Bạn đang đọc:Chất NữChương 25

Khương Tú Nhuận cũng biết cảm xúc của mình lộ ra ngoài hơi quá, vội vàng nói: Thành Lạc An lớn như vậy, nếu tỷ muội của tại hạ có thể tới đây học tập tập tục phồn thịnh hiển nhiên là chuyện tốt, tại hạ chỉ đang nghĩ là tỷ muội nào tới nên mới thất thần.

Hôm nay Phượng Ly Ngô nhận được thư tín từ trạm dịch, cũng vừa mới biết chuyện Ba Quốc muốn tặng chất nữ tới Đại Tề.

Loại việc tiểu quốc nịnh nọt này, hắn luôn không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư. Có lẽ là Quân vương hồ đồ của Ba Quốc biết Hoàng đế Đại Tề không thích nam sắc nên mới đưa con gái tới.

Chỉ có điều, không biết vị tỷ muội của công tử Tiểu Khương có thể giống huynh đệ của nàng ta được mấy phần?

Từ Ba Quốc tới đây đường xá xa xôi, thư này đưa tới đây nhưng cũng phải báo cáo cho Tề đế mới có thể vào thành, hắn nói chuyện này với Khương Hòa Nhuận xong mới nói tới chuyện khác.

Khương Tú Nhuận lên dây cót tinh thần, xua tan cảm xúc lo lắng không yên khi trả lời.

Bầu không khí yến hội hừng hực, chỉ chốc lát thức ăn được bưng lên bàn, chủ nhà lại trốn đi không tiếp khách, khiến cho người ta mượn cớ hỏi thăm.

Khương Tú Nhuận cùng Phượng Ly Ngô đi tới sảnh yến hội.

Lúc này nô bộc và thị nữ đi qua đi lại, tay rót rượu ngon và bưng món ăn lên các bàn tiệc. Khương Tú Nhuận thay quản sự mời nhóm vũ nương ở nhạc phường tới, uyển chuyển nhảy múa trong tiếng chuông nhạc đệm êm tai.

Tuy rằng Thái tử chưa từng mở tiệc trong phủ nhưng thỉnh thoảng cũng có quan chức trong triều tới phủ làm việc và ở lại ăn bữa trưa với Thái tử, vừa ăn vừa nói chuyện.

Có đồng sự rảnh rỗi kể rằng, mọi người cố gắng không nên ở lại phủ Thái tử dùng bữa.

Cơm canh nhạt nhẽo không nói, cuộc đời Thái tử ghét nhất là lãng phí đồ ăn, khi ăn nhất định phải ăn sạch bát sạch đĩa. Một bữa cơm dở như vậy còn phải làm bộ ăn uống say sưa ngon lành, ngươi nói xem có ai chịu nổi đây?

Nhưng lần mở tiệc này, cũng không biết trong phủ có mời đầu bếp ở bên ngoài hay không mà cơm nước ngon miệng, màu sắc ngon mắt. Món ăn trên bàn, món nào cũng trang trí vô cùng bắt mắt, lịch sự tao nhã, mà những thứ này chưa từng thấy qua ở trong các phủ trạch khác.

Hơn nữa, có người kỹ tính còn phát hiện, thức ăn ở mỗi một bàn cũng có khác biệt. Ví dụ như Điền Oánh tới từ Hàn Quốc, nàng ta thích những thứ béo và ngọt, cho nên trên bàn nàng ta bày nhiều hơn một bát nước chấm đậu và bánh bông lan mềm ngọt.

Mà phu nhân phủ Kính hầu, mỗi lần ăn cá thì trên người nổi đầy mụn nhọt nên trên bàn của bà không có bóng dáng món cá, nhưng có thêm món thịt rắn phu nhân thích ăn nhất. Người được quan tâm tới khẩu vị rất nhiều, thật sự không thể liệt kê từng người một.

Mỗi một bàn, mỗi một người tới yến hội, đều có thể cảm nhận được ý tốt và sự cẩn thận của chủ nhân trong nhà. Cho dù là phu nhân nhất phẩm, gặp tình huống này, đều tự thầm than thua kém, cảm thấy nếu bản thân lo liệu tiệc rượu, cũng chưa chắc có thể chu đáo tới nhường này!

