Ngón tay Sở Mân Thâm vẫn luôn đặt bên trong hoa huyệt Sở Kiều, theo sự tăng tốc của hắn, cả người Sở Kiều bị cắm đến thất thần, chỉ theo phản ứng bản năng của thân thể mà dần kêu không ngừng, căn bản không biết Sở Mân Thâm đưa cô đi đâu.
Ngọn núi hoang này tuy không cao nhưng lại có thảm thực vật tươi tốt, ngoại trừ những đường mòn do con người khai phá ra thì xung quanh đều là cây cối. Giờ phút này cả hai đã đi chệch khỏi đường cái, tới một nơi có cây cối bao quanh, nhìn qua ít nhất đều hơn trăm tuổi. Thân cây thô to, cành lá tươi tốt, che khuất cả ánh nắng và bầu trời bên trên, dù bên ngoài đang là ban ngày, nhưng ở trong này thì âm u tối đen như ban đêm vậy.
Sở Mân Thâm đi tới một chỗ mặt đất bằng phẳng, tay dùng sức ôm Sở Kiều từ sau lưng chuyển tới trước ngực, sau đó đẩy cô dựa vào một thân cây thô ráp.
"Ưm a… Ha... chú?" Theo ngón tay Sở Mân Thâm rời đi, hạ thể Sở Kiều nhất thời hư không, cô mở mắt ra, mê mê hoặc hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
Trên khuôn mặt nam tính của Sở Mân Thâm lúc này đã không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày, trên trán và hai bên thái dương không ngừng chảy mồ hôi, thở hồng hộc như thể vừa trải qua buổi huấn luyện dã ngoại dài năm mươi km.
"Tiểu yêu tinh..." Sở Mân Thêm một phát ngậm lấy môi lưỡi Sở Kiều, dùng sức liếm mút, tay thì nhanh chóng cởi quần mình ra, "Chẳng phân biệt trường hợp mà câu dẫn chú... Thật là… Đồ dâm đãng..."
"Ư a... Mới không có..." Sở Kiều hé đôi môi anh đào, hàm hồ phản bác, "Rõ ràng... Ưm a... Rõ ràng chính là chú... Nhịn không được..."
Sở Mân Thâm nghĩ thầm, nếu có thể nhịn được, e là hắn thành thánh nhân mất. Tay hắn lưu loát móc cự vật cứng ngắc phóng thích ra khỏi quần, nâng cái chân bị thương của Sở Kiều lên đặt trên vai mình, ngay sau đó, cự long nhập động
"A ách..." Sở Kiều nửa là hoan ngâm nửa là thống khổ kêu ra tiếng, hoa huyệt trống rỗng lập tức được lấp đầy, cô ngửa đầu, "A... chú... Chậm một chút... A ưm... Tiểu huyệt trướng quá..."
Vừa rồi tuy đã khai phá được một chút, nhưng lối đi của Sở Kiều trước giờ vẫn luôn chật hẹp, côn thịt mới vừa vào đã bao chặt lấy.
"Ha... Bảo bối... Thả lỏng chút..." Sở Mân Thâm đẩy từng chút một vào bên trong, "Sao... Sao bị chú thao nhiều như vậy... Vẫn khít đến vậy?"
"Ưm a... A..." Sở Kiều thừa nhận lực đạo xâm nhập, tận lực thả lỏng cơ thể, "A a... Người ta... sao biết… Khít một chút... Còn không phải... ưm a... chú thoải mái… cháu chịu tội... A…"
Sở Mân Thâm rốt cuộc cũng cắm lút cán, bắt đầu đong đưa thắt lưng cường tráng, thọc vào rút ra.
"Ưm... Sao có thể nói là chịu tội..." Hắn vừa thọc vào rút ra, vừa với tay vào trong áo Sở Kiều, xoa nắn bầu vú đẫy đà trước ngực cô, "Phải là chúng ta... Cùng thoải mái… Ha... Mới đúng..."
Không thể không nói, những lời âu yếm của thẳng nam đôi khi cũng rất trêu chọc người, Sở Kiều ngửa đầu hưởng thụ cơn sảng khoái từ bàn tay to lớn của Sở Mân Thâm mang lại, nhìn thấy bộ dáng Sở Mân Thâm chảy mồ hôi ra sức, nhịn không được thè lưỡi nhỏ ra, liếm liếm mồ hôi trên thái dương hắn, "Ưm a... Kiều Kiều cũng muốn cùng chú... Cùng nhau thoải mái... A... chú ơi... Nhẹ chút... A ha..."
Sở Mân Thâm bị liếm đến da đầu tê dại, hạ thể càng thêm dùng sức va chạm, bạch bạch bạch, tiếng da thịt đập vào nhau vang vọng giữa núi rừng yên tĩnh, đối với hai người, làm tình dưới màn trời chiếu đất thế này lại có một loại kích thích đặc biệt khác.