Bạn đang đọc:[18+] Nữ Phụ Trèo Cao Chiếm Được Nam ChínhChương 31

“Một ông chú có thể cúi người vì mười nhân dân tệ nhưng lại không thể cho người khác giới khoảng cách 2 cm trong không gian rộng rãi. 

 

Bạn cháu coi chú ấy là đàn ông nên mới bày tỏ sự tôn trọng, chú ấy không chiếm được chỗ tốt, cứ liên tục đổi chỗ, chỉ là chú ấy làm việc gian xảo quá thuận lợi nên chú ấy muốn chen chân đến chỗ bạn của cháu.” Mộc Trạch Tây nói chuyện châm chọc, lên án công khai thủ đoạn.

 

Lâm Thi Vũ lập tức đỏ mắt, nhưng cô có xích mích với Mộc Trạch Tây, cô không muốn làm lộ vẻ mềm yếu, cố chịu đựng. “Lần này cảm ơn cậu, Mộc Trạch Tây.”

 

Bởi vì hành vi anh dũng của Mộc Trạch Tây, một bác gái mập đã nhường chỗ cho hai cô gái nhỏ, ngồi hàng đầu.

 

Trong chuyến tàu tiếp theo, hai người ngồi cùng nhau. Người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh hai người, nghe lén bọn họ nói chuyện.

 

Mộc Trạch Tây nhìn Lâm Thi Vũ dù phải véo đùi mình cũng không muốn rơi nước mắt. Hôm qua không phải là cuối tuần, hôm nay cô ấy đến trường bằng tàu điện ngầm, chắc chắn là lúc về Lâm gia bị khinh bỉ, sáng nay lại gặp phải chuyện này.

 

Mộc Trạch Tây lấy một tờ khăn giấy nhét vào bàn tay đang véo đùi của Lâm Thi Vũ, “Muốn khóc thì khóc đi.”

 

Lâm Thi Vũ cầm khăn giấy, vẫn kiên quyết nói, “Tớ không khóc!”

 

“Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ khóc xong rồi nói tiếp, ai khóc người đó yếu, không đúng cũng chiếm ba phần lý.”

 

“Tớ chỉ cần chân tướng sự thật, tớ muốn sự công nhận thật sự. Tớ không cần người khác đồng cảm! Khi cậu khóc, đó chỉ là sự nhượng bộ của người khác chứ không phải là biểu dương sự thật, càng không phải là sự kiên cường từ trái tim!”

 

Mộc Trạch Tây có hơi kính phục. Tính cách của Lâm Thi Vũ cũng là hình tượng nhân vật được lập sẵn. Quả nhiên đây mới là hình tượng nhân vật được lập sẵn của nữ chính chính quy mà La Nam Nam đã từng nói, hoàn toàn khác vai nữ phụ của chính cô.

 

Mộc Trạch Tây nhếch môi cười xấu xa, áp sát vào mặt Lâm Thi Vũ trêu đùa, “Cậu đã quên tớ vốn là tơ hồng vàng* được kết hợp từ hoa sen trắng và trà xanh. Làm nũng và tỏ ra yếu đuối là lưỡi dao sắc bén của tớ, nước mắt là vũ khí bí mật của tớ, vậy nên từ trước đến nay tớ luôn yên tâm khóc thoải mái. Cậu có muốn gia nhập đội hoa sen trắng và trà xanh hay không.”

 

*Cây hoa

 

Mộc Trạch Tây bình thường nhìn yểu điệu, nụ cười cũng thường nhợt nhạt. Nhưng cô ấy có nhan sắc xinh đẹp, nụ cười này thật rực rỡ và hấp dẫn như khi hoa nở rộ.

 

Lâm Thi Vũ bị nụ cười của Mộc Trạch Tây làm chói mắt, cô cũng cười theo. Cô nể sự "Da mặt dày" của Mộc Trạch Tây, những lời này đều do người khác chê cười cô ấy, nhưng cô ấy không hề buồn mà còn có thể cười nhạo chính mình.

