Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 7

"Thưa... thưa ngài..."

 

Sao chổi hoảng sợ khi thấy đại công tước lôi mình đến khu nhà chính, cậu không rõ mục đích của cô ta đối với mình là gì nhưng sao chổi không dám cho rằng đây là chuyện tốt.

 

Chẳng biết cái thân thể gầy như que củi kia lấy đâu sức lực mà kéo cô dừng lại ngay khi sắp bước chân vào khu điện chính. Charlotte nhíu mày quay lại nhìn cậu, ban nãy chẳng phải vẫn còn ngoan ngoãn lắm cơ mà. Chưa gì đã muốn phản kháng lại lệnh của cô rồi à?

 

"Dừng lại làm gì, ngươi muốn kháng lệnh của ta sao?"

 

"Dạ không có... Đại quản gia không cho em đặt chân tới nơi này." Cậu ta dường như rất sợ làm phật ý cô liền vội vã giải thích. Ánh mắt sợ sệt chưa một lần rời khỏi những biểu cảm trên gương mặt Charlotte mà phỏng đoán.

 

Cậu non nớt quan sát, cố gắng tránh để bản thân khiến đại công tước tức giận nhất có thể.

 

Hóa ra là đã được người khác căn dặn trước! đại quan gia sợ thằng nhóc này lảng vảng trước mắt cô sẽ bị Charlotte thủ tiêu lúc nào không hay, liền cấm kỵ cậu ta đến khu nhà chính. Cũng đề phòng người ghê gớm nhỉ, ông ta quên mất cô chưa tròn mười sáu tuổi hay sao.

 

Charlotte không biết từ lúc nào chú cừu non như cô lại trở thành sói xám trong mắt ông ta luôn rồi.

 

"Ở trong lâu đài này, chức vị của ta lớn hơn hay ông ta lớn hơn?"

 

"Dạ...là ngài ạ!" Cậu rụt rè trả lời, không nghĩ đến cô ta lại hỏi mình câu này, đại công tước đang cố khoe mẽ quyền uy của mình trước mặt đứa con hoang như cậu sao.

 

"Vậy thì mệnh lệnh của ai là lớn nhất?" Charlotte dường như không hề có ý muốn buông tha cho cậu lại tiếp tục nghiêm túc hỏi.

 

"Dạ là ngài."

 

"Hiểu vậy thì tốt rồi, tiếp tục đi cho ta." Charlotte tuyển bố mệnh lệnh của mình một cách hiển nhiên, tiếp tục màn ngang ngước lôi kéo người đi như bay.

 

Sao chổi cũng chẳng dám phản kháng nữa chỉ có thể ngoan ngoãn dùng đôi chân ngắn của mình chạy theo bước chân nhanh như gió của đại công tước. Con dao nhỏ trong tay cậu một lần nữa siết chặt, chỉ cần cô ta làm gì quá đáng, cậu không nghĩ bản thân mình sẽ đủ kiềm chế hơn ban nãy.

 

...

 

Trong căn phòng tắm hoa lệ được lắp bằng gạch men sứ trắng đắt đỏ, với bồn tắm lớn phủ đầy hơi nước ấm áp tràn ngập hương thơm của dược liệu quý báu. Vốn tưởng rằng một đứa trẻ đang nghèo hèn sẽ vui sướng nhường nào nếu được hưởng những đãi ngộ xa xỉ như vậy, nhưng sao chổi bé nhỏ lại trầm tư thu mình vào trong một góc cô độc suy ngẫm.

 

Cô ta vì sao lại đối xử với cậu như vậy? Vẫn là thái độ không lạnh không nhạt, hững hờ đó nhưng lại rất khác biệt với lần đầu gặp mặt. Vốn dĩ còn tưởng mình sẽ bị trách phạt hay hành hạ giống như mỗi lần cậu làm sai khiến mẹ tức giận, nhưng tình huống đang xảy ra bây giờ cũng quá bất ngờ đối với cậu.

