Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 143

 

Người phụ nữ quắc mắt nhìn tôi, rồi hỏi: "Cô. Tên cô là gì?"

Tôi có thể chỉ nói với cô ấy một cách đơn giản, nhưng nếu tôi làm vậy, thì cô ấy sẽ bị coi là đã thực hiện hành động chống lại con gái của một công tước. Vì lý do này, tôi quyết định giữ im lặng về điều này và trả lời, "Tôi sẽ cho cô biết tên của tôi nếu cô cho tôi biết tên của cô."

Cô ấy im lặng một lúc rồi mở ra sau khi trừng mắt nhìn tôi. "Sao cũng được. Ta sẽ chỉ nhớ khuôn mặt của cô. "

Tôi thầm than thở khi nhận ra rằng cô ấy có thể sẽ gây rắc rối nếu cuối cùng chúng tôi lại đụng mặt nhau ở sảnh tiệc. Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, khi tôi nhận thấy mình bắt đầu cảm thấy lạnh lùng lạ thường. Không muốn ở lại căn phòng này nữa, tôi nói, “Nếu cô không còn gì để nói, tôi sẽ đi ngay. Tôi sẽ không bao giờ nói với ai về điều này, vì vậy đừng lo lắng. " Tôi định đứng dậy thì cô ấy vội vàng nắm lấy tay tôi.

"A-ai nói ta đã nói xong?"

Vì lý do nào đó, tôi thấy rằng cách cô ấy nói và nhìn tôi thật đáng yêu. Không nhận ra điều đó, tôi bắt đầu cười.

* * *

"Vậy, điều mà cô muốn nói với tôi là gì?"

Beatrice nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạch kim. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, giống như một khung cảnh của những bông dừa cạn rải rác trên mặt hồ xanh, dường như dần dần khiến cô bình tĩnh lại vì một lý do nào đó. ‘Được rồi, mình đã cảnh báo cô ấy, và cô ấy dường như không phải là người nhiều chuyện... Có lẽ không phải là một ý kiến ​​tồi nếu nói với cô ấy.’

 

Với tâm trí tràn ngập những suy nghĩ tự mãn mà bình thường cô sẽ không bao giờ có, Beatrice hé môi. “Hôm nay… ta đã cố gắng hết sức để được cha yêu thích, nhưng mọi việc đã không diễn ra như kế hoạch. Mọi người cười nhạo ta, còn mẹ ta thì mắng mỏ ta ”. Khi cô nhớ lại những gì đã xảy ra, có gì đó trong cô như vỡ òa và cô cảm thấy nước mắt mình trào ra. Khung cảnh trước mặt cô chẳng mấy chốc trở nên mờ mịt như một bức tranh màu nước.

Cô có một người cha lạnh lùng và một người mẹ đã gây áp lực buộc cô phải làm việc chăm chỉ hơn. Beatrice đã cố gắng hết sức để không mắc bất kỳ sai lầm nào vì cô ấy muốn được mọi người yêu quý. Tuy nhiên… “Ta thậm chí không biết mình có thể cải thiện bằng cách nào từ đây. Dù ta có cố gắng đến đâu, ta vẫn sẽ không bao giờ được chấp nhận.” Cảm xúc mà cô kìm nén từ nãy đến giờ lại trào ra. Mặc dù cô ấy đã thề sẽ không bao giờ thể hiện mặt yếu đuối của mình nữa, nhưng Beatrice đã trở nên choáng ngợp trước tình cảm của cô ấy đến nỗi cô ấy không thể ngăn được những giọt nước mắt đang chảy ra từ mắt mình.

“Có lẽ bây giờ cô cũng sẽ cười nhạo ta vì ta quá thảm hại phải không?” Beatrice định trừng mắt nhìn cô gái tóc bạch kim, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, vai cô được bao bọc bởi sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể của một người khác. .

"Cô đã có một khoảng thời gian khó khăn cho đến bây giờ, phải không?" Giọng nói dịu dàng mà cô nghe thấy, ấm áp đến mức thấm vào tận đáy lòng đang nhức nhối của cô. Những lời đó là những gì cô cần nghe sau khi cô đã kiệt sức vì tất cả những nỗ lực không có kết quả. “Nhưng cô không cần phải quá cố gắng để có được sự chấp thuận của ai đó,” cô gái tiếp tục.

