phù khó chịu như dời sông lấp biển, cô cảm thấy bản thân giống như một quả bong bóng căng phồng sắp nổ tung.

Vân Triều gật đầu, xoay người rời đi. Cô đột nhiên gọi một tiếng: “Vân Triều…”

Vân Triều quay đầu nhìn cô, im lặng không nói.

Chu Phù rặn ra một câu từ trong cổ họng, “Xin lỗi.”

Câu xin lỗi này đã chậm trễ quá lâu rồi.

Vân Triều như cười tự giễu một cái, không trả lời, cất bước rời đi.

Nước mắt Chu Phù cuối cùng cũng rơi xuống, cô véo mình một cái, “Mày không có tư cách khóc.”

Ngày hôm sau, cô hầm canh mang đến bệnh viện, Lạc Lạc rất vui, kéo cô nói chuyện liên hồi.

Chu Phù thấy tóc Lạc Lạc bị rối nên thắt tóc đuôi sam cho con bé. Lạc Lạc cầm một chiếc gương, vui vẻ nhìn mẹ chải đầu cho mình.

“Vẫn là mẹ thắt tóc đẹp hơn, bố hoàn toàn không biết thắt tóc bím! Lần nào cũng khiến tóc con càng rối hơn.”

Chu Phù tưởng tượng ra dáng vẻ Vân Triều tay chân vụng về tết tóc cho Lạc Lạc, trong lòng chua xót, “Vậy sau này mẹ đều thắt tóc cho con.”

“Thật không mẹ?” Đôi mắt Lạc Lạc sáng rỡ, bàn tay nhỏ lôi kéo bàn tay lớn của Chu Phù, móc ngoéo, “Vậy mẹ không được nuốt lời đấy nhé.”

Cô vắng mặt quá lâu, lâu đến mức dường như Lạc Lạc rất không tín nhiệm cô, giống như cô sẽ chạy mất bất cứ lúc nào.

Lạc Lạc vui vẻ vỗ tay hoan hô, nhưng sau đó bỗng nhiên ôm tim, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô bé tái phát bệnh, cả người giống như không thở được, đầu Chu Phù vang tiếng ong ong, cô bất động hai giây mới đột ngột hoảng sợ gọi, “Bác sĩ, bác sĩ,…”

Sau một trận hỗn loạn, tình trạng của Lạc Lạc mới ổn định lại, sau lưng Chu Phù đều là mồ hôi, cô trốn ở lối thoát hiểm, ôm đầu khóc nức nở.

Vân Triều tìm tới đây, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cô khóc, anh dựa sau cửa chống cháy châm điếu thuốc rồi hút, thấy cảm xúc của cô đã ổn định mới lên tiếng: “Tình mẹ này của em thật sự đến quá bất ngờ.”

Chu Phù đờ đẫn, giọng khàn khàn, “Xin lỗi.”

Vân Triều cười nhạt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh thu lại nụ cười giễu cợt, đến lúc này, anh đã không có lòng dạ nào để so đo tính toán xem rốt cuộc Chu Phù giả vờ hay là thật tình, vẻ mặt anh nghiêm túc: “Cho dù như thế nào cũng cảm ơn em có thể đến chơi với Lạc Lạc. Gần đây con bé… rất vui.”

Tim Chu Phù đau nhói, Vân Triều nhìn vẻ mặt của cô, mím môi, “Bất luận thế nào, hi vọng em có thể ở bên con bé thêm vài ngày. Ít nhất hãy ở bên khi con bé vào phòng phẫu thuật, con bé không lạc quan, kiên cường như vẻ bề ngoài đâu.”

Mỗi một câu của Vân Triều đều giống như con dao cắt vào tim Chu Phù, cô chỉ có thể nói: “Em sẽ ở bên con bé.”

Vân Triều lại nói: “Cảm ơn em!”

Anh chân thành nói: “Nhờ em.”

Chu Phù há miệng, cô lại nói câu xin lỗi trong im lặng.

Xin lỗi là câu nói rất vô dụng, cô luôn biết điều đó.

10.