 

Nữ đại công tước để bác sĩ đến chữa trị vết thương cho cậu, thậm chí còn hạ lệnh dùng không ít dược liệu quý hiếm đắt giá. Sao chổi hiểu rõ cậu được đón về là để tranh dành tước vị với cô ta.

 

Vậy nên vốn dĩ vì củng cố tước vị của mình đại công tước không nên để cậu có cơ hội sống tốt mới phải .

 

Charlotte Cullen đúng là một kẻ khó hiểu!

 

"Thưa tiểu thiếu gia, quần áo sạch đã được đưa tới người có cần chúng thần mang vào luôn không ạ?"

 

Âm thanh nhẹ nhàng của nữ hầu từ bên ngoài vọng vào kéo sao chổi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. Cậu có vẻ như đã ngồi quá lâu ở trong này lên đã khiến bọ họ lo lắng mà lấy cớ dò hỏi.

 

"Dạ không cần ạ...em sẽ ra ngay bây giờ."

 

"Phòng tắm trơn trượt cậu hãy cẩn thận một chút ạ!" Nữ hầu lại quan tâm vọng tiếng vào một lần nữa, hy vọng cậu không ở trong đó quá lâu.

 

Họ gọi cậu là "tiểu thiếu gia", mỗi lời nói đều hết mực cẩn thận và tôn trọng nhất mực giống như với chị gái cậu. Nó hoàn toàn khác biệt với lúc sao chổi bị cách biệt ở khu điện cũ rách vắng vẻ kia. Và sao chổi biết rõ, những điều thay đổi này hoàn toàn chỉ bởi vì nữ đại công tước đã để ý đến mình.

 

...

 

Charlotte ngồi bên ngoài phòng khách nhìn thời gian dần trôi đi trên đồng hồ, lại nhìn đến cánh cửa phòng tắm luôn tĩnh lặng ở phía trước có chút thiếu kiên nhẫn.

 

Ban đầu vốn muốn để cho người hầu giúp đỡ cậu tắm rửa nhưng vì quá ngại ngùng mà đứa trẻ đó nhất quyết không cởi đồ. Cô đã đồng ý để cậu bên trong một mình trong đó, không biết có tắm rửa nổi không quá, sao lâu như vậy, nhỉ hơn một tiếng đồng hồ rồi .

 

"Cậu ta (còn chưa ra)..."

 

"Thưa ngài, ngài gọi em ạ!"

 

Chưa kịp để Charlotte thốt hết lời, cánh cửa gỗ của phòng tắm đã được mở ra, một "bộ xương di động" sạch sẽ sáng bóng với hơi nước vẫn còn phảng phất trên người, ngay kịp lúc xuất hiện trước mặt nàng.

 

Chà! Mới thay ra đổi thịt một tí đã ra dáng quý tộc hơn một chút rồi, may cho cậu ta là hồi bé cô lúc mới học cưỡi ngựa toàn mặc nam trang cho thoải mái, cậu ta mới có đồ xài lại. Tuy hơi rộng một chút nhưng đều vài vải vóc cống phẩm mặc vào chắc chắn là thoải mái hơn bộ đồ thô kia.

 

"Lại đây."

 

Nữ đại công tước một thân rồi dựa thoải mái trên ghế sofa phẩy tay kêu cậu đến gần, ban đầu tuy còn chút kháng cự nhưng cậu ta vẫn rất ngoan ngoãn làm theo. Charlotte khá hài lòng mà nhét cho cậu một chiếc bánh macaron màu hồng nhạt đẹp đẽ xem như phần thưởng.

 

Sao chổi bất ngờ cảm nhận sự hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng của miếng bánh xinh đẹp chẳng khác nào vật trang trí kia.

 

Mùi vị tuyệt diệu này thật sự là của một món đồ ăn sao? nó còn ngon hơn cả gấp trăm lần nhưng chiếc bánh quy mà nữ hầu kia cố giấu đi của cậu.