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là, sự săn sóc này lại có ở trong phủ Thái tử luôn vắng lặng, không có nữ chủ nhân... Điện hạ của bọn họ mặc dù hiểu rõ trị quốc nhưng cũng tuyệt đối không làm được việc chu đáo hiếu khách như thế này... Quản sự của Thái tử là ai mà tài giỏi như vậy?

Ánh mắt của nhóm quý nữ tham dự yến tiệc khi nhìn về phía Phượng Ly Ngô càng giống như làn thu thủy, cảm nhận được tấm lòng trong bữa tiệc, nói không chừng là Thái tử âm thầm chung tình với mình, cố ý dặn dò hạ nhân làm.

Nhất là Điền Oánh, vẻ mặt càng thêm rực rỡ đắc ý.

Ngày ấy Tào Khê khóc lóc chạy từ trong phủ Thái tử ra, Điền Oánh nghe được tin tức từ sớm. Đây cũng là tuyên cáo, giấc mộng làm Thái tử phi của Tào Khê chính thức tan vỡ.

Ngay sau đó Thái tử tổ chức yến hội nhưng lại không mời Tào Khê mà Vương hậu vừa ý. Hơn nữa yến hội lần này, chỗ nàng ngồi rõ ràng là rất gần vị trí của chủ nhân.

Trên bàn rượu, toàn là những món ăn đặc sản của Hàn Quốc, những chi tiết này hoàn toàn thể hiện sự xem trọng của Thái tử đối với nàng!

Ngày tháng nàng trở thành Thái tử phi, vậy là ở ngay trong tầm tay rồi!

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn về phía Thái tử càng thêm tình nồng ý mật, chưa từng uống rượu qua nhưng trong mắt nàng đã có hơi say mê rồi.

Chỉ là những phu nhân và quý nữ đang ngồi đây ai cũng không ngờ, một yến hội hoàn mỹ như vậy lại là do thiếu phó mà Thái tử mới chọn chuẩn bị cẩn thận.

Bố trí từng chi tiết nhỏ sao cho vừa lòng người, đối với Khương Tú Nhuận mà nói, thật sự là làm quá quen tay rồi. Dù sao ở kiếp trước, nàng vì những thứ này bỏ xuống bao nhiêu công sức, ghi chép lại không chỉ những thứ mọi người yêu thích và kiêng kị, còn học hỏi những quý phu nhân ở trong các bữa tiệc rượu lớn nhỏ.

Mà bây giờ phần lớn các quý phu nhân tới dự yến hội là những người nàng quen biết ở kiếp trước, cộng thêm những ngày này, nàng và bọn hạ nhân trong phủ Thái tử trò chuyện những bí mật lớn nhỏ, đủ cho nàng cẩn thận khoản đãi mọi người ở đây như người nhà rồi.

Phượng Ly Ngô tuy rằng không thông thạo những thứ này nhưng quản sự phủ Thái tử khen công tử Tiểu Khương không ngớt, không có nuốt hết công lao, trình báo cho hắn tất cả những lời dặn dò chu đáo của Khương Tú Nhuận.

Lúc yến hội bắt đầu, hắn cũng cẩn thận để ý những chi tiết nhỏ mà quản sự khen ngợi.

Không thể không nói, vị thiếu phó này của hắn tuy rằng ngày thường tùy tiện, thế nhưng chuyện lễ nghi hậu trạch này lại lo liệu còn hơn cả phụ nhân, cũng tính là tài giỏi.

Hắn mời chào Khương Hòa Nhuận vào phủ, quả nhiên là tìm được một bảo vật.

Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn vượt qua một đám quý nữ đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn, rơi vào người công tử Tiểu Khương đang ngồi trong góc phòng tiệc.

Lúc này, thiếu niên đang nhìn hoa văn chạm trổ ngoài cửa sổ phòng tiệc, hơi hơi nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên yến hội, ánh nến rực rỡ dần dần thấp xuống rồi lụi tàn, thiếu niên kia nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, càng có vẻ gầy gò hơn, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc...

Quả thật lúc này trong lòng Khương Tú Nhuận có vô vàn tâm sự, khó khăn lắm mới chờ tới khi tiệc rượu kết thúc, mọi người đều rời đi rồi, nàng mới trở lại trạch viện của mình.

Thiển nhi biết tiểu chủ tử của mình mấy ngày nay vẫn luôn mệt mỏi, nấu thuốc tắm mấy ngày trước Thái tử sai người đưa tới rồi đổ vào thùng nước nóng, để cho Khương Tú Nhuận ngâm mình lưu thông mạch máu, nghỉ ngơi thư giãn.