Cuộc phẫu thuật được quyết định vào tháng 2, càng đến gần Vân Triều càng trầm lặng, Chu Phù không hiểu gì cả, việc có thể làm chỉ là ở bên cạnh Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng càng ngày càng im lặng, nhưng chưa bao giờ lộ ra vẻ sợ hãi, lần nào cũng đều cười nhìn Vân Triều và Chu Phù, thậm chí còn an ủi ngược lại bọn họ.

Vân Triều và Chu Phù ở chung với nhau mỗi ngày, chuyện Lạc Lạc là con của cô cuối cùng cũng không giấu được nữa.

Mẹ Chu trách mắng cô, “Tại sao con còn muốn dây dưa với thằng nhóc Vân gia đó vậy hả?”

Chu Phù nói: “Con nợ Lạc Lạc.”

“Con nợ con bé cái gì? Con phải giày vò bản thân đến chết mới coi là không nợ con bé sao?” Mấy năm gần đây, mẹ Chu càng ngày càng không hiểu cô, “Con quá bướng bỉnh, không hề nghe lời. Trách mẹ từ nhỏ đã quá nuông chiều con.”

Chu Phù mím môi, đột nhiên bị sự uất ức nhấn chìm, “Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự không biết con thật lòng rất thích Vân Triều sao?”

Không, không phải mẹ không biết, mẹ chỉ là cảm thấy cô còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, tự cho mình đúng mà thấy rằng Tần Duật là người đàn ông tốt, ưu việt hơn Vân Triều gấp trăm lần, gia thế tốt, năng lực mạnh, quan trọng nhất là còn có thể trợ giúp cho gia đình cô.

Vì vậy, sau khi chia tay Vân Triều, Chu Phù buồn rầu không vui, mẹ chưa từng quan tâm cô đau khổ thế nào, chỉ nói với cô hết lần này đến lần khác rằng Tần Duật rất tốt, muốn cô thử qua lại với Tần Duật..

Lúc cô bất đắc dĩ phải sinh con, lần đầu tiên mẹ gặp cô đã tát cô một bạt tai, không phải trách cô không có lòng tự trọng, chỉ mắng cô ấu trĩ.

Đúng vậy, ấu trĩ, trong mắt của mẹ, cô chưa bao giờ trưởng thành, cô mãi mãi trẻ con, không hiểu tình hình thời thế, không hiểu những quy tắc sinh tồn của thế giới này, rời xa gia đình, cô chỉ là một đứa vô dụng.

Chu Phù ưỡn ngực, nhiều năm trôi qua cuối cùng cũng có thể nói ra suy nghĩ thật sự của bản thân, “Nếu không phải vì nhà mình, con sẽ không liên hôn với Tần gia. Rất nhiều lần con định nói với mẹ, con không thích Tần Duật, con thích Vân Triều, nhưng mỗi lần con định mở miệng, mẹ đều dùng giọng nói bi thương mà nói với con rằng Tần Duật phù hợp với con hơn. Mẹ và bố lúc nào cũng nói yêu con, nói con có thể tự do lựa chọn người và đồ vật mà con thích, nhưng mỗi khi con định bày tỏ sự yêu thích của mình, hai người lại tìm trăm phương nghìn kế ám chỉ con, lựa chọn của con là sai, con có thể có lựa chọn tốt hơn, con…” Chu Phù nghẹn ngào, “Con luôn rất sợ mẹ và bố sẽ thất vọng, nên con rất nỗ lực làm vừa lòng hai người, nhưng con thật sự chịu đủ rồi. Mẹ à, mẹ coi như con không biết phải trái đi! Dù con có ngã dập đầu chảy máu cũng là sự lựa chọn của chính con. Con muốn chọn cuộc sống mà mình mong muốn, con không muốn lại bị mẹ kiểm soát nữa.” 

Mẹ Chu im lặng rất lâu, “Phù Nhi…”

Chu Phù cúp điện thoại, ấn mạnh vào hốc mắt của mình, đầu đau như sắp nứt ra. Sau đó, cô từ từ thở ra một hơi, ép bản thân mỉm cười một cái, không sao, đều sẽ qua cả thôi.

Tất cả sẽ qua hết thôi.

