Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 158

Choáng váng, Giselle nhìn chằm chằm vào Jubelian. Tại sao… Tại sao cô ấy lại cười? Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm khắp căn phòng cho đến khi Jubelian đột ngột dừng cơn bộc phát và quay sang Giselle. Chẳng mấy chốc, đôi môi san hô của người phụ nữ biến thành một nụ cười nhếch mép. “Không có lợi gì khi đi tranh cãi với sự ngu ngốc của cô ta,” cô ấy tự lẩm bẩm với chính mình, và Giselle nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cô nhận ra Jubelian đang nói chuyện với ai một cách muộn màng và bắt đầu run lên vì bị sỉ nhục.

‘Sao cô ta dám gọi mình là đồ ngốc?’ Lớn lên với tư cách là con gái của một hầu tước, Giselle chưa bao giờ phải nhượng bộ bất cứ thứ gì hay bất cứ ai. Về địa vị, có công chúa hoàng gia và con gái của công tước - Jubelian - nhưng công chúa sống ẩn dật và Jubelian chưa bao giờ dám nói lại Giselle. Đó là lý do tại sao cô ấy tin rằng cô ấy không cần phải đầu hàng bất cứ điều gì trước một cô gái trẻ. Trên thực tế, Giselle nghĩ rằng cô ấy sở hữu địa vị cao hơn Jubelian, và sự kết luận liều lĩnh này đã khiến cô ấy giơ tay gây họa cho công nương.

“Thật lớn mật cho một kẻ khù khờ như cô lại nói đó là một điều ngu ngốc! Cô nên-"

Jubelian nắm lấy cổ tay của Giselle, ngăn cô thực hiện động tác của mình.

“C-cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Buông tôi ra!" Jubelian mạnh mẽ hơn vẻ ngoài của cô ấy. Xấu hổ trước tình huống bất ngờ, Giselle nhìn thẳng vào mắt Jubelian và hét lên, "Buông ra!"

Cô nương cuối cùng cũng buông tay. Giselle bắt đầu nghĩ đến một hình phạt cho hành vi tàn bạo cô đã gây ra, nhưng ngay lập tức, đầu cô quay sang phải một cách mạnh mẽ. Cú va chạm kéo theo cơn đau khiến má cô tê dại. Không tin, cô ta quắc mắt nhìn người phụ nữ tâm thần, nhưng ánh mắt xa lạ lạnh lùng của cô ta đã khiến Giselle phải chôn chân tại chỗ.

"Một cô con gái của một hầu tước không được can thiệp vào chuyện của người ở vị trí cao hơn đâu." Giọng cô lạnh lùng, Jubelian xúc phạm một cách độc đoán. Giselle không thể tin được đây lại là người phụ nữ mà cô từng biết. Sợ hãi và hạ mình, cuối cùng cô gái trẻ đã bật khóc. Nữ hầu tước, người đang quan sát cuộc tranh cãi từ một bên, nghiến răng.

"Cô! Cô định đánh bọn ta à? ” bà ấy trừng mắt.

“Thưa Phu nhân,” Jubelian cười khẩy, “bà phải hiểu rằng bà đã làm chuyện như vậy với ta từ lâu rồi.”

 

***

"Gì?" người phụ nữ chế giễu. "Ý của cô là gì?"

“Bà đã động vào một trong những người của ta,” tôi tiết lộ lý do đằng sau vụ lộn xộn trước chúng tôi.

Nhíu mày, nữ hầu tướchỏi lại, “Ta làm như vậy từ bao giờ? Ta không hề biết những người quen của cô”.

Tôi cau mày thất vọng. Sau đó, quét qua những người giúp việc của khu điền trang trước mặt tôi, tôi hỏi, "Những người giúp việc không phải là con người đối với bà sao?"

“Cô... Chắc cô đang giỡn mặt với ta. Tất cả chỉ vì ta đã tát cô gái đó của cô sao? ” Tôi có thể suy ra từ giọng điệu của bà ấy rằng bà ấy không nghĩ những người giúp việc của mình là con người. Trên thực tế, có vẻ như bà ấy coi trọng những đồ vật mà tôi đã phá hủy hơn những người siêng năng chờ đợi bà ấy. “Ha! Ta không thể tin rằng cô lại gây ra mớ hỗn loạn này chỉ vì một con giúp việc rách nát! "

Chết tiệt, tôi bắt đầu cười. Tôi đã là một mối phiền toái cho đến bây giờ, nhưng tôi vẫn coi những người tham dự với tôi như con người. Họ là những người đã chăm sóc tôi khi tôi còn nhỏ.