 

Dù bản thân luôn nhất mực đề phòng với Charlotte, xong cái bụng đói méo đến xoắn lại đã phản bội sao chổi mà chấp nhận mĩ vị đó. Cậu vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ, trong thâm tâm thật ra vẫn khao khát những thứ ngọt ngào cùng sự quan tâm của người khác như bao đứa trẻ bình thường mà thôi.

 

Charlotte thấy cậu có vẻ ngon miệng liền kéo người ngồi xuống ghế, rồi đem thẳng cả đĩa bánh đặt cho cậu ta. Đến lúc này cô mới thực hiện mưu đồ của mình mà hạ lệnh cho nữ hầu đem đồ tới...

 

"Ngồi im, bằng không ta không đảm bảo thứ mình cắt sẽ là tóc hay đầu đâu." Nữ đại công tước âm trầm đe dọa, thẳng tay hạ thủ không chút lưu tình.

 

Cái mài tóc dài xơ như chổi xể kia cô chướng mắt lâu lắm rồi đấy, bàn tay cầm kéo của Charlotte cứ vậy tàn nhẫn cắt thẳng một đường. "Xoẹt!" thứ sắc lạnh vừa chạy qua mặt khiến sao chổi sợ hãi đến mức đánh rơi cả chiếc bánh, nhìn từng nhúm tóc của mình rơi xuống đất mà chết lặng. Cậu vốn chưa từng được ai cắt tóc liền sinh ra sợ hãi trước hành động của cô, coi lời nói trước đó như là thật mà ngồi thẳng lưng không dám động đậy, đến miếng bánh nhai dở cũng không dám tiếp tục, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi, hy vọng ngài ấy kết thúc nhanh chóng...

 

Nổi bật trên làn trắng lạnh của khuôn mặt sao chổi là một đôi mắt hai màu đầy đặc biệt và hiếm có. Nếu mắt phải là màu đỏ đục đặc trưng của dòng máu nhà Cullen, bên trái là màu đen ánh mang sự mê hoặc đầy hiếm có.

 

Charlotte đến ngẩn người trước vẻ đẹp mị hoặc luôn ẩn dật sau mái tóc dài xấu xí kia, trong lòng không khỏi cảm thán cái gen hoàn mĩ của cha cô truyền thừa cho tên này khủng khiếp cỡ nào cho dù cậu ta có gầy yếu ra sao. Tên nhãi này hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của Augustus Cullen, thậm chí nhan sắc còn có phần mê hoặc người khác hơn ông ấy rất nhiều.

 

Charlotte không hiểu sao cảm thấy mũi mình hơi nóng, cảm giác như dòng máu nóng hổi trong người chỉ chờ đợi cơ hội trào ra.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô thật sự đang bị mê hoặc bởi nhan sắc của tên nhóc sát nhân này rồi sao?

 

"Đại... đại công tước..." Sao chổi có chút ngại ngùng trước ánh nhìn chăm chú, nóng rực của ngài ấy.

 

Cậu gượng gạo muốn quay mặt đi tránh né, nhưng gương mặt bé nhỏ của mình vẫn luôn bị bàn tay ấm áp của ngài ấy giữa chặt không thể cử động được.

 

Đại công tước nghe âm thanh đầy yếu ớt của đứa trẻ vang lên bên tai mình mà hoảng hồn bừng tỉnh, Charlotte nhanh chóng nhận ra sự vô lễ của mình vội thu tay về, bản thân bất cẩn còn lùi lại mấy bước.

 

Chết tiệt thật!

 

Tâm chí vững vàng của cô trong chớp mắt hoàn toàn bị thứ nhan sắc cực phẩm kia làm cho sụp đổ. Cậu ta mới chỉ ốm yếu một chút đã trông đã yêu nghiệt như vậy rồi, nếu sau này được nuôi dưỡng cẩn thận lại không biết sẽ tàn sát nhân loại bằng nhan sắc mạnh mẽ như thế nào cỡ nào chứ.

