Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 51

Anh nhìn cô.

 

Triệu Kiến Hòa ngồi lại lên ghế, vắt chân, châm một điếu thuốc: “Tần tiểu thư.”

 

Tần Đường nhìn về phía hắn ta: “Có thể để bọn tôi đi chưa?”

 

Triệu Kiến Hòa cười to: “Tôi nói sáu quyền đó là để cho hắn ta đổi một người phụ nữ, chứ đâu có nói để cho hắn đi?”

 

Tần Đường cắn môi, cố nín lại tức giận. Triệu Kiến Hòa lấy thuốc lá chỉ về phía cô: “Đồ đạc của cô, túi xách, điện thoại, máy ảnh, chỉ có thể chọn một thứ mang đi.”

 

Tưởng Xuyên cầm tay cô, giọng nói khàn khàn: “Chọn máy ảnh.”

 

Máy ảnh là sinh mạng của một nhiếp ảnh gia.

 

Toàn bộ ảnh chụp mấy ngày hôm nay của cô đều ở trong máy ảnh.

 

Tần Đường ném túi xách trong tay xuống, cúi đầu nhìn về phía máy ảnh đang treo trước ngực, đáy mắt tràn ngập sự đau khổ, vô cùng khó chịu.

 

Cuối cùng, cô cởi máy ảnh xuống, chậm rãi khom lưng đặt nó lên túi xách.

 

Cô chọn di động.

 

Triệu Kiến Hòa ngậm thuốc lá đi tới, cầm lấy cái máy ảnh trông vô cùng quý giá kia, cười tà một tiếng, sau đó ném mạnh xuống đất.

 

“Rầm...”

 

Cái máy ảnh vỡ thành mấy miếng nhỏ.

 

Ngực Tần Đường như bị người ta hung hăng bóp lấy, đôi mắt ửng đỏ, cuối cùng không nén được cảm xúc, ngước mặt trừng hắn ta.

 

Ánh mắt Tưởng Xuyên run lên, giữ chặt cô lại.

 

Triệu Kiến Hòa lại thấy vô cùng thích thú, đoạt lấy di động trong tay cô, giây tiếp theo, di động cũng biến thành nhiều miếng nhỏ.

 

Tưởng Xuyên hơi nheo mắt lại, mím môi.

 

Tần Đường lại như phát điên trừng hắn ta: “Anh đồ hỗn đản! Nói không giữ lời!!”

 

Triệu Kiến Hòa đương nhiên không thể để cô cầm theo di động rồi. Biết vậy lúc đó cô chọn giữ lại máy ảnh.

 

Triệu Kiến Hòa cười khẽ, khom lưng, dùng hai ngón tay cầm lấy túi của cô lên, ném qua.

 

Tưởng Xuyên đón được, khoác túi lên vai cô, nhìn về phía Triệu Kiến Hòa: “Có thể để cô ấy đi chưa?”

 

Triệu Kiến Hòa cười: “Đương nhiên rồi.”

 

“Để cô ấy tự lái xe.”

 

“Tại sao?”

 

“Cô ấy không có di động, không thể báo cảnh sát ngay được, cũng không biết đây là đâu, không thể tạo uy hiếp với anh được. Anh để người đi theo cô ấy là được, cho dù là tôi thì cũng không chạy được đâu.”

 

Triệu Kiến Hòa cười lên, xòe tay ra hiệu.

 

Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, đưa cho cô.

 

Tần Đường cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hồng hồng, giống như ngay giây tiếp theo lập tức có thể chảy nước mắt vậy.

 

Nhưng cô vẫn cố gắng nén lại, không để nước mắt rơi xuống, dù chỉ một giọt.

 

Anh nhét chìa khóa vào bàn tay cô, nắm chặt lấy nó: “Biết dùng chỉ đường không?”

 

“Biết...” Cô cầm chìa khóa xe, nhỏ giọng nói.

 

“Ừ.” Anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm: “Có thể tự mình lái xe về Tây An không?”

 

Tần Đường hít hít mũi, gật đầu: “Có thể.”

 

Tưởng Xuyên nói: “Tốt, vậy tự mình lái xe về.”

 

Cô ngẩng đầu: “Thế còn anh?”

 

Tưởng Xuyên cười, bàn tay khẽ siết lấy tay cô, khàn giọng nói: “Tôi không sao!”

 

Triệu Kiến Hòa lạnh mặt nhìn bọn họ: “Người đâu, đưa Tần tiểu thư ra ngoài.”

 

Tưởng Xuyên xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”

 

Cô đứng bất động, đôi mắt đỏ rực, nhưng lại không muốn khóc.

 

“Tưởng Xuyên, anh sẽ trở lại chứ?”

 

“Ừ.”

 

Tần Đường không biết vì sao mình lại sợ như vậy, khóe miệng cố gắng nhếch lên, giọng nói lí nhí: “Anh nhất định phải giữ lời đấy.”

 

Tần Đường tới như thế nào thì đi vẫn y như thế, hai mắt đều bị bịt kín lại. Dọc đường đi cô đều cố gắng ghi nhớ và cảm nhận mọi thứ: lúc bước lên bục, lúc mở cửa, lúc đứng ở cửa ra, có mùi sơn khá gay mũi, lúc mở cổng ra thì có một làn gió thổi tới.

 

Tần Đường bị nhét lên xe, xe nhanh chóng lăn bánh.

 

Nửa tiếng sau, xe dừng lại, bịt mắt được gỡ xuống, “Tần tiểu thư, cô có thể đi rồi.”

 

Tần Đường hơi nheo mắt lại để dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

 

Nơi này là đầu đường cái vô cùng tiêu điều và an tĩnh, quay đầu nhìn lại có thấy thấp thoáng mấy căn nhà mới, có vẻ như là khu mới được khai phá.

 

Bởi vì đêm đã khuya nên không có một bóng người.

 

Một chiếc xe Jeep đen đỗ trước mặt Tần Đường, Tần Đường mang theo túi xách xuống xe, hai người đàn ông cao lớn đi theo phía sau cô. Tần Đường liếc nhìn hai người họ một cái. Lúc đi đến bên cạnh cái xe thì phát hiện cửa kính ở chỗ ghế lái đã bị vỡ, người đàn ông liền hỏi: “Sao lại thế này?”

 

Tần Đường cố kìm nén sự nghi hoặc lại, lạnh giọng nói: “Có thể là trộm, hoặc bị ăn mày phá hỏng đi.”

 

Người đàn ông cao lớn kia đi qua đi lại hai vòng, phát hiện đến cửa kính của ba cánh cửa còn lại cũng đều bị vỡ, lúc này mới không nghi ngờ nữa.

 

Tần Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, mở cửa lên xe. Hai người đàn ông đi theo ngồi vào phía sau.

 

Vừa lên xe cô liền thấy trên ghế phụ có một ly trà chanh, cô duỗi tay sờ lấy, vẫn còn hơi lạnh.

 

Tần Đường rũ mắt xuống. Cái này chắc là Tưởng Xuyên mua cho cô lúc đi mua thuốc là rồi.

 

“Biết dùng chỉ đường không?”

 

“Biết...”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 51
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.