Trước đây, Thẩm Lâm Hoan rất ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ cô có cha mẹ rất tốt bụng, rất tiến bộ, ngưỡng mộ cô có một gia đình ấm áp.

Hầu hết thời gian, Chu Phù cũng cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc.

Chỉ là thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm thấy nghẹt thở.

Ở chỗ rẽ, Vân Triều dựa lưng vào tường, hút liên tục ba điếu thuốc.

11.

“Em có ý định tái hôn không?” Vân Triều đột nhiên hỏi Chu Phù một câu.

Chu Phù có chút ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.” Cô hỏi anh, “Còn anh?”

“Từng nghĩ đến.” Vẻ mặt Vân Triều nghiêm túc, “Lạc Lạc cần có mẹ, nên người nào có thể chấp nhận việc anh có con và bằng lòng đối xử tốt với Lạc Lạc, anh sẽ cân nhắc.”

“Thật ra… ” Chu Phù ngập ngừng.

Vân Triều ngước mắt nhìn cô.

Chu Phù vân vê ngón tay: “Em cảm thấy anh có thể giao quyền nuôi con cho em, em sẽ đối xử thật tốt với Lạc Lạc. Hơn nữa…”

Chu Phù còn chưa nói xong, Vân Triều đã thẳng thừng cắt ngang lời cô, giọng điệu kiên quyết: “Không thể nào.”

Chuyện này quả thật có chút đường đột, con bé là do Vân Triều nuôi dưỡng suốt mấy năm nay, Chu Phù đột nhiên cướp con bé đi mất, chắc chắn anh cũng không có cách nào chấp nhận được, cô giải thích: “Em chỉ là… hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc.”

Nếu như Lạc Lạc là đứa trẻ bình thường còn đỡ, bây giờ với tình trạng này của Lạc Lạc, một cô gái phải có dũng khí lớn thế nào mới có thể chấp nhận được con riêng của chồng.

Vân Triều cười giễu một tiếng, “Em thì sao? Có bằng lòng tái hôn với anh không?”

Chu Phù trầm mặc nhìn anh hồi lâu, trịnh trọng nói: “Nếu anh không ngại.”

Vân Triều gật đầu, “Không có cái gì đáng để ngại.”

Có cái gì đáng để ngại sao?

Đều qua cả rồi.

“Anh không mong đợi em yêu anh bao nhiêu, em cũng đừng trông chờ anh có thể thích em thế nào.” Vẻ mặt Vân Triều ảm đạm mờ mịt, “Cứ coi như kết bạn sống qua ngày đi! Em có thể suy nghĩ lại.”

Chu Phù không suy nghĩ quá lâu, lập tức trả lời anh, “Em nghĩ kĩ rồi.”

Bọn họ tìm một ngày trời trong nắng ráo đi đăng ký kết hôn, người vui nhất chính là Lạc Lạc, cô bé cười cả ngày, không ngừng gọi bố gọi mẹ, nói rằng sau này cô bé có thể giống như những bạn nhỏ khác có cả bố và mẹ rồi.

Chu Phù nghe thấy rất đau lòng.

Bởi vì chuyện này mà Lạc Lạc vào phòng phẫu thuật cũng không quá sợ hãi nữa, chỉ là trước khi cô bé vào phòng phẫu thuật đã hỏi mẹ: “Mẹ có thể hôn bố không?”

Chu Phù không do dự, nhón chân hôn lên má Vân Triều, nắm tay Vân Triều, nói với Lạc Lạc, “Bố mẹ sẽ luôn ở ngoài này chờ Lạc Lạc.”

Lạc Lạc mỉm cười, “Vâng ạ, phẫu thuật xong, Lạc Lạc có thể sinh hoạt bình thường giống như những bạn nhỏ khác rồi.”

Chu Phù nghiêng đầu, nước mắt không thể kìm lại mà rơi xuống, Vân Triều duỗi tay ôm lấy cô.

Bác sĩ hỏi giáo sư Vân có muốn vào cùng phẫu thuật không, Vân Triều cũng là chuyên gia khoa tim, nhưng Vân Triều lắc đầu, anh không dám.

