Bạn đang đọc:BYE BYEChương 1

                                       CHƯƠNG 1

 

*Cảnh báo: Có yếu tố tự sát

 

Hẳn là lạnh lắm.

 

Chắc sẽ lạnh cực đấy.

 

Khoảnh khắc đó, tôi lùi bước về sau, nhìn vào dòng sông tăm tối trải dài đến vô cùng vô tận ấy.

 

RẮC.

 

Và rồi tôi chợt nghe được một tiếng động lạ. Khi quay đầu lại, tôi thấy một chiếc Sedan lướt ngang trong màn mưa.

 

‘Chiếc xe đó rất đắt tiền đấy.’ Tôi chợt nghĩ và rồi bỗng nhiên chiếc xe đó cua ngược lại, xoay vòng trên đường lộ.

 

Vừa nghĩ rằng sắp sửa xảy ra tai nạn, ánh mắt của cậu chàng cứ nhìn chằm chằm vào phía sau xe, tôi lại ngăn không được mà lạnh cứng cả người.

 

Chiếc xe cứ mất khống chế mãi như thế cho đến lúc nó đâm sầm vào lan can, một bánh trước lấn lên lề đường.

 

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi trước khi hoàn toàn dừng lại rồi im bặt, yên lặng tràn ngập trong không gian xung quanh.

 

Tôi run hết cả người, nhưng vẫn đi đến đó, dẫu sao tôi cũng không nên chỉ đứng yên tại đây được. Tôi loạng choạng mang đôi giày mà mình vừa cởi vào rồi đi đến chỗ đó.

 

Nhìn gần mới thấy, chiếc xe còn đắt giá hơn cả tưởng tượng. Động cơ nóng đến mức bốc khói, cánh cửa sổ được phủ lớp màu đậm vô cùng, khiến việc nhìn vào quan sát tình hình bên trong rất khó khăn.

 

“ Này, có sao không? ”

 

Cậu gõ lên cửa kính, nhưng chẳng ai đáp lời cậu cả.

 

“ Này. ”

 

“ ... ”

 

“ Cậu còn sống chứ? ”

 

“...”

 

Cũng không phải tai nạn gì quá nghiêm trọng, nhưng cứ nghĩ đến việc tài xế có thể đã bị chấn thương ở đâu đó làm tôi hoảng loạn cực kỳ, vội vàng tìm kiếm điện thoại mà chẳng thấy đâu, tôi chợt nhớ ra mình đã để nó ở nhà. Giờ đang là tối muộn giữa mùa đông lạnh, nên cũng chẳng có bất kỳ chiếc xe nào chạy ngang qua, mất một lúc suy nghĩ, tôi quyết định phá cửa mở ra.

 

Tôi lùi lại một bước, dùng hết sức mình để va mạnh vào cửa sổ.

 

“ A…! ”

 

May mắn thay, cánh cửa ngay lúc đó lại đột ngột mở ra.

 

Vai và bắp tay tôi nhói lên vì đập vào cửa xe, tôi phải dùng tay kia để xoa chúng, dịu cơn đau lại. Người lái xe lúc này liền ra ngoài.

 

“ Đệt… Điên chết mất thôi. ”

Người vừa phát ra tiếng chửi thề là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta cẩn thận kiểm tra đầu xe đụng trúng đã bị móp, tìm xem có thêm chỗ nào hư hỏng không.

 

“ Chết tiệt, toang rồi. Anh trai sẽ giết mình mất. ”

 

‘ Anh trai? ’

 

Anh ta vừa cao lại vừa trẻ, hai chữ ‘ anh trai ’ vang lên làm tôi cảm thấy có chút đáng nghi.

 

“ A, khi nãy tại thấy anh tự nhiên nửa đêm đứng ở giữa cầu sông Hàn làm tôi giật mình mà mất tay lái! ”

 

Tiếng quát tháo của thanh niên đã làm điều tôi nghi ngờ trong lòng được sáng tỏ. Khi vẫn đang mát xa lại chỗ vai đang đau nhức của mình, tôi mỉa mai hỏi.

 

“ Cậu bao nhiêu tuổi rồi? ”

 

“ T-Tôi hai mươi lăm, làm sao? ”

 

“ Hai mươi lăm à? Vậy là cậu sinh ra vào năm Ngọ rồi. ”

 

“ Gì, liên quan gì đến năm Ngọ chứ! Tôi gặp tai nạn như thế này tất cả là tại anh. ”

 

“ Này, học sinh trung học. Cậu đã lấy trộm xe của anh mình rồi lái nó đúng không? ”

 

“ G-Gì, T-Tôi không có? ”


Cậu chàng học sinh trung cấp kia lắc đầu nguầy nguậy với mái tóc ướt đẫm của mình, cậu ta quả nhiên là người không biết cách nói dối, như trẻ con vậy.

 

“Tôi có thể nhìn thấu cậu đấy. Cậu có thể lấy bằng lái xe vào tháng sau, nhưng lại không kiềm được bản thân mà lái xe anh mình ra ngoài? Cậu đúng là đần độn.”

 

“Chết tiệt, đây là xe của tôi! Mẹ tôi mua nó làm quà tặng đỗ đại học cho tôi.”

 

“Ừ ừ.”

 

Tôi nhìn chiếc xe một lần nữa, giọng nói đầy giận dữ của thanh niên kia vẫn văng vẳng bên tai.