Mùi thuốc tắm cũng không khó ngửi, là một loại thảo dược có mùi thơm, sau khi Khương Tú Nhuận vào thùng tắm ngâm người, thư giãn thở phào một hơi, quyết định tạm thời không phiền muộn về việc chất nữ vào kinh nữa.

Dù sao người sứ giả Ba Quốc tặng cũng phải hơn một tháng nữa mới tới, cũng đủ cho nàng tính toán xem làm sao bí mật dẫn ca ca rời thành Lạc An.

Thừa dịp này, nàng phải vơ vét nhiều của cải hơn nữa, những chỗ cần dùng tiền thật sự rất nhiều...

Nghĩ tới đây, nàng tiện tay cầm một cuốn sách đơn giản bên giá sách cạnh thùng tắm, cao giọng đọc ra tiếng, đọc một đoạn rồi vỗ vai Thiển nhi hỏi: Đoạn ta vừa mới đọc, ngươi có hiểu không?

Mấy ngày nay Bạch Thiển bị tiểu chủ nhân hỏi nhiều trong lòng cũng có chút khó chịu, chỉ dở khóc dở cười nói: Công tử, chữ đại ta còn không biết, thứ người đọc là binh thư, làm sao ta hiểu được?

Khương Tú Nhuận dùng thẻ tre gõ nhẹ vào đầu nàng nói: Thiển nhi của ta thông minh như vậy, vài ngày trước không phải ta dạy cho ngươi biết chữ kinh sao? Ngươi đã nhận biết được hơn mười chữ, sao có thể nói chữ đại cũng không biết? Những binh thư này là những thứ nghìn vàng khó cầu, ở trong nhà sách có bỏ giá cao cũng không mua được. Nếu không phải đang ở phủ Thái tử, điện hạ cho ta mượn xem qua, sao có thể thấy? Ngươi phải học thuộc binh thư này, sau đó luyện chữ, phải nhớ kỹ nhé!

Bạch Thiển cảm thấy chủ tử mình quá nóng vội. Cũng không biết nàng ấy muốn tương lai mình thành nữ tướng quân, cho rằng muốn mình bày binh bố trận trong trạch viện, chỉ rầu rĩ ừ một tiếng, sau đó chăm chú chà lưng cho tiểu tổ tông.

Lực tay của Thiển nhi lớn, xoa phía sau lưng vô cùng dễ chịu, Khương Tú Nhuận cũng không lo dạy binh thư cho nàng được nữa, duỗi hai cánh tay ra ngoài thùng, sung sướng hừ hừ.

Sau khi tắm rửa xong, Khương Tú Nhuận muốn đi ngủ. Nhưng ở trong yến hội vẫn luôn phiền muộn chuyện Ba Quốc tặng chất nữ tới đây, cũng không có tâm trạng ăn uống, tắm rửa xong, nàng vô cùng đói bụng.

Thế nhưng lười đứng dậy, vốn định chịu đói đi ngủ.

Đúng lúc này, Thiển nhi phát hiện một mảnh lụa trong quần áo nàng, ở trên có viết chữ, liền lấy ra hỏi Khương Tú Nhuận có nghiêm trọng lắm hay không, có muốn xử lý thỏa đáng không.

Khương Tú Nhuận nhận lấy nhìn, cả người có chút khó chịu, chữ trên mảnh lụa này là bút tích của Tần Chiếu.

Nghĩ tới chuyện hắn phó thác thân tín nào đó trong phủ thừa dịp yến hội náo nhiệt, mọi người không chú ý, nhét cái này vào túi treo trên đai lưng của nàng.

Khương Tú Nhuận nhíu mày xem kỹ. Trong thư cũng không có những lời quá phận, chỉ khách khí nhắc nhở nàng và hắn là đồng sự, hiện tại cũng là người hầu trong một phủ, chớ quên tới thăm hắn. Dù sao vết thương ở chân cũng có thể hồi phục nhanh, xương cũng mau chóng lành lại nhưng ngay cả miếng bánh ngọt nàng cũng không mang cho hắn một miếng thì có vẻ bạc tình bạc nghĩa vân vân.

Khương Tú Nhuận chẳng muốn nhìn lần thứ hai, chỉ vứt khăn lụa qua một bên.