Phẫu thuật cho người bệnh nhỏ tuổi hơn anh cũng đã từng làm, nhưng không có cách nào đối mặt với con gái ruột của mình trên bàn mổ.

12.

Cuộc phẫu thuật của Lạc Lạc rất thành công, ngày xuất viện, Chu Phù chuyển nhà đến ở nhà của Vân Triều.

Vân Triều sống trong một căn biệt thự độc lập nhỏ ba tầng, trong nhà có hai bảo mẫu, còn có một tài xế.

“Em… em ở phòng nào?” Chu Phù hỏi.

Vân Triều nhìn cô một lúc, “Em cảm thấy sao?”

Chu Phù cười khổ, cô cảm thấy tầng tầng lớp lớp rào cản ngăn cách giữa cô và Vân Triều, cô không chắc bản thân có thể vui vẻ chung sống với anh hay không.

Cô chuyển đồ vào phòng ngủ chính, nhưng buổi tối Vân Triều lại đi trực ca đêm. Đêm khuya, lúc Chu Phù nằm trên giường, cô nghĩ có lẽ anh không phải thật sự không để ý.

Ngày hôm sau, cô chuyển đồ vào phòng ngủ khác, lúc Vân Triều trở về, cô cười nói với anh: “Dạo này em ngủ không ngon lắm, ban đêm thường xuyên thức giấc, trước tiên em cứ ngủ ở phòng khác vài ngày đã.”

Vân Triều nhìn cô một cái sâu xa, so với cách nói uyển chuyển của Chu Phù, hiển nhiên Vân Triều thẳng thắn hơn, “Không muốn ngủ với anh?”

“Không phải…” Chu Phù cười khổ, “Em sợ anh không được tự nhiên.”

Đột nhiên Vân Triều kéo cô vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, đè cô vào tường, tra hỏi cô: “Anh để ý cái gì? Để ý em và Tần Duật sinh con trai, hay là em để ý anh và Lâm Nhu?”

Chu Phù quay đầu chỗ khác, bỗng cô dịu giọng nói, “Vân Triều, chúng ta đừng thế này được không?”

Vân Triều thu lại vẻ tàn bạo quanh người, anh im lặng hồi lâu, ôm cô một cái rất cứng nhắc, “Được, xin lỗi em.”

Chu Phù cởi áo khoác cho anh, nở một nụ cười, “Mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm đi!”

Cô nghĩ từ từ sẽ tốt lên thôi.

Đêm đó, bọn họ ngủ với nhau, có lẽ quá lâu không trải qua cuộc sống vợ chồng nên không được thuận lợi lắm, nhưng dù sao vẫn đã tiến lên một bước.

Ngày hôm sau, Chu Phù gặp được Lâm Nhu, Lâm Nhu đến thăm Lạc Lạc, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt và quà. Lạc Lạc cũng rất thích cô ấy, không biết tại sao, Chu Phù cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng Lạc Lạc thích cô ấy như vậy, chắc là sau khi cô ấy kết hôn với Vân Triều đã đối xử với Lạc Lạc rất tốt.

Vì để che giấu chút tâm tư hẹp hòi của mình, Chu Phù chỉ đành tìm một cái cớ để rời khỏi đó.

Lúc Lâm Nhu về, cô mới ra tiễn, Lâm Nhu bình tĩnh quan sát đánh giá cô mấy lần, cuối cùng cười với cô, “Thật ra tôi luôn rất tò mò về chị. Giáo sư Vân thật sự rất thích chị.”

Chu Phù mờ mịt không hiểu nhìn cô ấy.

Lâm Nhu lại mỉm cười: “Thật ra tôi và giáo sư Vân chỉ kết hôn hình thức thôi, tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng gia đình quá truyền thống, cũng hết cách. Giáo sư Vân là do gia đình ép cưới quá nên chúng tôi mới làm ra kế hạ sách này. Anh ấy nói anh ấy rất hận chị, bởi vì chị mà anh ấy không ôm bất kì hi vọng gì với tình cảm nữa. Nhưng tôi luôn cảm thấy là bởi vì anh ấy vẫn còn thích chị.”

13.