“Hãy cầu xin sự tha thứ ngay bây giờ, Jubelian, và ta sẽ quên chuyện này,” nữ hầu tước đề nghị trước sự im lặng của tôi như thể bà ấy nghĩ rằng tôi đã co người lại vì sự chế nhạo của bà ấy.

“Ta sẽ quên chuyện này” - một cụm từ hấp dẫn, nhưng ý nghĩa của nó thật đáng buồn là phi lý. Chỉ có các vị thần mới có thể rút lại những gì đã làm. Bên cạnh đó, người phụ nữ đã trở thành kẻ thù của tôi sau khi bà ấy động vào Merilyn. “Trước tiên, ta sẽ nghĩ về điều đó khi bà cầu xin sự hòa giải,” tôi nói một cách chân thành. Có vẻ như tôi đã chạm phải một dây thần kinh nào đó khi người phụ nữ bắt đầu run lên như lên cơn động kinh.

“Đồ vô giáo dục. Đó có phải là sự đáp lại của cô cho sự hào phóng của ta? Ta đã sẵn lòng chấp nhận cô làm con dâu của ta nếu cô không hành động như một— "

 

Cắt lời cô ấy, tôi chế nhạo, “Chà, có vẻ như bà vẫn chưa sẵn sàng để thuần hóa một người phụ nữ không vâng lời như ta. Bà định chăm sóc ta như thế nào nếu bà bị sốc trước một sự kiện nhỏ như thế này? "

Người phụ nữ từ bỏ như thể cô ấy quyết định không có ích lợi gì trong việc trò chuyện với tôi nữa. Vẫn còn run lên vì tức giận, bà ấy nói, "Cô sẽ hối hận vì điều này."

“Điều duy nhất khiến ta hối hận là đã dành cả cuộc đời mình tự trách bản thân đến tận bây giờ chỉ vì một tên đàn ông thảm hại,” tôi cười toe toét.

"Cô vừa nói gì vậy? ‘Một tên đàn ông thảm hại?’” Bà ném một trong những chiếc túi xách rách nát xuống sàn. Rõ ràng nhận xét của tôi về Mikhail đã khiến bà ấy khó chịu. Tôi đang đắn đo xem mình có nên bị túi đập và đòi bồi thường cho hành động nông nổi của bà ấy không. Tuy nhiên, phụ kiện đã tạo ra một bước ngoặt kỳ lạ mà rất có thể không phù hợp với quy luật vật lý. Kinh ngạc trước hiện tượng này, tôi quan sát xung quanh chỉ để nhận thấy rằng một cửa sổ đang mở. Tôi đang tự hỏi liệu mình có nên đi đến chỗ cửa mở để xác nhận một nhân chứng rất có thể đã chứng kiến thảm họa này hay không thì tôi nghe thấy giọng nói của nàng hầu tước.

"Jubelian Eloy Floyen, cô sẽ phải trả giá cho những gì đã xảy ra ngày hôm nay!" bà ấy rú lên.

Tiếng cười trống rỗng thoát ra khỏi môi tôi. Thành thật mà nói, tôi hơi sợ rằng sự hành xử thận trọng của tôi cho đến nay đã tiêu tan. Nhưng nghĩ đến bây giờ bà ấy là kẻ thù của tôi, tôi không cần phải kìm chế nữa. “Ta sẽ chú ý đến việc giáo dục cho con bà ít cách cư xử hơn đấy, Nữ hầu tước Hessen.”

Đôi mắt cô đỏ lên, người phụ nữ hét lên, "Cô, đồ hèn hạ...!"

“Và từ bây giờ, bà nên tự đi mà mua đồ cho mình đi. Thật khó coi khi thấy một người phụ nữ lợi dụng con trai mình để đạt được thứ bà ấy muốn." Khi bước ra khỏi phòng, tôi có thể nghe thấy đủ thứ lời lăng mạ nhắm vào mình. Có lẽ từ nay cuộc sống của tôi sẽ mệt mỏi hơn một chút, nhưng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái sau những gì mình đã làm được. Tiếng cười rộn lên từ bên trong tôi khi tôi băng qua cánh cổng khổng lồ. Mặc dù tôi đã không thể làm bất cứ điều gì với cánh cửa phiền phức này, nhưng tôi cảm thấy đã thỏa mãn với những gì mình đã làm.

Khi tôi đi ra khỏi khu vườn, một giọng nói gọi, "Jubelian!"

Tôi quay lại theo phản xạ chỉ để cuối cùng co rúm người lại. Chính Mikhail đã hét lên tên tôi - khuôn mặt anh ta gầy hơn nhiều so với những gì tôi nhớ.

Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 158
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.