Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 36

Bình thường sau khi cô tắm xong rất hiếm khi xuống nhà, dì Quế cũng cho rằng cô đói nên mới làm như vậy, vội đứng lên: “Cháu đợi một chút nhé, dì sẽ đi làm ngay, một chút là được.”

 

Tần Đường vội vàng đáp: “Dì Quế, dì không cần vội. Cháu ăn rồi.”

 

Dì Quế nghe vậy liền xoa tay vào tạp dề, ngồi lại: “Vậy là được rồi, nếu đói thì cứ nói với dì một câu, dì đi nấu cho cháu.”

 

“Cháu thực sự không đói mà. Hôm nay cháu dẫn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài chơi, ăn không ít đồ ăn vặt nên đến giờ vẫn còn no này dì.”

 

Lữ An hỏi: “Nguyệt Nguyệt là cô bé bị thương ở núi Dương Quyển đó sao?”

 

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

 

Lữ An lại cười: “Lũ trẻ ở đó hiếm khi có cơ hội được ra khỏi núi, một số người thậm chí cả đời cũng chưa chắc ra được một lần nào. Không có nước, đồ dùng lại thiếu thốn, một năm, cả tháng, có khi cả năm cũng chỉ tắm được có vài lần. Cô bé này lần này có thể được ra khỏi núi một lần đúng là không dễ dàng gì, cũng coi như trong họa có phúc đi. Hai ngày nữa tôi sẽ đến viện thăm cô bé một chuyến.”

 

Tưởng Xuyên cầm thuốc lá, lúc đi ngang qua cô từ phía sau liền nói: “Hai ngày này em đừng tới bệnh viện, để Tiểu Bạch và A Khởi đi đi.”

 

Đôi mắt Tần Đường vẫn nhìn chăm chú về phía TV, không để ý đến anh.

 

Lữ An nhìn hai người, không nhịn được bật cười.

 

Tưởng Xuyên cũng coi như không có gì, tự cười chế giễu một tiếng, sau đó rời đi.

 

A Khởi nhìn cô chăm chú một lúc lâu, phát hiện hỏi: “Tiểu Thành nói chị và ảnh hậu Cảnh Tâm rất giống nhau nên em muốn nhìn thử xem... Hình như quả thật rất là giống nha!”

 

Tần Đường nhoẻn miệng cười, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong TV: “Thế ư?”

 

Tiểu Thành vội nói: “Đúng vậy, thật sự rất giống.”

 

Tần Đường ngồi xuống bên cạnh bọn họ, không tiếp lời, cũng ngồi xem TV.

 

Rất nhiều người nói cô lớn lên rất giống Cảnh Tâm, cô không phản bác, cũng chưa bao giờ giải thích...

 

Giống là đương nhiên rồi. Vì... Đó là mẹ cô mà.

...

 

Sáng hôm sau, dì Quế không đẩy xe đi bán đồ ăn sáng nữa, ở nhà làm cho mọi người bánh bao và sữa đậu nành.

 

A Khởi cầm quyển sổ nhỏ nhìn kĩ lại một lần, sau đó mới cất vào trong túi.

 

Tiểu Thành đi lấy chìa khóa xe, Tiểu Bạch và Từ Bằng nhàn rỗi không có việc gì làm, Tiểu Bạch liền nói: “Hay là để bọn em đi cùng mọi người? Ở đây dù sao cũng không có việc gì làm, đi cùng mọi người lên đến nơi thì em và Từ Bằng sẽ vào bệnh viện với Nguyệt Nguyệt, đợi mọi người mua đồ xong thì quay lại đón bọn em rồi chúng ta cùng về.”

 

Trên xe còn một ít đồ đạc linh tinh, nhiều thêm hai người chỗ liền chật hơn một chút.

 

Tiểu Thành có chút do dự.

 

A Khởi nói: “Cho bọn họ đi cùng đi, dù sao mua nhiều đồ như vậy, một mình anh cũng đâu có chở hết được, đằng nào chả phải nhở anh Tưởng để một chiếc xe qua chở giúp chứ.”

 

Tiểu Thành nghĩ lại cũng thấy đúng, liền gật đầu nói: “Được, vậy hai người mau lên xe đi, chúng ta phải đi rồi.”

 

Tần Đường đứng ở trên ban công tầng hai, Tiểu Thành vẫy vẫy tay với cô: “Chị Tần Đường, chị ở nhà trông nhà nhé, bọn em phải tầm chiều mới về được cơ.”

 

Tần Đường ra dấu “OK” với người phía dưới, Tiểu Thành lại cười đến sáng lạn: “Vậy chị có muốn ăn gì không ạ? Khi về bọn em sẽ mua cho chị.”

 

“Không cần đâu.”

 

“Vậy được rồi” Tiểu Thành chui lại vào buồng lái.

 

Xe Jeep đỏ rất nhanh biến mất khỏi sân viện.

 

Tần Đường ở trong phòng xử lí lại những bức ảnh mới chụp được. Thời gian trôi qua rất nhanh, cô cảm thấy có chút đói bụng, nhìn đồng hồ, thì ra đã quá trưa rồi.

 

Cô mở cửa đi xuống, định đi tìm chút đồ ăn.

 

Đúng lúc này, từ bên ngoài có hai chiếc xe tiến vào, cô khép hờ cửa, nhìn xuống dưới.

 

Từ trên xe có mấy người đàn ông mặc đồ đen cao lớn bước xuống.

 

Trái tim Tần Đường nhảy dựng, cô vẫn chưa chuyển tiền qua.

 

Vài tiếng đập cửa vang lên, âm thanh đóng cửa xe vang dội trong sân viện.

 

Vẫn là tên cầm đầu của ngày hôm qua, hắn ta nói: “CMN, sao lại không có ai thế này? Thật là không lịch sự gì cả.”

 

Bước chân ra đến cửa của Tần Đường lại nhẹ nhàng rút trở về, lặng lẽ đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên. Phải mất một lúc anh mới bắt máy, giọng nói từ tính vang lên: “Sao vậy?”

 

Tần Đường nghe âm thanh cửa bị đá từ dưới nhà vọng lên, hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: “Bọn họ lại tới nữa.”

 

Bên kia trầm mặc nửa giây, sau đó nhanh chóng nói: “Em đang ở đâu?”

 

“Tôi ở trong phòng.”

 

“Tốt, cứ ở yên tại đó nhé, đừng ra ngoài. Cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra.”

 

“...”

 

“Có nghe thấy không?”

 

“Ừ.”

 

Cô ngoan ngoãn đáp ứng

.

Tưởng Xuyên có vẻ như rất hài lòng, giọng nói càng thấp hơn: “Tôi sẽ về ngay bây giờ.”

 

Tần Đường tắt điện thoại, nghe thấy âm thanh rầm rầm, có vẻ cửa gỗ ở phòng khách đã bị phá rồi. Nhà cũ nên hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, động tĩnh của bọn họ lại lớn như vậy, giọng nói cũng to, cô nghe không xót một câu.

 

“Mợ nhà nó, cái bàn đã bị phá thành như vậy rồi mà còn cố sửa lại. Tưởng Xuyên thật cmn quá nghèo rồi.”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 36
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.