Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 17

Cô không thấy rõ mọi chuyện, chỉ thấy có cơ hội nên lập tức cất bước chạy trốn.

 

Giây tiếp theo, tay lại bị tóm lại, cả người bị kéo lại va vào một vòm ngực rắn chắc, trước mắt hoa lên, theo bản năng khuỷu tay thúc mạnh vào người nọ.

 

“Cô hoảng cái gì? Là tôi.”

 

Giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn, tràn ngập từ tính.

 

“Lúc trước đã dặn cô đừng có đi lung tung rồi, ai bảo cô không nghe cơ.”

 

Thân thể cứng ngắc của Tần Đường giãn ra.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ chuyển trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Lồng ngực người đàn ông rắn chắc như một bức tường kiên cố, khiến Tần Đường bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Đàn ông Tây Bắc là được Thiểm Tây nuôi lớn, cao lớn tựa núi, rắn chắc tựa đất đỏ bazan.

 

Triệu Kiến Hòa lau khóe miệng, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười ra tiếng: “Tưởng Xuyên, đây là người phụ nữ của mày sao?”

 

“Tôi không có quan hệ gì với anh ta hết.”

 

Tần Đường nhìn chăm chú vào vết sẹo chỗ mi tâm của người đàn ông. Người này, cô đã từng gặp rồi, ở khu phố của người Hồi.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, việc phủi sạch quan hệ vội vàng như vậy tuy hơi bất lịch sự nhưng trong trường hợp này đây là cách làm đúng đắn nhất.

 

Triệu Kiến Hòa hiển nhiên là không tin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đường, tà tà cười: “Tao phải ăn cơm tù đến mấy năm, còn mày lại ở ngoài này tự do tự tại đến như vậy, bên cạnh có người đẹp, lại có cả một đám người đi theo. Tao đây thì cái gì cũng không có.”

 

Khuôn mặt Tưởng Xuyên không có biểu cảm gì, duy chỉ có đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy là xoáy chặt vào người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”

 

Triệu Kiến Hòa lạnh mặt: “Tưởng Xuyên, mọi việc sẽ không đơn giản mà qua như vậy đâu. Mày cứ chờ đấy.”

 

Hắn ta đi rất nhanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

 

Lúc này Tần Đường mới nhận ra tay Tưởng Xuyên vẫn đang ở trên eo mình, thân thể vặn vẹo đẩy anh ta ra, lùi lại một bước, sau lại nhớ đến trải nghiệm kinh hoàng lúc nãy, ngửa đầu nhìn anh: “Vốn cho rằng anh là một người làm công ích tốt bụng, không ngờ còn đi gây thù với người ta.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô: “Tôi cũng chưa từng nói mình là người tốt.”

 

Tần Đường nghẹn lời, xoay người rời đi.

 

Lần này lão Viên điều tra có sai sót nên trong lòng cô âm thầm quyết định hai ngày nữa sẽ quay lại Bắc Kinh, sau đó sẽ tìm một trạm cứu tế khác đáng tin hơn.

 

Tưởng Xuyên đi đằng sau cô, thân hình cao lớn, giống như một vị vệ sĩ.

 

Ở cửa khách sạn hai người bắt gặp mấy người kia đi ăn khuya về, A Tây nhìn bọn họ, chép miệng hỏi: “Chị Tần Đường, không phải chị nói không muốn đi ăn khuya sao? Sao lại ra ngoài với anh Tưởng thế này?”

 

Tần Đường không giải thích nhiều: “Vô tình gặp trên đường thôi.”

 

Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, khuôn mặt tươi cười nói: “Bọn em có mua cả đồ ăn khuya mang về, mọi người cùng về phòng ăn đi!”

 

Tiểu Thành nghe vậy phối hợp giơ hai cái túi trong tay lên, là mấy xiên thịt dê nướng và mấy món mì lạnh linh tinh, “Đúng đấy ạ, bữa tối ăn sớm quá, mọi người nhất định đã đói rồi.”

 

Tần Đường nhìn bát mì lạnh: “Được.”

 

Mọi người tụ tập ở phòng Tưởng Xuyên ăn khuya, Tần Đường một tay cầm xâu thịt dê nướng, một tay bưng bát mì lạnh, ăn đến là vui vẻ.

 

Tiểu Thành thấy vậy liền cười: “Chị Tần Đường, em biết chị thích ăn mì lạnh mà.”

 

“Cảm ơn nhé.”

 

Tưởng Xuyên ngồi ở mép giường, đôi chân dài mở rộng hình chữ V, cúi người ăn, không nói chuyện.

 

Sau khi ăn uống xong xuôi mới nói: “Mọi người về nghỉ sớm một chút, 6h sáng mai chúng ta xuất phát.”

 

Tiểu Thành hai tay xách hai túi rác đi đằng trước, khi mở cửa thì rơi xuống hai tấm card nhỏ, cậu ta liền vui vẻ nhặt lên, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên nhướng mày: “Anh Tưởng, anh làm rơi đồ này!”

 

Tần Đường liếc nhìn tấm card, bên trên mấy cô gái mặc đồ nội y tình thú, mặt không chút biểu cảm rời đi.

 

Tưởng Xuyên: “Cút!”

 

Tiểu Thành lập tức đóng cửa lại, nhún vai: “Là cậu gọi sao?”

 

Phía sau Từ Bằng còn có hai bạn học nữ nên lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải tôi! Mấy người đó không chắc sạch sẽ, sẽ lây bệnh mất.”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.