Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 31

"Dù sao thì ta cũng đã cảm thấy đỡ hơn rồi. Cảm ơn em," người phụ nữ nói.

 

"Không có gì a."

 

"Em có thể mang bữa tối đến phòng của ta sau được không?"

 

"Vâng, thưa tiểu thư. Xin hãy nghỉ ngơi ạ."

 

Khi người giúp việc rời khỏi phòng, Max tiếp tục ở trong tủ và mong đợi nhìn ra cửa. Vài phút sau, anh cảm nhận được dáng đi nhẹ nhàng và cẩn thận của người phụ nữ đang tiến lại gần.

 

‘Cô ấy tới rồi.’ Cánh cửa tủ quần áo mở ra và cô ấy xuất hiện.

 

“Anh có thể ra được rồi,” người phụ nữ quyến rũ nói. Xung quanh cô trở nên bừng sáng; như thể cô ấy được bao bọc trong một vầng hào quang vậy.

 

“A…” Max vô thức mở rồi lại khép miệng, Anh cố gắng hỏi người phụ nữ xem cô ấy có sao không nhưng lại không thể.

 

Cô ấy cười rạng rỡ như một bông hoa. "Giờ mình đi ăn như đã hứa thôi."

 

Nếu là Max lúc lý trí, anh ấy sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Anh thường không đói và không nhận thức ăn từ người lạ. Nhưng kỳ lạ thay hiện tại anh lại thấy đói.

 

“Đi theo lối này,” cô ấy nói. Max cảm thấy tim mình râm ran mỗi khi Jubelian làm cử chỉ tay hướng anh về phía trước.

 

‘Đây chỉ là vì mình đói.’ Anh lại hợp lý hóa hành vi khó hiểu của mình. Max đi theo Jubelian đến chiếc bàn nhỏ trong phòng cô, nơi anh có thể thấy một vài mẩu bánh mì đã được sắp xếp sao cho thuận tiện khi ăn. Anh cau mày khi nhìn kỹ hơn.

 

‘Đây là thứ mà mình đang nghĩ à?’ Max đã muốn nổi giận vì chiếc bánh kẹp có chứa thành phần mà anh ghét, nhưng anh thấy mình không thể làm như vậy khi nhìn vào khuôn mặt của Jubelian.

 

“Của anh đây,” cô ấy đề nghị. Max đã không từ chối khi cô đưa cho anh một chiếc bánh sandwich.

 

“Thử đi,” cô nói - “Đầu bếp của chúng tôi giỏi lắm đó.” Theo yêu cầu của cô, anh cắn một miếng và nếm thử thứ khiến anh cứng đờ người.

 

‘Quả thực đúng như mình nghĩ.’ Chiếc bánh mì kẹp đầy dưa chuột. Nó thực sự khủng khiếp.

 

“Thế nào?” Jubelian hỏi.

 

Thành thật mà nói, Max thậm chí còn không biết nó có mùi vị như thế nào vì anh đã nuốt trọn toàn bộ chiếc bánh sandwich. Dù vậy anh vẫn tiếp tục cho thêm vào miệng.

 

‘Sao mình lại làm điều này?’ Max suy ngẫm về hành vi của mình khi người phụ nữ nói với một nụ cười.

 

"Anh không thích ư?"

 

Anh ghét nó. Nhưng thay vì trả lời thật lòng, Max chậm rãi lắc đầu và bắt gặp khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ. Thật kỳ lạ, trái tim anh lại thổn thức.

 

“Tôi đã lo lắng vì mình có sở thích kỳ lạ đối với đồ ăn, nhưng tôi rất vui vì anh cũng thích nó,” cô nói khi cắn vào một chiếc bánh sandwich.

 

Max nhìn Jubelian, rồi nhìn vào chiếc bánh sandwich dưa chuột mà anh ấy sẽ chẳng thèm liếc nhìn. “Có ngon không?” Lần này anh cắn thêm một miếng bánh sandwich và thưởng thức. Vị nhạt của dưa chuột kết hợp với mùi đặc biệt của nó khiến anh không thích loại rau này. Nhưng khi anh tiếp tục ăn, anh dần quen với mùi vị. Có lẽ nó không tệ như anh nghĩ.

 

* * *

 

Tôi bắt đầu buồn ngủ sau khi ăn bữa nửa buổi với đệ tử của cha mình, nhưng tôi không muốn chợp mắt khi anh ta đang ở trong phòng của tôi. ‘Dù sao có buồn ngủ thì cũng không ngất được.’

 

Tôi quyết định đọc một cuốn sách để giữ cho mình tập trung, nhưng mắt tôi cứ nhắm nghiền lại. ‘Mình phải làm sao đây? Mình mệt quá.’ Thị lực của tôi dần mờ đi, nhưng tôi cố gắng tỉnh táo được một lúc nữa.

 

“Này,” đệ tử của cha tôi đột nhiên nói.

 

Tôi giật mình trước giọng nói của anh ấy và bất giác ngáp dài.

 

‘Mình thực sự phải kiểm soát bản thân từ bây giờ.’ Vì xấu hổ, tôi che miệng bằng cả hai tay và hầu như không kiểm soát được một cái ngáp khác.

 

‘Ít nhất thì lần này mình đã không lộ miệng ra.’ Tôi nhắm mắt lại trước suy nghĩ này. Nước mắt tôi cố kìm lại chảy dài trên mặt. ‘U, tại sao mình luôn bị như vậy khi ngáp chứ? Tôi cố lấy tay áo lau đi nước mắt nhưng lại khựng lại khi thấy đệ tử của cha tôi lững thững bước tới.

 

‘Hử? Anh ta đến sát như vậy từ lúc nào?’ Tôi đang nhìn chằm chằm lại anh ta thì có thứ gì đó mềm mại chạm vào mắt mình.

 

"Sao cô lại khóc?"

 

Tôi mở to mắt khi thấy tay áo anh ta đã ướt đẫm nước mắt của tôi. Áo sơ mi của anh ta đem lại cảm giác mềm mại đáng ngạc nhiên, có lẽ còn mềm hơn cả chiếc khăn tay được may từ loại bông tốt nhất vương quốc của tôi. 'Đây là loại vải cao cấp nhất mà mình từng thấy. Không phải là anh ta bị đuổi ra ngoài vì không có tiền à?’

 

Tôi trở nên nghi hoặc, tự hỏi liệu mình đã đoán sai về danh tính của anh ta chăng thì bỗng nảy ra một ý nghĩ ‘Chà, đâu cần phải giàu có thì mới có thể mặc quần áo chất lượng cao đâu.’ Có một số người mua quần áo đắt tiền để bản thân cảm thấy tốt hơn, ngay cả khi họ không dư dả gì.

 

Vào lúc đó, anh ta cau mày và lặp lại chính mình “Tôi hỏi là tại sao cô lại khóc.”

 

“Ồ… Không có gì đâu. Anh không cần phải lo lắng về điều đó.”

 

"Nói mau."

 

Thú thật là tôi hơi xấu hổ. Tôi không muốn nói với anh ấy rằng cái ngáp đã khiến tôi khóc.

Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.