Việc đã đến nước này, nàng nghĩ rằng Tần Chiếu cũng không dám chủ động làm lộ ra thân phận của nàng. Dù sao trước đó hắn không báo cáo việc này với Thái tử, cũng đắc tội khi quân rồi.

Nhưng nếu như cứ không để ý tới hắn, dựa vào tính tình cố chấp của Tần Chiếu, chắc chắn sẽ tìm mình gây phiền toái, thế nhưng bảo nàng chủ động tới Tần phủ, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Nghĩ nhiều, trong bụng càng đói.

Đúng lúc này, Thái tử lại sai người tới tìm.

Tuy đã nằm ngủ nhưng có vết xe đổ phía trước, nếu nàng không đi sẽ chạm phải vảy ngược của Thái tử. Không có cách nào khác, nàng đành mặc quần áo chỉn chu rồi đi tới thư phòng.

Nhưng tới nơi rồi mới phát hiện, trên thư án của Thái tử lại bày rượu và thức ăn.

“Thấy quân không ăn được nhiều trong bữa tiệc, hôm nay ầm ĩ, cô cũng không ăn được nên gọi quân tới ăn cùng.”

Khương Tú Nhuận cũng không khách khí, ngồi vào chỗ cùng ăn với Thái tử.

Thật ra Phượng Ly Ngô không quá đói, chỉ ăn qua loa vài miếng, phần lớn thời gian là nhìn Khương Tú Nhuận ăn.

Phụ tá này của hắn rất sành ăn, cho dù hắn không yêu thích đồ ăn ngon, thế nhưng nhưng mỗi khi xem bộ dạng chuyên chú ăn của hắn luôn cảm thấy thức ăn trong mâm hẳn là vô cùng ngon.

Mà lúc này, trên người thiếu niên thoảng bay tới một mùi hương thảo dược quen thuộc, là mùi thuốc tắm hắn dùng mấy ngày nay. Nhưng không biết vì sao lúc truyền tới từ trên người công tử Tiểu Khương lại mang theo mùi vị dễ ngửi khác, vượt xa trên người mình.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút mất tập trung.

Khương Tú Nhuận trông có vẻ như vô cùng chăm chú ăn uống, nhưng trong lòng cũng thầm suy đoán: Bữa ăn khuya này ngoại trừ bày tỏ sự coi trọng của Thái tử với nàng ra, hẳn là còn có chuyện khác muốn bàn bạc.

Có điều Thái tử không mở lời, Khương Tú Nhuận cũng sẽ không hỏi.

Quả nhiên, sau khi ăn xong, Thái tử hỏi đến quan hệ của Lương vương và phụ thân nàng như thế nào.

Bởi vì Lưu Bội ám sát và lẩn trốn, quan hệ của Lương Quốc và Đại Tề trở nên gay gắt.

Phượng Ly Ngô đột nhiên mở miệng hỏi, hẳn là Ba Quốc có dính líu tới chuyện này.

Khương Tú Nhuận cũng không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Ngô nói: Tại hạ rời mẫu quốc đã lâu, cộng thêm chuyện tình cảm của phụ vương và tại hạ không sâu nặng, cũng chưa từng thân thiết, tại hạ thật sự không biết tình hình gần đây của Ba Quốc và Lương Quốc, nếu như bệ hạ biết tin tức gì, mong nói cho tại hạ biết.

Phượng Ly Ngô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên, nhíu mày, quyết định không thăm dò nàng nữa, trực tiếp nói: Phụ vương của ngươi cho Lương Quốc mượn số tiền lớn, giúp Lương Quốc chiêu mộ binh sĩ, chuẩn bị quân đội.

Khương Tú Nhuận nghe tới há hốc miệng.

Tuy rằng không ở Ba Quốc, thế nhưng phụ vương bỗng nhiên vận hành quốc sách không tưởng tượng nổi này, nói chung là nàng cũng có thể suy đoán một chút.

Lương Quốc bây giờ vì xây dựng kênh mương mà quốc khố thấy đáy, quan hệ với Đại Tề lại trở nên căng thẳng, trong lúc túng quẫn uy hiếp phụ vương, nói chung là hắn phải cho mượn.

Sau khi cho mượn mới biết được tin tức, nguyên nhân Lương Quốc mượn tiền là vì trở mặt với Đại Tề.

Phụ vương nàng hoảng hồn, cảm giác bản thân vô tình đắc tội với Đại Tề, thế là lại vội vàng đi lấy lòng nịnh hót, tặng chất nữ vào Đại Tề, dùng hành động bày tỏ bản thân không có ý đối địch với Đại Tề.

