Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 26

“Cô vừa nói gì?” Anh ta đanh giọng hỏi. Khi anh ta giận dữ nhìn tôi, tôi cau mày.

 

"Tôi không hiểu vì sao ngài lại khó chịu trong khi bản thân mới là người sai.”

 

Ngay sau khi tôi nói xong, anh ấy nói với một giọng lạnh như băng. "Nói chuyện với tôi một cách lịch sự."

 

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại muốn tôi làm vậy. Việc tôi ngày càng buồn ngủ cũng không giúp được gì, nhưng tôi cố gắng mở mắt ra.

 

“Nếu anh muốn tôi nói chuyện lịch sự với anh, thì anh nên…” Tôi cố phản bác lại anh ta nhưng cuối cùng lại ngáp trước khi kịp nói hết câu. Sự bối rối của tôi đánh thức các giác quan, khiến tôi quên đi cơn buồn ngủ trong giây lát.

 

‘A, mình vừa phô ra một cảnh tượng thật khiếm nhã,’ tôi nghĩ.

 

Người đàn ông đột nhiên rút kiếm ra khỏi cổ tôi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. “Cô đang làm gì vậy?” Anh ta hỏi.

 

Tôi có lẽ trông rất xấu khi ngáp, nhưng anh ta nhìn tôi như thể đang nhìn thứ gì đó thật kỳ lạ. Để tránh làm anh ấy khó chịu lần nữa, tôi quyết định nói chuyện thật lịch sự, như thể tôi là một cô giáo mầm non đang xoa dịu một đứa trẻ nhõng nhẽo vậy.

 

"Tôi đã không ngủ được vì anh nên đang rất mệt mỏi. Anh cũng nên về nhà mình đi?"

 

Người đàn ông tiếp tục im lặng nhìn tôi, vì vậy tôi tự hỏi liệu anh ta có bỏ qua câu hỏi của tôi một lần nữa hay không. Sau đó, anh ta nói, "Tôi không có thứ gọi là nhà."

 

Tôi nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên. Ngoại hình của anh ta tinh tế đến mức anh ta có thể chết như một hoàng tử. ‘Chà, vậy thì hơi quá.’

 

Do đặc điểm ngoại hình của xã hội quý tộc nên việc đi ra ngoài mà không mặc quần áo sang trọng là điều chưa từng thấy. Người đàn ông trước mặt tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần đen. Mặc dù anh ta mang theo một thanh kiếm dài thay vì một thanh kiếm bằng đất sét, nhưng nó vẫn chưa được đánh bóng. Anh ta có vẻ giống một kiếm sĩ hay lính đánh thuê lang thang hơn là một hiệp sĩ hay hoàng tử.

 

‘Trước đây anh ta cũng mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu.’ Xét về trang phục hiện tại và trước đây thì anh ta …

 

"Vậy anh là một kẻ lang thang à?"

 

Anh ta gật đầu với vẻ mặt cau có.

 

‘Mình đã đúng. Anh ta hẳn là một kiếm sĩ hoặc lính đánh thuê lang thang thường lui tới các quán trọ. Qua bộ quần áo đơn giản và hai tay trống không của anh ta ... có thể anh ta đã bị đuổi ra ngoài vì không trả được tiền. Tôi đoán anh ta đến đây vì anh ta không có nơi nào khác để đi, nhưng sao lại đúng vào ngày hôm nay… '

 

Giờ nghĩ lại thì anh ta đã không được chào đón chính thức khi đến thăm cha tôi vài ngày trước. Cũng không có kẻ hầu người hạ, có thể anh ta không phải là một vị khách chính thức. ‘ Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy không vào bằng cửa trước mà thay vào đó là cửa sổ của tôi.’

 

Tôi thở dài và thấy muộn phiền vì cha vắng mặt vào lúc như thế này. ‘Mình đoán điều đó là không thể tránh khỏi.’ Mặc dù tôi không phải là người quá tốt tính, nhưng tôi cũng không nhẫn tâm đến mức bỏ mặc một người không có nhà để quay về. Sau khi thuê rất nhiều căn hộ một phòng ngủ trong kiếp trước, tôi biết cảm giác không có một ngôi nhà thật sự đáng buồn như thế nào. Tôi thương cảm nhìn anh ta.

 

"Nếu không có nơi nào để đi tối nay, anh có thể dừng chân trong phòng tôi một lúc."

 

“Hả?” Anh ta mở to mắt nhìn tôi. Biểu hiện của anh ta không hiểu vì sao lại khiến tôi có chút tự hào.

 

"Anh không cần phải cảm ơn tôi. Sau này thành công nhớ báo đáp tôi là được."

 

Anh ta tiếp tục nhìn tôi với vẻ bối rối.

 

“Tôi sẽ đi ngủ trước,” tôi nói, hài lòng khi tình hình đã được giải quyết. “Anh cũng nên ngủ đi, nhé?”

 

Tôi nằm xuống trở lại, nhưng lại đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh thổi qua cửa sổ đang mở. “Này, anh đóng cửa sổ lại được không?” Tôi hỏi anh ta.

 

“Sao tôi phải thế?” Anh ta đáp lại yêu cầu của tôi một cách ngạo mạn và khoanh tay nhìn xuống tôi.

 

‘Cha đã dạy anh ta những gì vậy? Rõ ràng là không phải cách cư xử rồi đó.’

 

Khi tôi ngồi dậy trên giường một lần nữa, tôi nhận ra bộ quần áo mỏng manh của anh ta. ‘Quả là một tên phiền phức… nhưng không trách được.’ Tôi đóng cửa sổ và mang chăn cho anh ta. Anh ta vẫn đứng đó đầy kiêu ngạo.

 

“Trời trở lạnh vào ban đêm vì giờ đang là lúc chuyển mùa,” tôi nhắc anh ta.

 

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi mà không nhận lấy tấm chăn. ‘Thật sao? Anh ta thậm chí còn không thể tự mình làm việc này ư...’ Tôi cảm thấy như mình đang chăm sóc cho một con thú cưng vậy. Mặc dù còn muốn nói thêm vài điều, nhưng tôi đã kiệt sức để có thể tranh luận thêm với anh ta. Tôi kiễng chân lên và vắt chăn qua vai anh ta. Đôi mắt đỏ rực của anh ta nhìn tôi chằm chằm như muốn hỏi tôi đang làm gì, nhưng tôi không còn hơi sức để giải thích.

 

“Ngủ ngon.” Tôi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sau khi nói nốt những lời đó.

 

* * *

 

‘Cô ta ngủ thật rồi.’ Max nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt anh ‘Cô ta là loại người gì vậy?’

 

Anh đã gặp rất nhiều người trong đời, nhưng chưa có ai đối xử với anh như vậy. Họ run sợ hoặc cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đằng sau những lời xu nịnh. Nỗi sợ hãi chính là điểm chung duy nhất của bọn họ. Tuy nhiên, cô con gái của sư phụ anh lại không có điểm nào giống như vậy. Anh nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.

 

Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.