Bạn đang đọc:Chàng hư hỏng và nàng câmChương 8

“Mùa xuân của đại ca đến rồi đó à?”

“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó... đến cả hoa khôi của trường còn không lọt nổi vào mắt xanh của đại ca thì làm gì còn cô gái nào có thể khiến đại ca ưng ý được chứ?”

“Chà... Đây đúng là một câu hỏi hay.”

“Anh Lục, anh nói xem, liệu đại ca có phải gay không? Đến cả hoa khôi mà cũng không khiến đại ca cứng lên được...”

“Vèo!”

“Úi...”

Hai người đang nói chuyện rôm rả đột nhiên im bặt, bởi vì một chiếc dao găm đột nhiên từ đâu bay tới, ghim thẳng xuống bãi cỏ dưới chân bọn họ.

Tiếp đó, Phó Dịch Niên xuất hiện, gương mặt vô lại, ánh mắt đào hoa, cười như không cười, nhưng lại làm cho hai người kia cảm giác như có gió lạnh thổi qua, cả người không nhịn được mà run rẩy.

“Đại ca...”

“He he, đại ca đã nói chuyện điện thoại xong rồi đấy ạ?”

Lão Lục và Hắc Tử nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ chột dạ.

“Vừa rồi ai bảo tôi không cứng được?”

“Ha ha ha, ai bảo? Ai bảo thế? Không muốn sống nữa hả? Chắc chắn không phải bọn em đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, đại ca, chắc chắn anh nghe nhầm rồi.”

“Ồ? Thế à?”

Hai người kia gật đầu như giã tỏi.

“Hừ, lần này tha cho các cậu, nhưng tôi muốn các cậu giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Không thành vấn đề, đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện , chỉ cần đại ca lên tiếng thì chúng em nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.”

“Đúng đúng đúng.” Hắc Tử cũng nhanh chóng gật đầu, không để cho lão Lục một mình dành hết uy phong: “Đại ca, anh yên tâm đi, không có tin tức gì trong thành phố này mà em không tìm ra được.”

Lão Lục và Hắc Tử chẳng khác nào ma xó của vùng này, nhất là lão Lục còn có một người anh trai làm hacker. Chỉ cần hai người này muốn tìm thì không có bí mật nào có thể giữ kín.

Hai người này lại đi đầu quân cho một tên nhóc còn học trung học như Phó Dịch Niên, ban đầu ai nghe cũng thấy sốc.

“Được rồi.” Phó Dịch Niên rất tin tưởng vào năng lực của hai người họ: “Chuyện mà tôi muốn hai người điều tra chính là...”

Hiếm khi Dư Điềm làm bài tập mà thất thần như hôm nay.

Cô làm môn văn, nửa tiếng mà mới viết được hai câu.

Tất cả đều là lỗi của Phó Dịch Niên.

Dư Điềm khó chịu vò tóc, cô nghĩ mình nên đi tắm rửa một chút để bình tĩnh lại.

“Cốc cốc cốc.”

Đúng lúc này, những tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng trẻ con non nớt truyền từ bên ngoài vào: “Dì ơi, Tiếu Tiếu có thể vào không?”

Vừa nghe thấy giọng của cháu trai, Dư Điềm lập tức mở cửa cho cậu bé.

Tiếu Tiếu tên thật là Dư Trường Khang, bởi vì sinh non nên sức khỏe không được tốt cho lắm. Thế nên ông nội, cũng chính là cha của Dư Điềm, Dư Quý Quân mới chọn cho cậu bé cái tên như vậy, hi vọng cậu bé có thể cả đời vui vẻ, an khang.

Còn về lý do tại sao lại gọi là Tiếu Tiếu thì bởi vì từ nhỏ Trường Khang đã là cậu cậu bé thích cười, thế nên mẹ của Dư Điềm, Trịnh Mỹ Lan mới đặt cho cậu bé cái  biệt danh như vậy.

Cả Dư Phương Chính và vợ đều không phản đối cái tên này.

“Dì.”

Tiếu Tiếu từ nhỏ đã thích Dư Điềm, khi biết được Dư Điềm chuyển đến đây ở thì cậu bé đã vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được.

Dư Điềm cũng rất yêu thương cháu trai của mình.

Mặc dù bây giờ cô đã không bế nổi cậu bé nữa, nhưng vẫn giả bộ ôm cậu bé một cái.

Tiếu Tiếu cười khanh khách.

“Dì ơi, để con kể với dì một chuyện, hôm nay con được giáo viên dạy đàn khen đấy.” Cậu bé ưỡn ngực, đắc ý kể: “Giáo viên nói tốc độ ghi nhớ của con rất nhanh, là một thiên tài.”

“Thật vậy sao?” Dư Điềm xoa đầu cháu trai, gõ chữ lên điện thoại di động cổ vũ cậu bé: “Tiếu Tiếu của chúng ta giỏi quá.”

Nhận được lời khen ngợi của Dư Điềm, gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu đỏ bừng lên, đáng yêu vô cùng.

“Mẹ nói hôm nay sẽ thưởng cho Tiếu Tiếu nên đã mua một chiếc bánh kem, dì xuống ăn với Tiếu Tiếu đi.”

Thực ra Dư Điềm không đói bụng, nhưng lại không nỡ từ chối ánh mắt long lanh tràn đầy chờ mong của cháu trai.

Cứ thế, Dư Điềm bị cháu trai kéo xuống dưới lầu, đi vào phòng khách.

Trên mặt bàn là một chiếc bánh kem xinh đẹp đã được chia thành bốn phần, mỗi phần đều được bọc bằng màng bọc thực phẩm.

Chị dâu của Dư Điềm, Trần Huệ Huệ đang lấy mấy quả táo trong tủ lạnh ra ngoài, nhìn thấy Dư Điềm và con trai thì tươi cười: “Tiểu Điềm xuống rồi đấy à? Chờ chị một lát, chị làm sinh tố táo cho hai đứa uống.”

Dư Điềm gật đầu, làm động tác “cảm ơn”. Cô nắm tay cháu trai dắt đến ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó đi tới giúp đỡ Trần Huệ Huệ.

Ban đầu Trần Huệ Huệ không để Dư Điềm làm những việc này, nhưng Dư Điềm kiên quyết quá. Trần Huệ Huệ sợ nếu không để Dư Điềm làm thì cô sẽ cảm thấy không thoải mái khi sống cùng gia đình anh trai mình, thế nên mới cho cô giúp đỡ.

Trần Huệ Huệ rất yêu quý cô em chồng này, cũng giống như Dư Phương Chính, coi Dư Điềm như con gái để chăm sóc, cũng rất đau lòng vì những chuyện Dư Điềm phải trải qua.

Thế nên, khi chồng nhắc tới chuyện muốn đưa Dư Điềm đến đây ở để thay đổi hoàn cảnh và tâm trạng, Trần Huệ Huệ không nói hai lời đã lập tức đồng ý.

Mọi người chỉ mong Điềm Điềm có thể sớm ngày thoát khỏi đau khổ.

“Đúng rồi, Tiểu Điềm, cuối tuần này cha mẹ sẽ tới đây, Chính Lâm cũng tới cùng nữa.”

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Chàng hư hỏng và nàng câmChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.