 

“Không được. Cảm ơn cậu.” Lâm Thi Vũ dứt khoát từ chối. Cảm giác của cô quả không sai, Mộc Trạch Tây thật sự rất khác, tuy cô và cô ấy vẫn có một chút “Bất đồng ý kiến” nào đó, nhưng Mộc Trạch Tây hiện tại lại cho người ta cảm giác tự nhiên hoạt bát.

 

Còn người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh bảo vệ “Chiếc bánh ngọt trắng mịn” của mình lại càng bị chọc ngứa tâm, bây giờ anh mới biết cười tươi như hoa là thế nào.

 

Khi Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ cùng nhau đến lớp, Mã Văn Lệ ngồi cùng bàn Lâm Thi Vũ sợ ngây người. Nhân lúc đi lấy nước với Lâm Thi Vũ, cô đi theo ra ngoài hỏi chuyện.

 

Lâm Thi Vũ tình cờ đi ngang qua Nghiêm Kỷ, hai người chào buổi sáng.

 

Mộc Trạch Tây nhìn thấy Nghiêm Kỷ, cô vội cúi đầu học thuộc bài,  vờ như không thấy.

 

Nghiêm Kỷ muốn cố ý tìm cô gây rối, anh đi qua chỗ Mộc Trạch Tây ngồi, nhỏ giọng gằn từng chữ “Chào buổi sáng. Bạn học Mộc, Trạch, Tây.”

 

Mộc Trạch Tây không khỏi sợ hãi, cô chỉ đành ngẩng đầu, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chào buổi sáng.”

 

Nghiêm Kỷ hơi bất mãn, cô cười ngọt ngào với người khác nhưng lại cười có lệ với chính mình. Mặc dù anh không biết tại sao Mộc Trạch Tây đột nhiên rời xa anh, nhưng anh quyết định muốn Mộc Trạch Tây, cô không còn đường lui.

 

Ngày hôm sau.

 

Mộc Trạch Tây lấy nước sau giờ học, Nghiêm Kỷ đi theo.

 

Mộc Trạch Tây ngồi trong lớp ăn trưa, Nghiêm Kỷ ngồi trong lớp nhìn.

 

Mộc Trạch Tây đi dạo sau bữa ăn, cô ngồi trên xà cao rồi suy nghĩ một lúc như thường lệ. Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn đang nhàn nhã đung đưa của Mộc Trạch Tây, mặc dù trên sân bóng không có ai nhưng dục vọng độc chiếm bá đạo của Nghiêm Kỷ không cho phép người khác được nhúng chàm.

 

Giọng điệu hơi trầm trực tiếp ra lệnh, “Xuống dưới.”

 

Xét cho cùng, Nghiêm Kỷ là người đảm nhiệm “Quan chức” giám sát an ninh khuôn viên trường. Mộc Trạch Tây cảm thán, Nghiêm Kỷ thật sự phụ trách tốt. Cô nghe lời chầm chậm đi xuống, rõ ràng vẫn học cùng lớp như lúc trước nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay gặp Nghiêm Kỷ có vẻ “Hơi quá mức”.

 

Nghiêm Kỷ nhìn bóng dáng đang chạy trốn, trong lòng tức giận. Tuy anh đã như vậy nhưng Mộc Trạch Tây vẫn không muốn nói chuyện với anh.

 

Buổi tối tan học, Mộc Trạch Tây đeo cặp, hào hứng hớn hở ra về. Bởi vì cô đã tìm thấy một cửa hàng tráng miệng rất tinh xảo ở gần tàu điện ngầm.

 

Chân trước cô vừa đến thì Nghiêm Kỷ đi từ từ sau cô cũng đến theo.

 

Mộc Trạch Tây chảy nước miếng khi nhìn những chiếc bánh nhỏ tinh xảo khác nhau được đặt trong tủ trưng bày ở khu vực bán ngoài cửa hàng, không mua mà chỉ nhìn cũng đã thấy dễ chịu.

Bạn đang đọc:[18+] Nữ Phụ Trèo Cao Chiếm Được Nam ChínhChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.