 

Thế này thì cô làm sao dám để thế gian này mất đi một cực phẩm như vậy chứ. Sao lúc đọc trong tiểu thuyết không ai nhắc đến nhan sắc của tên phản diện này "đầy kiêm tốn" như vậy chứ.

 

Vốn ban đầu Charlotte còn tưởng tên phản diện nào đều một bộ dạng đặc trưng là gian xảo, tàn ác. Nhưng trường hợp này thì cho cô xin rút lại những suy nghĩ thiển cận trước đó.

 

Quả thực không sợ phản diện quá độc ác, chỉ sợ rằng hắn sinh ra quá đẹp trai thôi!

 

Sự xa lánh bất chợt của nữ đại công tước khiến sao chổi không hiểu gì bỗng chốc rơi vào hụt hẫng, cậu cho rằng đôi mắt kỳ lạ của mình đã khiến ngài ấy ghét bỏ.

 

Cậu đã phải tận lực dùng mái tóc của mình che dấu đi rồi nhưng đại công tước lại cố tình cắt đi nó. Liệu ngài ấy có vì bộ dạng khác người này của cậu mà để cậu trở về nơi lạnh lẽo kia không? Có vì bộ dạng này mà rút bỏ những quan tâm ngài ấy đã dành cho cậu hay không?

 

Không hiểu sao lúc này, sao chổi thay vì đề phòng cô như trước đó cậu lại sợ bị Charlotte ghét bỏ. Cậu không muốn từ bỏ sự quan tâm ấm áp chỉ mới hưởng thụ một chút trong cuộc đời bất hạnh của mình.

 

"Bộ dạng xấu xí của em khiến ngài ghét bỏ sao ạ?" Đứa trẻ run rẩy cúi gắm mặt, giọng nói nghẹn ngào hỏi lại cô với bộ dạng tủi thân không một chút tự tin.

 

Vậy mà cậu ta lại tự nói rằng bản thân mình xấu xí, thế thì cái bản mặt để nhất mỹ nhân phương bắc của Charlotte thật sự phải xem lại rồi.

 

Có vẻ như việc sống lâu trong rừng không tiếp xúc với mọi người khiến nhóc con này không có chút ý thức nào về bản thân xấu hay đẹp rồi.

 

Nhưng Charlotte cũng không thể xấu mặt thừa nhận bản thân thèm muốn vẻ đẹp của cậu ta như thế cho được.

 

"Không xấu, chỉ là có chút đặc biệt mà thôi, ta giật mình bởi vì dưới khóe mặt của ngươi có một nốt ruồi lệ giống ta. Chỉ là của ngươi ở bên mắt trái còn của ta ở bên phải mà thôi. Có vẻ như chúng ta thật sự là chị em ruột nhỉ!"

 

Cô còn không quên vén đám tóc mái lưa thưa trên mặt mình để cậu chứng thực. khẳng định Charlotte không hề kỳ thị vẻ đẹp của cậu một chút nào.

 

Sao chổi nghe vậy cũng có chút tin tưởng mà dần dần ngước đầu lên nhìn. Lần đầu tiên cậu được nhìn kỹ đại công tước ở khoảng cách gần như vậy, khóe mặt ngài ấy quả nhiên cũng có một nốt ruồi lệ nhưng mà... nhưng mà mắt của cô ta ấy đẹp thật đấy. Sao chổi cảm tưởng như bị hút sâu vào đôi mắt trong veo sạch sẽ như viên kim cương hồng ngọc ấy mà không thể thoát ra được, đại công tước thật sự rất xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ loài hoa nào cậu từng thấy trong khu rừng nhỏ của mình.

 

"Ngươi có tên chứ?" Đại công tước bất ngờ lên tiếng hỏi khiến sao chổi không khỏi bừng tỉnh, cậu một lần nữa lại cúi gằm mặt xấu hổ không muốn nói.