“Đúng vậy, nên anh lại giẫm lên vết xe đổ rồi.” Vân Triều nhìn Chu Phù, mỉm cười có chút đau thương cô quạnh, “Chu Phù, em thật sự là quá lợi hại.”

Chu Phù há miệng, cuối cùng chỉ bước đến ôm lấy anh, “Lần này em… thật sự sẽ không tổn thương anh nữa đâu.” Bởi vì cô có chút nôn nóng mà hốc mắt lại bắt đầu ửng đỏ.

Vân Triều nhún vai thờ ơ, “Quen rồi, không ngại thêm một hai lần nữa.”

Chu Phù nhìn anh, giọng nghẹn ngào, “Anh đang trả thù em đúng không?”

“Anh đang đánh cược em vẫn còn tình nghĩa với anh, anh muốn khiến em cũng đau khổ một chút.” Vân Triều nhìn cô, vỗ vào ngực mình, “Chỗ này của anh từng đau rất nhiều lần, đều là vì em.”

Chu Phù gần như chỉ có thể nói một câu, “Em xin lỗi.”

Câu nói Vân Triều không muốn nghe nhất chính là ba chữ này.

Nhưng anh biết, chuyện đã qua dù có dằn vặt hơn nữa cũng không thể xóa sạch được, anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, anh không muốn so đo.

Nhưng anh không có cách nào ngăn chặn sự ghen tị điên cuồng lên men trong lòng mình.

Mỗi lần anh nghe thấy tên của Tần Duật tâm trạng đều sẽ u ám vô cùng.

Con trai của Tần Duật và Chu Phù bị bệnh rồi, gây ồn ào xôn xao dư luận, tin tức đều nói là bị bảo mẫu ngược đãi.

Chu Phù vẫn luôn không thể hiện điều gì, không gọi điện thoại, cũng không có ý định muốn đi thăm.

Trên bàn ăn, Vân Triều chịu đựng thần kinh giật giật phát đau, nói, “Đừng khiến thằng bé trở thành Lạc Lạc thứ hai, sau này em sẽ hối hận. Muốn đi thì đi đi, anh còn có thể cản em gặp con trai của mình sao.”

Đôi đũa của Chu Phù đang giơ lơ lửng ở đấy, vẻ mặt của cô có chút ngơ ngác, qua hồi lâu mới phản ứng kịp anh đang nói cái gì, cô hơi lưỡng lự nói một câu, “Thật ra thằng bé… không phải là con của em… là con của mối tình đầu của Tần Duật.”

Cũng không phải là con của Tần Duật, Tần Duật chỉ là không quên được mối tình đầu, chồng của cô ấy qua đời vì bệnh, sau khi chồng mất mới phát hiện bản thân mang thai, kiên quyết muốn sinh, kết quả bị sinh khó nên đứa trẻ được Tần Duật nhận nuôi.

Chu Phù đến Las Vegas là để giúp anh chăm sóc con của mối tình đầu, hôm đó Tần Duật đi tìm cô, lúc nói muốn có con, Chu Phù vốn đã đồng ý, nhưng đến cuối cùng lại khóc tới mức không thể tiếp tục tiến hành, Tần Duật cảm thấy mất hứng nên bỏ qua cho cô.

Chu Phù nói: “Nếu anh muốn nhận nuôi đứa trẻ này, tôi có thể giúp anh.”

14.

“Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào cố chấp như vậy, kết hôn đã lâu, chúng ta cũng chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt là cô lại tuột dây xích*, nói cho cùng vẫn là không bỏ được người cũ.” Tần Duật cười, “Tùy cô tin hay không, tôi chịu đủ rồi, phụ nữ có đẹp mà không thể đụng vào thì giữ lại cũng vô dụng.”

(*Tuột dây xích: cách nói phổ biến trong phương ngữ Đông Bắc, nghĩa là vào thời điểm quan trọng xuất hiện sai sót gây ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. (zhidao.baidu))

Vân Triều và Tần Duật ngồi đối diện nhau, hai người vì chuyện công việc mà chạm mặt nhau ở đây, Tần Duật nhìn vẻ mặt tràn đầy thù địch của anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng được như ý nguyện rồi, thay tôi chúc mừng cô ấy.” Tần Duật nhấp một ngụm cà phê, “Cũng không biết cô ấy thích anh ở điểm gì.”

