Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 26

“Cô có tiền sao?”

 

Tiểu Bạch xấu hổ: “Bây giờ thì không có nhưng hai tháng nữa khi bắt đầu khai giảng thì có.”

 

“Tiền sinh hoạt phí?”

 

“Bỏ đi, mấy người không thích hợp ở đây.”

 

Tưởng Xuyên nói xong liền sải bước rời đi, A Tây vốn đứng cách xa vài mét không dám lại gần, thấy vậy liền chạy đến trước mặt anh.

 

“Anh Tưởng, đợi một chút!”

 

Ánh mắt Tưởng Xuyên vừa thâm trầm lại lạnh lẽo khiến cô ta bất giác lùi về sau vài bước, thấp giọng nói: “Em thật sự không cố ý... Tấm gỗ kia quá nặng, em giữ không nổi nên liền buông lỏng tay. Em thật sự không cố ý. Anh Tưởng, anh cho em ở lại đi.”

 

“Sau khi đưa cô về Tây An thì cô hãy đi đi.” 

 

Sau đó quay lại nhìn Tiểu Bạch và Từ Bằng: “Còn hai người, nếu muốn ở lại, thì có thể.”

 

Tiểu Bạch vô cùng vui mừng nói: “Cảm ơn anh Tưởng!”

 

Từ Bằng cũng không muốn rời đi, không bị tội liên đới, đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ.

 

Chỉ có A Tây đứng cúi đầu cắn môi, khó chịu không lên tiếng, nước mắt nhanh chóng rớt xuống mũi chân.

 

Tần Đường ở trong phòng bệnh chăm sóc Nguyệt Nguyệt. Con bé mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt vốn đỏ hồng nay trở nên trắng bệch, nhưng cô bé rất ngoan, tỉnh dậy liền không khóc nữa, thấy Tần Đường đã thay chiếc váy khác, lại cong mắt khen đẹp.

 

Dường như cô bé rất thích váy.

 

Tần Đường vuốt tóc cô bé: “Ngày mai chị sẽ mua cho em một chiếc váy mới được không?”

 

Ánh mắt Nguyệt Nguyệt lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh liền lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em vẫn có đủ quần áo mặc mà.”

 

Tần Đường cười: “Quần áo là quần áo, mà váy là váy nha.”

 

Nguyệt Nguyệt nghe vậy liền như rơi vào sương mù: “Đều là mặc trên người cả mà cũng không giống nhau sao?”

 

“Đương nhiên là không giống rồi, váy chính là xinh đẹp hơn rất là nhiều nha.” Tần Đường trêu bé.

 

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Bạch và A Tây đứng ở cửa, Tiểu Bạch nhìn Tần Đường: “Chị Tần Đường, bọn em đến thăm Nguyệt Nguyệt.”

 

Tần Đường nhìn hai người, không mặn không nhạt nói: “Thăm đi.”

 

Tiểu Bạch đi đến trước giường bệnh, dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt còn đau không?”

 

Nguyệt Nguyệt vô cùng thành thực gật đầu: “Đau ạ.”

 

Kì thật cô bé cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy nữa.

 

Tiểu Bạch rất áy náy, xoa mặt cô bé: “Thật xin lỗi, là chị không cẩn thận...”

 

A Tây đứng đằng sau cũng nói theo: “Cả chị nữa, xin lỗi nha em gái...”

 

Tần Đường cúi đầu kiểm tra máy ảnh, ngày hôm qua ống kính bị đụng, có một vết xước rất rõ ràng. Cô nhìn mà mày nhíu chặt, vết xước trên ống kia giống như là cào một cái vào lòng cô vậy, đau lòng chết đi được.

 

Tiểu Bạch thấy tay Tần Đường có hai ngón bị quấn băng trắng xóa béo ú lên, liền hỏi:

 

“Chị Tần Đường, chị cũng bị thương sao?”

 

Tiểu Bạch lại kéo tay A Tây: “Bọn em xin lỗi.”

 

Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía A Tây.

 

A Tây cắn môi: “Rất xin lỗi, hôm qua do em không cẩn thận.”

 

Tần Đường nhìn cô ta vài giây: “Được, tôi tha thứ cho cô.”

 

A Tây sửng sốt, lập tức nói: “Vậy chị có thể giúp em cầu xin anh Tưởng không? Tiểu Bạch và Từ Bằng đều có thể ở lại, em cũng không muốn rời đi...”

 

“Việc này cô tự đi nói với Tưởng Xuyên đi, chuyện của nghĩa trạm, tôi không quản được.” 

 

...

Ăn cơm tối xong, Tưởng Xuyên xách theo hộp đồ ăn: “Mọi người trở về nghỉ ngơi sớm đi, tôi trở lại bệnh viện.

 

Tần Đường không hề có ý định trở về mà đi về phía trước.

 

Tưởng Xuyên gọi cô lại: “Cô đi đâu đó?”

 

Tần Đường quay đầu: “Tôi đi dạo một lát, chút nữa quay lại bệnh viện với Nguyệt Nguyệt.”

 

Lúc nãy đi ngang qua cửa hàng bán quần áo cho trẻ em cô có thấy một chiếc váy rất đẹp, cô muốn quay lại để mua nó.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô: “Được rồi, đừng đi quá xa.”

 

Tần Đường không trả lời, xoay người rời đi. Nhưng khi cô đến nơi thì cửa hàng lại đóng cửa, bên ngoài treo tấm bảng:

 

“Chủ quán có việc gấp phải về nhà, có việc liên lạc tới số 13XXXXXXXXX”

 

Cô có chút thất vọng, đứng ở trước cửa tiệm nhìn xung quanh một chút, không biết nên đứng đây đợi chủ tiệm quay lại hay là gọi điện thoại.

 

Suy nghĩ vài giây, cô quyết định sẽ gọi điện cho chủ tiệm.

 

Chủ tiệm bắt máy, vô cùng áy náy nói: “Thật xin lỗi, con tôi sốt cao, tôi phải trở về chăm sóc nó. Ngày mai cô quay lại được không? Tôi mở cửa lúc 10h sáng.”

 

“Được.”

 

Ngày mai cô sẽ không tới.

 

Tưởng Xuyên nói 8h sáng mai sẽ đi Du Lâm.

 

Tần Đường ở trên đường đi dạo một hồi, lúc đi qua một cái ngân hàng mới nhớ ra tiền mặt trong người không còn bao nhiêu nên liền xoay người đi vào.

 

Cô vừa mới đem tiền cất vào trong túi thì điện thoại liền vang lên.

 

Tưởng Xuyên hỏi: “Cô đang ở đâu?”

 

Tần Đường quay đầu nhìn một vòng: “Làm sao?”

 

Tưởng Xuyên nói: “Nguyệt Nguyệt ăn cơm xong nói buổi tối cô sẽ tới thăm nó à?”

 

Nguyệt Nguyệt nằm trên giường bệnh nhất quyết không chịu ngủ, nói chị gái xinh đẹp sẽ tới thăm mình.

 

“Ừ, đợi một lát nữa tôi sẽ qua.”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.