Nghĩ thấu điểm này, Khương Tú Nhuận không ăn ngon nổi nữa.

Nếu có thể, nàng hận không thể tự tay cho phụ vương mình một bạt tai!

Người ngu dốt thiển cận như vậy vì sao lúc trước phải soán quyền đoạt vị, hãm hại bách tính rơi vào nước sôi lửa bỏng?

Thế nhưng trong mắt Phượng Ly Ngô, hẳn là Khương Tú Nhuận lo lắng Đại Tề làm khó Ba Quốc. Hắn thản nhiên nói: Quân lo lắng Ba Quốc bị liên lụy khi Tề Lương phân tranh sao?

Khương Tú Nhuận lắc đầu, thành thật nói: Tại hạ chỉ lo lắng cho bách tính Ba Quốc, sau này thuế suất có lẽ sẽ phải tăng thêm, cũng không biết có bao nhiêu bách tính uổng công phí sức vất vả một năm, lại phải rơi vào kết cục bán con bán cái.

Lông dê mọc trên thân dê, những thứ lão cha nàng dùng để lấy lòng các vị bá chủ, thật ra đều là tiền bạc mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Nàng vừa nói lời này ra, Phượng Ly Ngô không khỏi nhìn nàng vài lần, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, Ba vương ngu ngốc hồ đồ, rốt cuộc là gặp được cái gì mà lại sinh ra được một đứa con trai có hiền tài và tấm lòng rộng lớn như vậy.

Rốt cuộc hắn ngu xuẩn như thế nào mà không nuôi dưỡng đứa con trai tài đức này thật tốt ở trong cung, cho hắn làm Thái tử, mà lại đưa đi xa, trông cậy con trai có thể lấy sắc quyến rũ người, tha hương đất khách bán mông cho người!

Nghĩ những điều này xong, hắn lại bình tĩnh hỏi: Nếu như có một ngày, Đại Tề và Ba Quốc gây chiến, ngươi có dự định gì?

Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ chần chờ khó xử, nhưng chưa từng nghĩ, thiếu niên trước mặt không chút do dự cười khổ nói: E rằng điện hạ không chờ được tới ngày đó, hổ lang quan sát bốn phía Ba Quốc, không cần đợi binh mã Đại Tề tới, Ba Quốc sớm suy vong rồi. Tại hạ chỉ trông mong bệ hạ sớm chinh phạt quê hương thần, dẹp yên quân giặc, có thể phái người hiền đức yêu dân quản lý, cho bách tính nơi đó cuộc sống ổn định chân chính.

Lời này nói ra, cũng hóa giải ngờ vực trong lòng Phượng Ly Ngô, lại kín đáo không nói trắng ra âm mưu muốn thống nhất thiên hạ của Thái tử, hiển nhiên là thuận lợi qua ải.

tới đó, lông mày của Phượng Ly Ngô hoàn toàn giãn ra, không so đo việc Ba Quốc giúp đỡ Lương Quốc số tiền lớn, còn gắp thịt rắn Khương Tú Nhuận thích ăn vào bát của nàng, cho công tử Tiểu Khương tẩm bổ.

Mấy ngày nay phải chuẩn bị yến hội, nàng cũng mệt rồi.

Nhân cơ hội này, Khương Tú Nhuận nói tới chuyện thăm hỏi Tần tướng quân, chỉ nói Tần tướng quân bị thương, thân là đồng sự hẳn là nên qua thăm hỏi. Quản sự có quá nhiều việc phải làm, tiền tặng, quà thăm hỏi nàng có thể mang tới nhưng nếu một mình nàng đi thăm thì không hay lắm, không biết Thái tử có thể cùng đi với nàng hay không.

Khương Tú Nhuận tuy nói ngắn gọn, thế nhưng Phượng Ly Ngô cũng hiểu được ý tứ của hắn: Tình nghĩa đồng sự nên làm, thế nhưng công tử Tiểu Khương sợ Tần Chiếu hiểu lầm, cho rằng công tử Tiểu Khương có ý với hắn ta nên muốn hắn cùng nhau đi thăm.

Có điều, Tần Chiếu bị thương nặng, quả thật phải đi thăm hỏi, Phượng Ly Ngô đồng ý, chỉ nói ngày hôm sau Khương Tú Nhuận cùng hắn tới Tần phủ.