 

Trông vẫn còn mới cứng, hẳn là tốn khoảng một tỷ. Tôi đoán gia đình cậu chàng hẳn rất giàu có mới mua loại xe như thế này làm quà đậu đại học cho cậu ta.

 

“ Có phải xe của cậu hay không, cậu vẫn chưa có bằng lái. Cậu bí mật đem chiếc xe siêu đẹp chạy rồi gây tai nạn. Chà, tôi nghĩ nó sẽ bị tịch thu thôi. Chúc mừng nhé. ”

 

“ Tất cả là tại anh hết! Tại anh đi mặc bộ đồ đen như thế rồi đứng ở giữa cầu sông Hàn vào khung giờ này chi rồi làm tôi kinh ngạc mất tay lái, tôi nhất định sẽ kiện anh tội gây thương tích! ”

 

‘ Cậu có hiểu được bồi thường thiệt hại nghĩa là gì không thế? ’

 

Tôi nhìn thiếu niên trung cấp kia bằng ánh mắt đáng thương, cậu chàng vậy mà bắt đầu than vãn và vò đầu bứt tóc bản thân, làm tôi có hơi sợ.

 

“ A, điên mất thôi. Nó hỏng mất rồi, chết tiệt. Anh ta sẽ giết mình mất. ”

 

Thú vị làm sao khi thấy một học sinh trung học có thể dễ dàng nói tục chửi thề trước mặt người lạ nhưng lại đang sợ hãi anh trai mình vô cùng.

 

Tôi dời ánh nhìn về phía trước, quan sát lan can và thanh chắn xe đã hoàn toàn biến dạng. Không còn cách nào khác ngoài gửi nó đi sửa cả.

 

“ Cậu có bảo hiểm không? ”

“ Tôi không biết. Làm sao tôi biết được chứ? ”

“ Vài trăm won chắc đủ để sửa chúng đấy. ”

Thật ra, sửa những thứ này hẳn phải tốn hơn ngàn won, nhưng tôi cố tình giảm tiền xuống, vì tôi đã nghĩ cậu chàng học sinh này nghe xong sẽ kinh sợ lắm. Có điều cậu ta lại lắc đầu và có phản ứng hoàn toàn trái với dự đoán.

 

“ Không quan trọng là trăm hay ngàn won. Anh trai tôi đưa tôi chìa khóa xe và bảo tôi năm sau đi thi bằng lái, nhưng nếu giờ anh ta phát hiện tôi không nghe lời mà còn chạy xe gây ra tai nạn, anh ta sẽ giết tôi! Anh ta sẽ ném tôi xuống sông Hàn không chút đắn đo. Điên mất. ”

 

‘ Không quan trọng nếu phải tốn hơn mấy ngàn won? Cậu bận tâm về việc bản thân sắp bị anh trai phạt hơn là tiền bạc sao? ’

 

Tôi nhìn cậu ta từ đầu đến chân trong lúc đối phương chẳng hay biết gì. Tôi không biết nhiều về mấy biểu tượng trường học, nhưng tôi nhận ra được phù hiệu ở dưới áo đối phương, là một trường rất nổi tiếng.

 

Hơn nữa, cậu học sinh trung cấp này còn là một alpha.

 

Tôi đã biết được cậu ta là alpha ngay khi cậu ấy bước xuống xe. Giờ thì tôi có thể cảm nhận được rõ ràng mùi pheromone, nhưng tôi lại không ngửi được nó khi cậu ta ở trong xe.

 

Đúng là lo lắng vô ích mà… Tôi cười lớn.

 

“ Mắc cái quái gì anh lại cười? ”

Đối phương nghĩ tôi đang cười cậu ta, nên cậu chàng liền nhăn mặt nhíu mày và trở nên phiền phức hơn.

 

“ Không có gì, tôi đã tò mò lý do tại sao cậu lại đâm thẳng vào lan can đấy. Sao cậu không đụng trúng tôi nhỉ? ”

 

Tôi bảo thế, vì thật sự quá tiếc thay.

 

Tôi ước gì lan can bị đụng nát kia là cơ thể của tôi.

 

Mặc dù tôi nói điều đó bằng chất giọng rất chân thành, cậu học sinh đó lại như đang nghe phải điều gì điên rồ lắm.

 

“ Anh điên à? Bảo sao lại đứng giữa trời mưa tối ở cầu sông Hàn một mình, hóa ra là đồ điên. ”

 

“ Cậu nghĩ sao cũng được, trông cậu không có xây xát gì lắm, nhưng cứ đi bệnh viện kiểm tra cho đảm bảo đi. Tôi đi đây. ”

“ Chết tiệt, anh định đi đâu! Tôi gặp phải tai nạn như thế này là tại anh đấy! ”
 

“ Dừng lại, ở đây có CCTV đấy, cậu nên gọi cho người giám hộ đi. ”

 

Tôi hất cằm về phía chiếc điện thoại đang rung lên trên ghế xe, cậu chàng trung học trưng ra vẻ mặt như thể thế giới này sắp bị tận diệt rồi. Tôi âm thầm hi vọng cậu ta sẽ nắm lấy cổ áo tôi và đấm tôi, nhưng lại không xảy ra. Sau cùng, đối phương vẫn quay vào trong xe và bắt máy.



BYE BYECHAP 1
Bạn đang đọc:BYE BYEChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.