Bạn đang đọc:[18+] Nữ Phụ Trèo Cao Chiếm Được Nam ChínhChương 78

Khi Nghiêm Kỷ đến Lâm gia, quả thật đang loạn thành một đoàn. Anh đưa Lâm Thi Vũ đến thẳng mạch máu chỗ hiểm của sự việc, đến bệnh viện lấy danh nghĩa Nghiêm gia để tìm viện trưởng hỏi về tình hình Lâm Kim Tiêu.

 

Chỉ cần Lâm Kim Tiêu không mất ý thức hay mất mạng thì sẽ không có nhiều rắc rối trong mớ hỗn độn này. Cuối cùng cũng là một trò đùa khôi hài.

 

Sau khi đợi đến tối, Nghiêm Kỷ kiểm tra thời gian giữa lúc trăm công nghìn việc, chắc chắn phòng tập nhảy đã tan học. Anh gọi điện thoại cho Mộc Trạch Tây ——

 

Mộc Trạch Tây hoàn toàn không đến phòng tập nhảy.

 

Sau khi cô xuống xe và cảm ơn chú Trần. Cô đến tòa nhà thương mại, chuẩn bị bấm thang máy để lên phòng tập nhảy. Tình cờ gặp được mẹ La Nam Nam đang vô cùng sầu lo.

 

Mộc Trạch Tây tự nhiên bước tới chào hỏi, nhân tiện hỏi về tình hình La Nam Nam. Vừa hỏi xong thì mẹ La đã lập tức sụp đổ, trái tim Mộc Trạch Tây bùng lên, cô vội đỡ mẹ La xuống hàng ghế ở sảnh lớn.

 

Đưa khăn giấy cho bà, an ủi bà.

 

Mẹ La khóc lóc kể lể hối hận nói mình không tốt, lúc trước bà không nên bắt La Nam Nam phải học hành quá nhiều, bây giờ tinh thần La Nam Nam không bình thường, hay chửi bậy nói nhảm.

 

Mộc Trạch Tây ngẩn ra. Tinh thần không bình thường? Nói nhảm? Cô chắc là Nam Nam đang mắng con chó hệ thống. Nhưng Mộc Trạch Tây vẫn lo lắng, lớp cũng không lên mà vội đi theo mẹ La đến bệnh viện để gặp La Nam Nam.

 

Mộc Trạch Tây đứng ở cửa nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của La Nam Nam: “Hiệu ứng domino cái quái gì! A?! Cốt truyện trước thời hạn là cái gì? Trước thời hạn nào? AI ngu ngốc hãy nói đi, kiểm tra đo lường không ra. Cốt truyện rối loạn?! Nhưng tuyến cốt truyện vẫn đang tiến hành!”

 

“Nhân vật thức tỉnh? Nhân vật nào thức tỉnh?! Họ đều là con người, chẳng lẽ họ không thể có ý thức của riêng mình?!”

 

“Mày chỉ biết sủa, mày là chó hệ thống. Ồn ào làm cho tao đau đầu ngủ không yên thì mày sẽ có lợi ích gì? Mỗi ngày mày đều cảnh cáo như vậy, tiêu tốn năng lượng của tao, bây giờ tao mê man đến nỗi mẹ tao cho rằng tao không còn sống được bao lâu!”

 

“Cái gì? Còn muốn xóa sổ tao?! Chó hệ thống hãy nhớ kỹ, chúng ta không phải là một tổ chức chung thân phận! Mà chúng ta là mối quan hệ giữa chủ nhà và khách trọ, xin hãy bình tĩnh, quý khách!”

 

Lời nói phía sau có chứa rất nhiều từ mẹ.

 

Mộc Trạch Tây chỉ nghe thấy lời nói muốn xóa sổ La Nam Nam thì lập tức giống như rơi vào mặt hồ băng giá, nặng nề và ngạt thở ép cô không thở nổi. Mộc Trạch Tây đột nhiên đẩy cửa ra, gọi: “Nam Nam!”

 

Cô thấy La Nam Nam đứng trên giường, tay đặt lên hông, duỗi tay chỉ, tư thế cãi nhau chuyên nghiệp của một người phụ nữ nông thôn. Hốc mắt đen của cô ấy gần như sụp xuống cằm, sắc mặt tái nhợt, tóc rối bù.

 

La Nam Nam thấy Mộc Trạch Tây thì hey một tiếng chào hỏi, duỗi tay gọi cô lại. “Tây à ~ tới đây, cậu lại có cốt truyện. Tớ đã viết ra tất cả các đoạn cốt truyện, chúng ta sẽ thảo luận một lúc về cách vượt qua vết thương nhỏ…”

 

Nhưng còn chưa nói xong, La Nam Nam đã trợn tròn mắt, “Bụp” một tiếng, ngã thẳng xuống giường.

 

“Nam Nam?! Nam Nam?!” Mộc Trạch Tây lập tức hoảng sợ, vội ấn máy nhắn tin trên giường bệnh. “Bác sĩ! Bác sĩ!”

 

“Nam Nam! Nam Nam!” Cô không dám tùy tiện chạm vào cơ thể La Nam Nam, phải đợi bác sĩ chuyên nghiệp đến cứu chữa. Cô chỉ gọi tên La Nam Nam để xác nhận ý thức cô ấy vẫn tỉnh táo.

 

Chẳng lẽ Nam Nam bị xóa sổ?! Sau khi cơn choáng váng của Mộc Trạch Tây gần như qua đi, giọng cô trở nên khàn khàn, cô không ngừng gọi to tên La Nam Nam, cô sợ cô ấy sẽ ra đi mãi mãi.

 

Mẹ La chạy nhanh vào, vội vàng trấn an Mộc Trạch Tây đang kích động đến mức sắp sụp đổ bên cạnh, “Đứa bé ngoan! Không sao không sao, Nam Nam chỉ ngủ thôi! Con bé không sao cả!”

 

“A?!” Mộc Trạch Tây cho rằng La Nam Nam đã xảy ra chuyện nên khóc đến nỗi chảy nước mắt nước mũi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tinh thần đang rất không ổn định.

 

“Chỉ là ngủ thôi! Không sao cả!” Mẹ La chỉ vào La Nam Nam, nhắc lại lần nữa.

 

Mộc Trạch Tây đang khóc, lau nước mắt mới nhìn thấy rõ ràng. Trong lúc ngủ mơ, La Nam Nam còn tự đập vào miệng.

 

Mộc Trạch Tây lập tức yên lòng, chân mềm nhũn, ngồi liệt xuống. Chỉ là cô vẫn không ngừng khóc lớn, ngồi dưới đất khóc thật to. Mẹ La sợ tới mức suýt nữa cũng ấn máy nhắn tin trên giường bệnh.

 

Cảnh tượng quen thuộc nhưng vị trí của hai người đã bị đảo ngược lại.

 

Mẹ La đưa khăn giấy cho Mộc Trạch Tây, an ủi cô, “Đứa bé ngoan, là do bác không tốt, khiến cho cháu lo lắng. Nam Nam không sao cả, nhưng không hiểu sao gần đây con bé cứ hay ngủ li bì. Nó ngủ cả ngày. Bác sĩ kiểm tra nhưng không có vấn đề, chỉ là ngủ thôi.”

 

Mộc Trạch Tây mãi mới ngừng khóc, “Bác đừng bận tâm, là do cháu kích động…”

Bạn đang đọc:[18+] Nữ Phụ Trèo Cao Chiếm Được Nam ChínhChương 78
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.