Vân Triều không lên tiếng, trong đầu như dời sông lấp biển.

Tần Duật lại cười, “Nhưng cô ấy cũng giúp tôi, coi như là có được cái mình muốn, không ai nợ ai.”

Chu Phù vì để ly hôn với anh, từ đầu đến cuối đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, để khiến hai nhà Chu Tần không bị ảnh hưởng, để khiến Tần Duật cam tâm tình nguyện, cô đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết, có lúc ngay cả Tần Duật cũng không nhịn được mà đau lòng cho cô.

Thậm chí thỉnh thoảng cũng tò mò rốt cuộc người đàn ông tên Vân Triều này có ma lực lớn thế nào mà đáng giá để cô làm như vậy.

Lúc Vân Triều về đến nhà, Chu Phù đang nấu cơm, từ nhỏ cô chính là một đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước xuân, tài nấu nướng đương nhiên cũng chẳng ra sao, cô có chút xấu hổ, “Mùi vị hình như không được ngon lắm, hay là em gọi nhà hàng mang đến vài món nhé?” Hôm nay bảo mẫu không có ở nhà.

Vân Triều lắc đầu, im lặng nhìn cô một lúc, nói: “Ráng ăn vậy!”

Chu Phù lập tức dọn món ăn lên bàn, Lạc Lạc “wow” một tiếng cổ vũ cô, “Mâm cơm chính tay mẹ làm đấy ư!”

Chu Phù cười có chút ngượng ngùng, “Có thể không ngon lắm đâu, Lạc Lạc ráng chịu chút nhé, lần sau mẹ sẽ tiếp tục cố gắng.”

Kì thực nó thật sự không ngon, nhưng Lạc Lạc vẫn ăn rất nhiều, dáng vẻ ăn như thể rất ngon, híp mắt cười, “Hương vị của mẹ, ngon lắm đó!”

Chu Phù bị cô bé chọc cười, ánh mắt nhìn sang phía Vân Triều, anh ăn chậm chạp, Chu Phù cảm thấy khó chịu: “Thật sự ăn không nổi thì đừng miễn cưỡng.”

Vân Triều ngước mắt nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Ngon lắm.”

Chu Phù ngẩn người ngồi ở đó, “… Anh không cần phải như vậy.”

Vị giác của cô không nhạy, Lạc Lạc dỗ cô vui vẻ nên nói ngon, nhưng còn anh phát điên gì vậy.

Trước giờ anh không phải là người sẽ dỗ dành người khác, đúng là đúng, không đúng là không đúng, sẽ không vì dỗ người khác vui vẻ mà nhắm mắt nói bừa.

Tóm lại hôm nay Vân Triều cứ kì lạ làm sao, ăn cơm xong, lúc trở về phòng, Vân Triều đột nhiên ôm lấy cô, siết cô thật chặt vào lòng, giọng nói nặng nề, “Em thật ngốc, từ nhỏ đến lớn đều rất ngốc.”

Chu Phù không biết anh bị làm sao, càng không biết anh đang nói cái gì, bất động nghe anh nói.

Dường như Vân Triều cam chịu số phận, cúi đầu, “Nhưng anh vẫn thích em một cách khó kiểm soát, trước đây là vậy, bây giờ cũng như vậy.” Hết lần này đến lần khác giẫm vào vết xe đổ.

Anh vốn tưởng cả đời này sẽ không nói ra những lời này nữa, “Chu Phù, anh thật sự… rất thích em.”

Anh không phải muốn chắp vá tạm bợ với cô, từ đầu đến cuối, người anh muốn lấy chỉ có cô mà thôi.

Chu Phù giơ tay, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi mà nghiêm túc, “Em cũng rất thích anh.”

Cho dù trèo đèo lội suối chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, chí nguyện không dời, lòng này không đổi vẫn thích người.

HOÀN TOÀN VĂN

Chí HônCHAP 74
Bạn đang đọc:Chí HônChương 74
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.