Tới ngày hôm sau, Thái tử vẫn luôn không ra khỏi phủ rốt cuộc cũng đi lại trong thành Lạc An, hộ vệ và người hầu vây kín xe ngựa của hắn đi tới Tần phủ.

Lúc Khương Tú Nhuận bước xuống từ trên xe, nhìn cửa lớn của Tần phủ, trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lúc trước bởi vì thân phận của nàng, Tần Chiếu không dám đưa nàng vào phủ. Phụ thân Tần Chiếu càng dứt khoát, vĩnh viễn không cho loại yêu nữ như nàng vào cửa lớn vàng son của Tần phủ.

Thế nhưng đời này, Tần lão tướng quân tự mình ra đón nàng và Thái tử vào phủ.

Thái tử tự mình tới thăm con trai bị thương, đối với Tần lão tướng quân mà nói, thật sự là cực kỳ vinh dự.

Khi Thái tử và Tần lão tướng hàn huyên, gã sai vặt của Tần Chiếu mời Khương Tú Nhuận tới phòng ngủ của hắn.

Khương Tú Nhuận biết Tần Chiếu biết Thái tử ở trong phủ, cũng không dám làm gì quá phận nên cũng đi theo gã sai vặt vào hậu trạch.

Vốn tưởng rằng hắn bị thương không rời giường nổi, ai ngờ lúc nàng vào cửa phòng liền bị Tần Chiếu từ sau cửa ôm chặt vào ngực.

Ngươi gian xảo lắm, ta gọi ngươi tới thăm ta, cớ gì ngươi đưa Thái tử điện hạ tới? Tần Chiếu ghé vào tai Khương Tú Nhuận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Tú Nhuận dùng móng tay bấm sâu vào mu bàn tay của hắn khiến hắn đau tới nỗi khẽ rên lên.

Lúc này Khương Tú Nhuận mới tránh khỏi hắn được, cau mày nói: Thái tử coi trọng ngươi, lo lắng thương thế của ngươi, cố ý tới thăm, cớ gì nói ta trêu chọc ngươi? Tần tướng quân nói chuyện thật không có lý lẽ!

Những ngày này, Tần Chiếu chịu vô số khổ sở, trước là rơi xuống vách núi té ngã gãy chân, sau là kháng hôn bị phụ thân suýt nữa đánh gãy nốt cái chân còn lại. Nhưng chuyện làm hắn khó chịu nhất chính là lâu rồi không gặp nữ tử này, quả thật cảm thấy chịu không nổi nữa rồi.

Bây giờ rốt cuộc cũng thấy, chỉ cảm thấy có ngàn từ vạn chữ cũng khó thổ lộ hết. Thế nhưng bản thân hắn nhiệt tình cũng không khiến cho Khương Tú Nhuận hồi đáp, Tần Chiếu cảm thấy mình giống như tương tư đơn phương, cực kỳ ảo não.

Tính tình hắn bị kích thích, giận tái mặt nói: Ta chống lại mệnh lệnh của phụ thân chính vì một lòng muốn suy nghĩ cho tiền đồ của ngươi. Lát nữa gặp Thái tử, ta sẽ nhận tội với hắn, thừa nhận ta che giấu thân phận thật của ngươi, tới lúc đó, ngươi khôi phục lại thân phận nữ tử, ta cưới ngươi là được. Dù sao chất nữ nước ngoài gả cho văn quan võ tướng Đại Tề tuy hiếm nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.

Hắn nói như vậy, trong lòng chắc chắn Khương Tú Nhuận sẽ động lòng. Hẳn là nàng nữ cải nam trang cũng là bất đắc dĩ, sống những ngày không thấy ánh mặt trời như vậy, nhất định nàng cũng lo sợ trong lòng.

Lúc trước nàng không chịu theo hắn, chắc chắn là cố kỵ hắn có hôn phối, nàng thân là vương nữ, sao có thể chịu làm thiếp của người khác.

Nhưng bây giờ mình đã từ chối hôn sự, còn hứa hẹn sẽ lấy nàng làm chính thê, hẳn là nàng sẽ không có lý do từ chối.

Khương Tú Nhuận quyết định đánh vỡ ảo tưởng của hắn, nói từng câu từng chữ: Xin Tần tướng quân không cần vì ta mà làm hỏng tiền đồ, cho dù ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!

