Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 74

Tưởng Xuyên nhìn cô: “Anh đưa em về.”

 

Tần Đường á khẩu nhìn anh: “Anh cũng không có xe thì đưa tôi về kiểu gì? Muốn đưa cũng là tôi đưa anh thì có.”

 

“Em có không phải là được rồi sao.” Anh bật cười, lấy chìa khóa xe trong tay cô rồi thả cô ra đi lên đằng trước.

 

Tần Đường: “...”

 

Vài giây sau cô mới đuổi theo, thở phì phò nói: “Tưởng Xuyên, anh dám công khai cướp xe của tôi thế ư, coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!”

 

“Báo đi, để chú cảnh sát lại đây bắt em.” Anh đầu cũng không quay lại đáp.

 

“Bắt anh í!!!” Hỗn đản.

 

Tưởng Xuyên cắm chìa khóa xe, điều chỉnh lại ghế dựa.

 

Tần Đường không nói gì, gặp phải lưu manh tự nhiên như vậy đúng là xui xẻo mà, cô đứng cạnh xe một hồi, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ khởi động mới mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

 

“Địa chỉ.”

 

“Tôi nói anh đi.”

 

Dọc theo đường đi, Tần Đường căn bản không kịp chỉ đường, Tưởng Xuyên không chỉ lái xe vào đường nhỏ mà còn lái cực nhanh khiến cô không thể không tóm lấy cửa xe, quay đầu nhìn anh kêu lên: “Anh làm cái quái gì vậy? đang đua xe đấy à?”

 

Tưởng Xuyên không trả lời, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đột nhiên ngoặt tay lái, rẽ vào một con ngõ nhỏ, rồi từ một con đường khác lái xe vòng ra ngoài.

 

Chiếc xe SUV đen đi phía sau lập tức bị bỏ lại.

 

Tốc độ xe giảm dần xuống, Tần Đường lạnh mặt nhìn anh: “Anh điên à?”

 

Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên: “Em nói xem?”

 

“Anh nhất định điên rồi!” Cô cũng điên rồi nên mới nửa đêm nửa hôm đi đua xe với anh thế này.

 

“Đồ ngốc.” Anh xoa nhẹ tóc cô, “Có người theo dõi chúng ta, em biết không?”

 

“Hả?” Tần Đường nghiêng đầu kinh ngạc nhìn anh, xong liền vội quay đầu lại nhìn.

 

Tưởng Xuyên thu tay lại, nói: “Không có gì, bây giờ không có nữa rồi.”

 

“Ai vậy?” Cô hỏi, rất nhanh liền nghĩ đến một cái tên: “Có phải là Triệu Kiến Hòa hay không? Hay là có liên quan đến Triệu Kiến Hòa?”

 

Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạt nói: “Đừng hoảng, không chắc là hắn.”

 

Tần Đường cắn môi, quả thực không chắc được. Cũng có thể là paparazzi, gần đây mỗi ngày cô đều bận rộn ở quỹ An Nhất, mà quỹ An Nhất lại do ba mẹ cô sáng lập, cũng không biết ai đã để lộ tin tức lần này cô sẽ xuất hiện nữa.

 

Buổi đấu giá của quỹ An Nhất là một tin tức lớn, báo giới truyền thống đều muốn giật được mấy cái tít nổi bật.

 

Có người theo dõi cô cũng không có gì kì lạ cả.

 

“Nhà em ở đâu?”

 

Tần Đường mắt nhìn bốn phía, có chút không nhận ra đây là đường nào, oán trách liếc nhìn Tưởng Xuyên một cái, rồi bật định vị lên.

 

Con Maserati tiến vào một tiểu khu xa hoa, Tưởng Xuyên lái xe vào hầm để xe.

 

Tần Đường hỏi: “Anh định về thế nào?”

 

Tưởng Xuyên liếc nhìn cô cười: “Sao? Em muốn thu nhận anh à?”

 

Tần Đường rút chìa khóa xe mở cửa lưu loát xuống xe.

 

Mặc kệ anh ta thôi.

 

Tưởng Xuyên đi vòng qua, bắt lấy tay phải của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa hình xăm trên mu bàn tay cô, trên đó có mấy vết sẹo nhô lên, hiển nhiên hình xăm này xăm lên là để che nó đi.

 

Tần Đường tránh tránh tránh, nhưng vẫn tránh không thoát, đành lấy mắt trừng anh.

 

Tưởng Xuyên nhớ tới lúc ở trước bệnh viện thấy cô đang vuốt ve hình xăm đến phát ngốc, vẻ mặt vừa hoảng hốt lại cô đơn.

 

Mười lăm năm trước, anh lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó cô chính là một tiểu công chúa, nhưng Tần Đường của bây giờ và tiểu công chúa năm đó anh quen không giống nhau, qua một thời gian dài mới nhận ra, bề ngoài lạnh nhạt chỉ là lớp vỏ ngụy trang của cô, nếu bị buộc nóng nảy, cô vẫn sẽ lộ ra bản chất thật của mình.

 

Đó mới là bản tính của cô.

 

Tưởng Xuyên không biết cô đã trải qua những chuyện gì, đôi mắt đen trầm xuống, chẳng lẽ là tổn thương tình cảm?

 

“Chỗ này sao lại bị thương?” Anh hỏi.

 

Tần Đường đã từ bỏ việc giãy dụa, mặc kệ Tưởng Xuyên nắm tay mình, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay cô, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chuyện ngoài ý muốn thôi.”

 

Ánh mắt cô mơ hồ, hàng mi dài run rẩy, cúi đầu che đi sự yếu ớt của bản thân.

 

Tưởng Xuyên không ép cô, ngón cái chà một phát cuối cùng, nắm tay cô kéo vào trong lòng, đè đầu cô tựa lên vai mình.

 

Gương mặt Tần Đường dán lên vai anh, chóp mũi đều là hơi thở nồng đậm hương vị hormone của anh, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tưởng Xuyên, rốt cuộc anh muốn gì?”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 74
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.