“Cô thực sự đang không nhận thức được về sự thật rằng cô sẽ bị bỏ lại phía sau nếu cô không được những người khác trong xã hội này công nhận đấy à?” Beatrice đáp trả với giọng bất mãn.

Một nụ cười chua chát nở trên khuôn mặt thanh tú của cô gái tóc bạch kim. “Tôi đang nói điều này bởi vì tôi đã trải qua điều tương tự. Tôi đã rất nỗ lực trong quá khứ để xác định giá trị của mình qua cách người khác đánh giá tôi ”. Beatrice nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạch kim với đôi mắt run rẩy. Cô có thể cảm thấy một chút mệt mỏi hiện ra từ đôi mắt của cô ấy. “Nhưng tôi nhận ra rằng chính tôi chứ không phải ai khác mới có thể quyết định giá trị của mình,” cô gái kết luận.

Beatrice ngậm chặt miệng, sau đó hỏi, "Vậy bây giờ cô đang sống thế nào?"

“Tôi đã buông bỏ mọi thứ và đang cố gắng sống vì hạnh phúc của mình,” cô gái trả lời với giọng vô tư.

“Hạnh phúc…” Beatrice vô thức lẩm bẩm. Đó là một giá trị mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, vì cô có ấn tượng rằng mình chỉ có thể đạt được hạnh phúc khi được mẹ cô công nhận. Tuy nhiên, quyết tâm của cô đã bị lung lay khi nghe những lời của cô gái. ‘Mình thực sự có thể buông tay ư?’ Cô đang cố gắng trả lời câu hỏi khó chịu này, khi đôi mắt cô bắt gặp đôi mắt màu xanh lam ấm áp đang nhìn cô. Cô nhìn vào đôi mắt đó như thể bị ma nhập, rồi nắm chặt tay lại như thể đã hạ quyết tâm.

* * *

 

‘Bây giờ cô ấy đã bình tĩnh lại chưa nhỉ? Mình nghĩ chúng ta có thể bắt đầu quay trở lại phòng tiệc…’ Tôi nghĩ một lúc, rồi để ý khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy. Các quý tộc chắc chắn sẽ bắt đầu bàn tán nếu cô ấy bước vào hội trường với khuôn mặt đẫm nước mắt. Mặc dù tôi đã nói với cô ấy rằng đừng cảm thấy bị ràng buộc bởi những người khác, nhưng tôi không phải là người ủng hộ việc buông bỏ những lẽ thường. Tôi đưa khăn tay ra một lần nữa và nói, "Đây, lau nước mắt của cô đi." Tôi đã định để cô ấy tự xử lý nếu cô ấy từ chối tôi, nhưng cuối cùng cô ấy đã chấp nhận sự giúp đỡ của tôi. Hành động của cô ấy phần nào khiến tôi nhớ đến Max.

Không nhận ra điều đó, một tiếng cười sắp lọt khỏi miệng tôi khi nhìn thấy cảnh đó, thì cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe và nói, "Cô có thể gọi ta là Bea."

Bea. Tôi đang nghĩ rằng tôi đã nghe cái tên đó ở đâu đó thì cô ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. "Đi nào." Cô ấy dẫn tôi ra khỏi phòng trước, sau đó đóng cửa lại sau lưng chúng tôi. Sau đó, cô ấy nhìn lại tôi và cảnh báo, "Đừng nói với bất kỳ ai rằng cô đã ở đây."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Đó không phải là một nơi dễ chịu."

Theo tôi nghĩ, cô ấy đúng là đã chọn một nơi ma quái nhất trong cung điện để đe dọa tôi. Tôi cân nhắc về danh tính của căn phòng một lúc, rồi quyết định nó chỉ đơn giản là một căn phòng bị ma ám. Chúng tôi đã ra khỏi căn phòng giống như phòng giam và đang đi trên hành lang, thì một giọng nói thê lương vang lên sau lưng chúng tôi.

"Là em."

Theo bản năng, tôi quay đầu lại, rồi sợ hãi lùi lại. Tôi lùi lại một bước vì cảnh tượng trước mắt còn đáng sợ hơn bất kỳ bóng ma nào. Thái tử mặc đồ đen đang đứng trước mặt tôi với mặt nạ. Hào quang ảm đạm xung quanh khiến anh ta giống như thần chết.

Bạn đang đọc:CHA, CON KHÔNG MUỐN KẾT HÔN ĐÂUChương 143
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.