Nụ cười chưa kịp tan đi trên mặt Tần Chiếu cứng đờ, hắn không khỏi nhíu mày: Vì sao ngươi quyết tuyệt như vậy?

Khương Tú Nhuận hơi ngước cằm lên nói: Ta không thích nam tử! Cả đời không lấy chồng!

Tần Chiếu cảm thấy lời của nàng quá mức hoang đường, không khỏi có chút cao giọng nói: Không thích nam tử? Vậy ngươi thích nữ tử sao?

Khương Tú Nhuận dứt khoát nói: Đúng, ta sinh ra đã nhận ra mình thích nữ tử rồi, chẳng lẽ ta còn phải thích loại nam tử lưng hùm vai gấu như Tần tướng quân? Cho dù phải bất đắc dĩ chọn một người cũng muốn chọn một người có dáng dấp như nữ tử.

Tần Chiếu nghe đến đó, mơ hồ rõ ràng cái gì, con mắt lộ ra vẻ thù hận lạnh lẽo, vẻ mặt u ám hỏi: Dáng dấp giống nữ tử... Nói như vậy, ngươi thích Thái tử rồi!

Khương Tú Nhuận đang muốn phản bác, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, hai người bất giác không nói thêm gì nữa.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Thái tử xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Trong lòng Khương Tú Nhuận lo lắng, thầm nghĩ gã sai vặt cạnh cửa sao không báo cáo? Cũng không biết những lời nàng và Tần tướng quân nói, bị Thái tử nghe được bao nhiêu.

Thật ra Thái tử nghe được mấy phần, khi hắn vượt qua hành lang đã nghe được tiếng Khương Tú Nhuận và Tần Chiếu tranh cãi, ra hiệu thị vệ sau lưng đi bảo gã sai vặt không được vào thông báo.

Bởi vì lúc trước hai người trong phòng không nói lớn tiếng, hắn cũng không nghe được rõ ràng, mãi cho đến khi Tần Chiếu to tiếng, chất vấn Khương Hòa Nhuận có phải không thích nam tử mà thích nữ tử hay không.

Không nghĩ tới công tử Tiểu Khương trả lời khiến cho người ta ngạc nhiên như vậy, nhìn thiếu niên hào hoa phong nhã như thế mà lại nam nữ không kiêng, còn thích cả nam tử tuấn mỹ giống như nữ tử.

Mà ngay sau đó Tần Chiếu càng lớn tiếng hỏi công tử Tiểu Khương có phải thích Thái tử hay không...

Phượng Ly Ngô nghe không nổi nữa, cảm thấy hai vị thuộc hạ này thật sự là quá hoang đường!

Nếu là mặc cho hai người bọn họ nói thêm gì nữa, về sau khó mà duy trì tình nghĩa trên dưới, nên hắn lập tức bước nhanh vào.

Hắn tới bất ngờ, quả nhiên khiến hai người trong phòng giật nảy mình.

Nhất là công tử Tiểu Khương, khuôn mặt trắng bệch, bộ dạng gầy gò như gà này, lại còn nam nữ cũng có thể làm sao? Cũng thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng đấu gạo!

Phượng Ly Ngô trực tiếp đi vào, sau đó hơi nhíu lông mày, nhìn hai người trong phòng, cũng nhất thời không nói chuyện.

Khương Tú Nhuận mắt thấy Tần Chiếu muốn mở miệng, nàng lo lắng mãnh phu này nói ra lời gì không thể cứu vãn, lập tức cướp lời trước: Vết thương của Tần tướng quân còn chưa khỏi, đang lo lắng nói với tại hạ ai canh gác bảo vệ phủ Thái tử đây!

Phượng Ly Ngô khoan thai nói: Làm phiền hai vị phí tâm tư rồi, trong phủ Thái tử hiện tại các tướng quân làm việc vô cùng tận tụy, trong phủ phòng vệ nghiêm ngặt. Có lẽ, cũng sẽ không có kẻ nào có thể vì yêu thích nam sắc mà lẻn vào trong đêm, làm ra trò xằng bậy gian tà!

Phượng Ly Ngô có ý trừng trị hai người nói chuyện suồng sã này, khiến cho bọn họ rõ ràng cái gì gọi là trên dưới.

Vì vậy trong lời hắn có hàm ý cảnh cáo, quả nhiên, hai vị trong phòng lập tức có sắc mặt khác nhau!

Chất NữCHAP 25
Bạn đang đọc:Chất NữChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.