Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 37

“Mợ nhà nó, cái bàn đã bị phá thành như vậy rồi mà còn cố sửa lại. Tưởng Xuyên thật cmn quá nghèo rồi.”

 

“Nghèo thật hay là giả nghèo đây? Cô gái nhỏ hôm qua vừa nhìn là biết người có tiền, một số tiền lớn như vậy liền tùy tiện ném đi mà không chớp mắt lấy một cái. Quan hệ của Tưởng Xuyên và cô ta nhất định không bình thường.”

 

“Mợ nó, người phụ nữ kia thật đúng là vô cùng xinh đẹp. Chân vừa dài lại vừa trắng, gác lên vai mà làm chắc chắn sướng đến chết luôn mất thôi.”

 

...

Tần Đường nhíu mày, nghiến răng tức giận, trong đầu nhớ kĩ giọng nói này.

 

Dưới lầu lại vang lên âm thanh bùm bùm, không cần nhìn cũng biết lại có thêm mấy món đồ bị quăng hỏng rồi.

 

Động tĩnh lớn như vậy, mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Lập tức cô liền nghe được một giọng nói già nua: “Các người đang làm cái g...”

 

“Bà già chết tiệt, biến đi chỗ khác! Ở đây không có chuyện của bà.”

 

Dưới lầu an tĩnh lại vài giây.

 

Rất nhanh, âm thanh đổ vỡ lại vang lên, ở ngay dưới chân cô.

 

“Lên trên lầu tìm xem.”

 

Tần Đường nắm chặt di động, mím môi dựa lưng vào cửa.

 

Trong viện truyền đến một tiếng hét “Dừng tay” chói tai.

 

Cô thầm thở phào một hơi, trái tim đang treo ngược được thả về vị trí cũ.

 

Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, trong viện là một mớ hỗn độn. Bước vào phòng khách thì hầu như mọi thứ đều không còn nguyên vẹn, chiếc tivi vốn ở trên giá đã bị đạp xuống vỡ làm đôi, gần nửa cái lăn đến cạnh cửa, hai cánh cửa phòng cũng chịu chung số phận, bị đạp rơi cả xuống đất.

 

Lữ An chửi: “CMN…”

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống, đi tới, bước vào, lạnh giọng hỏi: “Mấy người đập đủ chưa?”

 

Tên cầm đầu khoanh tay, cười cười nhìn anh: “Ái chà, cuối cùng Tưởng Xuyên của chúng ta cũng trở lại rồi.”

 

Đáy mắt Tưởng Xuyên lạnh băng: “Triệu Phong, tiền tôi sẽ trả, mấy người không cần dùng cách này tới khiêu khích tôi.”

 

Triệu Phong cười to, chỉ vào đống đồ vật bị đạp đổ trong sân, nói: “Cái viện rách nát này của anh có đồ gì đáng giá sao? Anh Khôn nói, cứ đập phá một lần sẽ là 2 vạn, nếu anh không trả tiền, thì ngày nào chúng tôi cũng sẽ đến đập phá, bao giờ đủ 87 vạn thì thôi. A, không đúng, phải là 85 vạn chứ nhỉ, vì hôm qua đã tới đập một lần rồi. Ha ha ha!!!”

 

“Đương nhiên, anh cũng có thể chọn cách khác.”

 

Tưởng Xuyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng liếc về hai người đàn ông cao to đang đi về phía cầu thang lên tầng. Anh ngẩng đầu, thấy Tần Đường đứng trên hành lang tầng 2, máy ảnh đã bỏ ra khỏi túi đựng, ánh mắt thanh lãnh nhìn xuống phía dưới.

 

Anh lớn giọng nói với hai người đàn ông kia: “Hai người các anh, đi xuống dưới này cho tôi!”

 

Hai người kia chỉ dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục đi lên.

 

Tưởng Xuyên lạnh mặt, bước nhanh đến, túm lấy vai hai người kia, hai người kia đột nhiên xoay người lại vung nắm đấm về phía này. Tưởng Xuyên khom lưng né được, buông một tay ra, tay kia trượt xuống, bắt lấy tay người đàn ông, quăng hắn ra sau.

 

Thân thể to lớn của người đàn ông nện mạnh xuống bậc thang ầm một tiếng kèm theo đó là tiếng rên rỉ đau đớn.

 

Một người khác thấy vậy lập tức xông lên, vung thẳng một quyền về phía mặt Tưởng Xuyên.

 

Tưởng Xuyên nghiêng mình tránh được, tóm được cổ tay hắn ta, mạnh mẽ bóp một cái, cổ tay vang lên tiếng răng rắc, đồng thời vung chân đá thẳng vào bụng hắn ta.

 

Lại một tiếng oa oa đau đớn vang lên.

 

Hai người đàn ông to con cứ như vậy bị ngã xuống chân cầu thang, cuộn tròn người rên rỉ, tạm thời không thể động đậy.

 

Tần Đường đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao cúi đầu nhìn Tưởng Xuyên, đôi môi mím lại căng thẳng, ngón tay siết chặt máy ảnh đến trắng bệch.

 

Trong viện, Lữ An cùng ba người khác cũng bắt đầu khai chiến.

 

Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn Tần Đường, giọng nói cứng rắn không chút thương lượng: “Lên trên đi.”

 

Tần Đường đứng im không nhúc nhích, phía sau Tưởng Xuyên bỗng có một tên tay cầm gậy sắt, đang giơ cao định đập xuống.

 

Hai mắt Tần Đường mở lớn, miệng há to, còn chưa kịp thốt lên sợ hãi thì Tưởng Xuyên đã như có mắt đằng sau, đầu cũng không thèm quay lại mà đã nhanh nhẹn tránh được, cái gậy sắt kia đập hụt một cái vào không khí. Tưởng Xuyên thừa dịp tóm lấy cây gậy kéo lại, đồng thời chân cũng đá vào người kia, gậy sắt cũng đập mạnh ngược trở lại vào vai người đó.

 

“Rắc rắc...”

 

Người nọ kêu lên thảm thiết, ôm chặt vai ngã xuống đất.

 

Giọng nói này, nghe rất quen.

 

Tần Đường cắn môi, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm vai ngã trên mặt đất.

 

Trong viện, Lữ An cũng đã xử lí gần hết, chỉ còn lại hai người.

 

Đột nhiên Tần Đường từ trên tầng lao thẳng xuống lầu, một cước đạp thẳng vào bên vai bị thương của người đàn ông kia. Tưởng Xuyên chỉ cảm thấy một cơn gió ào lướt qua người mình, sau đó liền nghe tiếng hét như chọc tiết lợn của người đó: “Mẹ kiếp, con đàn bà khốn nạn!!!”

 

Tưởng Xuyên lập tức túm lấy cô kéo lại: “Em lại phát điên cái gì thế?"

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 37
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.