 

Tên sao? Cậu không biết nó có được coi là tên không nữa, nhưng nếu để Charlotte thốt lên hai từ "Sao chổi" kia cậu biết chắc rằng nó sẽ vô cùng khó nghe, và sẽ tồi tệ hơn cả những lúc mẹ cậu tức giận là rống lên cái tên đó kèm theo những lời chửi rủa. Cậu thật sự không muốn trả lời ngài ấy một chút nào cả.

 

Charlotte nhìn vẻ câm lặng cùng tủi thân của thằng bè có chút nghi hoặc. Không tệ đến mức ý chứ? Đừng nói ngay cả một cái tên mụ phủ đó cũng không đặt cho cậu ta, nuôi dưỡng con cái kiểu gì không biết nữa.

 

Cha nàng và bà ta giống hệt nhau về kiểu vô trách nhiệm như vậy, không muốn nuôi dạy, còn để người sinh ra làm gì không biết, hành hạ đứa trẻ đến mức ám ảnh tâm lý cho đến lúc trưởng thành.

 

"Dù có là tên gì thì hiện tại cũng không thể dùng nữa, lấy tạm một cái tên vậy, cũng không thể để ngươi không có danh xưng mãi." Đại công tước nghiêm túc nói, ngài suy nghĩ trâm tư một lúc rồi cũng bật thốt.

 

"Charles! Charles Cullen được chứ?"

 

Trí nhớ của Charlotte về tiểu thuyết này hời hợt lắm nên đành lấy đại một cái tên cho nhân vật phản diện này. Ngoài mấy cái nội dung chính thì chi tiết cô đều không thèm nhớ. Cô sợ IQ của mình sẽ bị bộ truyện này sỉ nhục đến cực điểm, nên cũng chẳng dùng não để đọc cho lắm.

 

Nếu không nhầm tên của cậu ta trong nguyên tác là do Olwen đặt cho, phát âm cũng gần giống tên của cô nên chắc không nhầm đâu nhỉ.

 

"Ngươi không thích cái tên này à?" Nhìn vẻ mặt sững sờ không một câu đáp lại của thằng bé, cô không khỏi nhíu mày hỏi lại.

 

Ánh mắt đó nhìn cô đầy kích động, Charlotte không hiểu là thằng bé vừa lòng hay không vừa lòng nữa. À mà cô quản chuyện này làm gì nhỉ? Được đích thân đại công tước ban tên mới cho chính là niềm vinh hạnh cao quý ở công quốc này, không thích thì vẫn phải thích.

 

"Hỏi ngươi thế thôi nhưng ta đã đặt như vậy rồi thì sau này đó chính là tên của ngươi, Charles!"

 

Đại công tước tự ý quyết định, bộ dạng lại trở về với dáng vẻ cao quý ngang ngược như ngày thường. Vốn nghĩ thằng bé sẽ phản bác không ngờ nó lại đỏ mặt lắc đầu nói với cô:

 

"Dạ không, em rất thích... cảm ơn ngài rất nhiều." Charles nở một nụ cười, lí nhí đáp lại cô.

 

Cậu cuối cùng cũng có một cái tên bình thường, mặc dù chưa hiểu ý nghĩa của nó lắm nhưng sao chổi cảm thấy cái tên Charles này rất hay. Trên mặt cũng không thể che dấu được sự hứng khởi trong lòng.

 

Đáy mắt Charlotte bất chợt dịu xuống khi nhìn thấy cảnh tượng này. Dù sau này bản tính thằng bé có ác độc ra sao thì hiện tại nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương và sự quan tâm của người khác. Điều này cô không chắc bản thân mình có thể cho được một cách hoàn hảo không, nhưng Charlotte cũng sẽ thử cố một lần, vì tương lai của nó cũng như vì tương lai của chính cô. Cố thứ nuôi dạy tên nhóc phản diện này một thời gian xem sao, không thể biến nó thành kẻ tốt hoàn toàn được thì chí ít cũng phải khiến nó làm chuyện ác gì cũng chừa mình ra.

 

Đặt cược một lần nữa với số phận, để xem lần này Charlotte cô có thể đi sai thêm một lần nữa hay không!

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.