Bạn đang đọc:Chàng hư hỏng và nàng câmChương 18

Phó Dịch Niên bỗng nhìn cô đến phát ngốc.

Mãi một lúc sau hắn mới phản ứng lại được, ngây ngốc hỏi: “Điềm Điềm, cậu có thể nói chuyện không?”

Hắn biết Dư Điềm không phải bị câm bẩm sinh mà là bởi vì sau này gặp phải kích thích nên mới đánh mất giọng nói. Đối với chuyện này, hắn vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.

Giọng nói của Dư Điềm chắc chắn rất hay.

Giống như tên của cô vậy, chỉ cần gọi đến đầu lưỡi là đã khiến người ta cảm nhận được sự ngọt ngào rồi.

Âm thanh của tiếng cười kia mặc dù chỉ hơi lướt qua một chút, nhưng cũng khiến trái tim Phó Dịch Niên nhảy nhót vô cùng.

Đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ của người đối diện, Dư Điềm há miệng ra, nhưng sau đó lại đau khổ nhíu mày.

Cô lắc đầu nhìn Phó Dịch Niên.

“Không sao, không sao, cậu không cần phải làm khó bản thân.” Nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Dư Điềm, Phó Dịch Niên vội vàng xua tay: “Thật đó, tôi chỉ là... Haiz, cảm thấy giọng nói của cậu chắc chắn sẽ rất êm tai, thế nên... cảm thấy hơi đáng tiếc.”

Câu nói của Phó Dịch Niên khiến Dư Điềm giật mình.

“Chuyện này có muốn gấp gáp cũng không được. Tôi tin chắc sẽ có một ngày tôi nghe được tiếng cậu nói chuyện.

Phó Dịch Niên đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dư Điềm.

Dư Điềm muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng câu nói tiếp theo của thiếu niên lại khiến cô mất hết sức lực.

“Tôi còn tin mình là người đầu tiên có thể nghe lại được giọng nói của Điềm Điềm.”

Thời gian giống như dừng lại ở giây phút này.

Ánh mắt của thiếu niên vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn cô, giọng nói ngập tràn kiên định, hai thứ đó kết hợp lại trở thành lòng can đảm của Dư Điềm.

Ngày hôm đó, Dư Điềm và Phó Dịch Niên ở bên nhau, mãi đến tận khi Dư Phương Chính nhắn tin tới thì mới tách ra.

Thực ra thỉnh thoảng cũng có người gọi điện cho Phó Dịch Niên, hắn chỉ nhìn qua một chút rồi mặc kệ, cuối cùng còn tắt máy luôn.

“Cậu có việc thì cứ đi đi, tôi ở đây một mình cũng được.”

Dư Điềm bảo Phó Dịch Niên như thế, nhưng hắn lại lắc đầu, tiếp tục ở bên cạnh cô.

“Mấy cuộc gọi này không có gì quan trọng cả, nghe cũng được mà không nghe cũng không sao.” Dứt lời, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa, mấy cuộc điện thoại đó làm sao có thể sánh với Điềm Điềm được chứ? Để cậu ngồi ở đây một mình, tôi không yên tâm.”

Hai người ngồi trong quán cà phê ăn bánh ngọt, sau đó lại đi dạo trung tâm thương mại một vòng, cuối cùng là tới cửa hàng sách trong trung tâm thương mại ngồi đọc sách.

Nói là đọc sách, nhưng thật ra người thực sự đọc sách chỉ có Dư Điềm mà thôi. Phó Dịch Niên ngồi bên cạnh cô, hầu hết thời gian chỉ nhìn cô.

Mới đầu Dư Điềm không được tự nhiên, nhưng mỗi lần cô nói với hắn thì Phó Dịch Niên lại thu hồi tầm mắt, nhưng chưa tới năm phút lại chứng nào tật nấy. Liên tiếp vài lần như thế, Dư Điềm cũng không để ý hắn nữa.

Nhưng cho dù là vậy thì Dư Điềm vẫn không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Phó Dịch Niên thực sự rất đẹp trai, có lẽ vì hắn là con lai nên gương mặt càng rõ nét hơn người phương Đông. Phó Dịch Niên có một đôi mắt màu nâu, mỗi lần nhìn người khác chăm chú thì đôi mắt ấy giống như một vòng hố sâu, dễ dàng khóa chặt tâm hồn đối phương lại.

Gương mặt bình thường rất lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhìn Dư Điềm thì lại dịu dàng như nước.

Làm cho người ta không thể không rung động.

Cho dù Dư Điềm né tránh ánh mắt của Phó Dịch Niên thì hắn cũng không tức giận.

Nhưng hắn cảm thấy mình vẫn cần phải cho Dư Điềm hiểu rõ tâm ý của mình.

“Dư Điềm, tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu là nghiêm túc đó.”

“Tôi biết mình là một kẻ xấc xược, không xứng với cậu, nhưng cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ theo kịp bước chân của cậu, trở thành người đàn ông có thể sánh vai với cậu.”

Khi Phó Dịch Niên nói những lời này, ánh mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Dư Điềm như ngừng thở.

Cô có một cảm giác mãnh liệt, đó là bản thân mình sớm muộn cũng sẽ chìm đắm vào ba chữ “Phó Dịch Niên” này, hoặc cũng có thể cô đã đắm chìm rồi nhưng bản thân chưa nhận ra.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ trong ngõ nhỏ, vận mệnh khiến hai người gặp nhau, cũng khiến hai người cứu rỗi nhau.

“Xin lỗi Tiểu Điềm, đường tắc quá nên anh tới muộn.”

Khi Dư Phương Chính tới hiệu sách trong trung tâm thương mại, trên tóc vẫn còn bọt nước.

Buổi tối hôm nay trời đột nhiên đổ mưa, vừa mau vừa lớn, khiến người ta không kịp đề phòng.

Dư Điềm đưa khăn giấy cho Dư Phương Chính lau tóc, lắc đầu ra vẻ không sao. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bầu trời mưa trắng xóa thì suy nghĩ đầu tiên chính là không biết Phó Dịch Niên về có bị dính mưa hay không.

“Đúng rồi, Tiểu Điềm, bạn em đâu?” Dư Phương Chính không biết em gái đang nghĩ gì, lên tiếng hỏi: “Về nhà rồi à?”

Dư Điềm gật đầu.

“Ừ, giờ cũng muộn rồi. Lần sau, nếu có cơ hội thì em nhớ dẫn bạn tới nhà chơi, thuận tiện thưởng thức tài nấu nướng của chị dâu em.”

“Vâng.”

Dư Phương Chính nhìn em gái mình, ánh mắt vô cùng trìu mến.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Dư Phương Chính nói xong thì vươn tay về phía cô.

Dư Điềm nhìn bàn tay ấm áp của anh trai, sửng sốt một giây, sau đó nắm lấy.

Thực ra, cô chưa bao giờ cô đơn.

 

 

Bạn đang đọc:Chàng hư hỏng và nàng câmChương 18
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.