Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 4

Bên kia im lặng hai giây, sau đó một giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên: “Bãi đỗ xe, xe Jeep đen.”

 

Sau đó thì nói với cô biển số xe.

Tần Đường ghi nhớ, kéo hành lý đi tới bãi đỗ xe. Xe Jeep đen vô cùng dễ thấy, bởi vì toàn bộ thân xe đều bị bùn bắn lên, bị ánh mặt trời phơi khô, nên trông càng thêm bẩn.

 

Cô đi tới, gõ gõ vào cửa xe, người đàn ông hạ kính xe xuống: “Xe không khóa, lên đi.”

 

Tiếp theo, ánh mắt liền dừng lại một chút.

Người phụ nữ rất trắng, trắng như tuyết, ở dưới ánh mặt trời trắng đến mức làm cho người ta lóa mắt. 

Người đàn ông trong xe đang gọi điện thoại, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh híp lại, hốc mắt sâu, càng tôn lên vẻ sáng ngời sắc bén của đôi mắt. Mái tóc cắt ngắn, làn da màu đồng, ngũ quan sắc nét, là một khuôn mặt rắn rỏi.

 

Tần Đường nhớ người liên hệ lúc trước gọi anh ta là anh Tưởng, vì vậy liền lên tiếng: “Ngài Tưởng?”

 

Anh ta gật đầu, nói với người trong điện thoại: “Thấy người rồi.”

 

Tần Đường nhìn anh ta cúp máy xong mới nói: “Tôi là Tần Đường.”

 

“Lên xe đi.”

 

Một tiếng trước, Lữ An gọi điện thoại cho anh, nói có người muốn quyên góp đồ dùng nên bảo anh đến sân bay đón người, cũng không nói là ai hay dáng vẻ như thế nào, chỉ nói tên là Tần Đường.

 

Không ngờ lại là một mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng.

Tần Đường không nói chuyện, kéo hành lý để vào ghế sau rồi cũng ngồi luôn đằng sau.

 

Tưởng Xuyên nhìn động tác lưu loát của cô, hạ mắt, xoay chìa khóa, khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

 

Trên đường, hai người nói với nhau không đến vài câu. Tần Đường có chút đói bụng, lấy chai nước khoáng ra uống vài ngụm, sau khi nhét lại vào túi, thò tay mò mẫm thì rút ra được một túi bánh mỳ. Cô nghĩ nghĩ một lát, nhớ ra đây là của một đứa bé tặng cho cô lúc cô đi Vân Nam.

 

Tưởng Xuyên nghe được tiếng động nhỏ, nhìn vào gương chiếu hậu:

 

“Cô chưa ăn trưa à?”

 

Tần Đường vừa cắn bánh mỳ vừa trả lời, giọng nói có chút không rõ ràng: “Ừ.”

 

Một lát sau, Tưởng Xuyên nói: “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn. Ăn mì nhé?”

 

Ở Thiểm Tây cửa hàng mì đâu đâu cũng có, ven đường thôi cũng có tới tận mấy cái. Lúc này đã qua giờ ăn cơm, tìm một quán cơm còn không bằng ăn một bát mì cho nhanh.

 

 “Được.”

 

Tưởng Xuyên tìm chỗ đỗ xe, hai người bước xuống xe, Tưởng Xuyên đứng trước mặt Tần Đường, thân hình cao lớn, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, khiến người ta không thể làm ngơ. Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mới nhận ra người đàn ông này còn cao hơn mình nghĩ rất nhiều.

 

Ánh mắt Tưởng Xuyên đảo qua trên người người phụ nữ trước mặt, là một người rất xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, cặp đùi thon dài, thẳng tắp.

Làn da trắng nõn nà, trắng đến mức dường như chỉ cần đụng nhẹ là chảy cả nước.

 

Loại phụ nữ yếu đuối như thế này, chạy lên vùng núi khỉ ho cò gáy làm cái gì?

Tưởng Xuyên cong cong khóe môi, chỉ vào một cửa hàng bên cạnh: “Đi thôi, ăn xong trở về còn rất nhiều việc phải làm.”

 

Nụ cười kia có chút tùy ý, Tần Đường nhíu mày, cảm thấy người đàn ông kia có chút khinh thường cô?

 

Khinh thường cái gì chứ? Cảm thấy cô không thể chịu khổ sao?

Thời điểm đi theo anh ta vào trong quán ăn, trong quán chỉ có một vị khách, lúc này đang húp mì sùm sụp. Tưởng Xuyên đứng ở cửa phòng bếp nói: “Một bát mỳ thịt bò lớn, một bát…”

 

Anh ta quay đầu lại nhìn cô.

 

Bát nhỏ.” 

 

Ông chủ bên trong đã nghe rõ, lớn tiếng đáp lại: “Được!”

 

Tưởng Xuyên lại gọi thêm hai cái bánh mỳ kẹp thịt, hai người ngối đối diện nhau. Chỉ trong chốc lát, mì được mang lên. Bát lớn bát nhỏ có sự chênh lệch vô cùng rõ ràng, nhưng anh ta ăn rất nhanh. Lúc Tần Đường mới ăn được một nửa thì bát của anh ta đã nhìn thấy đáy.

 

Buổi trưa cô không ăn cơm, do cũng qua cơn đói nên ngược lại ăn không vào, chỉ gắp vài đũa.

 

Tần Xuyên ăn xong, lại tiếp tục ăn bánh mỳ kẹp thịt, nhìn cô nói: “Cô ăn không hết?”

 

Tần Đường quả thực không muốn ăn nữa, buông đũa nói: “Ừ, nhiều quá.”

 

Khóe miệng Tần Xuyên vểnh lên, lại là cái điệu cười mang chút khinh bỉ. Tuy anh ta không nói gì, nhưng Tần Đường biết, anh ta đang cảm thấy cô đang lãng phí lương thực.

 

Ánh mắt cô không nóng không lạnh nhìn anh ta, lại cầm đũa lên.

Tưởng Xuyên cười ra tiếng, cầm lấy một cái bánh khác lên ăn.

 

Tần Đường cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn xong được bát của mình, lúc hai người đi ra đến cửa, Tần Xuyên đưa mắt nhìn cô: “Cô ở khách sạn nào?”

 

Tần Đường hỏi lại: “Ở chỗ mấy anh cũng có chỗ ở sao?”

 

“Có.”

 

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.