Sở Kiều bị ép buộc thừa nhận, chỉ cảm thấy lần làm tình này của chàng trai có hơi chút mãnh liệt hơn bình thường. Hai chân cô bị banh ra thật rộng, quấn lên eo chàng trai, nhục huyệt vừa mới thừa hoan vẫn còn ửng màu phấn hồng, mép thịt lại một lần nữa bị ngón tay của chàng trai đâm vào mà tách ra, vách thịt ướt át như bị chấn kinh mà hút chặt lấy ngón tay thon dài, lại mẫn cảm run rẩy giữa những cú thọc vào rút ra, rất nhanh lại một lần nữa nước nôi tràn lan.
"Ưm, A Niên."
Sở Kiều nới lỏng vòng tay ôm chàng trai, cô thực sự là không còn sức lực nữa, cũng không biết người này sao lại có tinh lực sung mãn như thế.
"Gọi anh là chủ nhân!"
Hạ Tư Niên tâm triều dâng trào, ngữ khí lại không cho phép nghi ngờ.
"A a -- chủ nhân nhẹ... Nhẹ một chút…"
Côn thịt thô to thay thế ngón tay khẩn cấp đâm vào trong hoa huyệt, Sở Kiều tuy đã thích ứng được với kích thước cực đại của côn thịt, nhưng vách thịt lại bởi vì sự thô lỗ của chàng trai mà cảm thấy một trận đau đớn, Sở Kiều nhịn không được kinh hộ ra tiếng.
"Ha... Thực xin lỗi... Kiều Kiều..." Hạ Tư Niên hít vào một hơi, thả chậm tốc độ hạ thân đĩnh động, "Anh rất nhớ em..." Nhớ đến không khống chế được bản thân mình.
Bởi vì em là tất cả tình dục của tôi, bởi vì em có thể điều động tất cả dục vọng của tôi.
Sở Kiều có chút không rõ "rất nhớ em" trong miệng chàng trai là có ý gì, trong lòng cô có chút khác thường, nhưng giờ phút này cô vẫn bao dung ôm lấy đầu chàng trai, hôn lên đôi lông mày của hắn, "Không sao, em không có việc gì."
Vừa nói, cô còn vừa chủ động uốn éo phần eo, phối hợp ngậm chặt lấy côn thịt thô to của chàng trai.
"Tiểu yêu tinh" Hạ Tư Niên giờ phút này cũng không muốn giải thích, bàn tay to ôm lấy eo cô gái, bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, mỗi một lần va chạm, đều như muốn cắm sâu vào tận đáy huyệt cô gái, cắm đến trong người cô, trong tim cô, toàn bộ đều là hắn.
"A a... Sâu quá... Chủ nhân... Sâu quá..."
"Kiều Kiều... Thích không? Thích chủ nhân - thao em thế này không?"
"A thích thích... Chủ nhân thật lớn -- Côn thịt lớn thao Kiều Kiều. . . thật thoải mái... Aaaa."
"Ha... Tiểu yêu tinh... Thật muốn mỗi ngày mang theo em bên người... Mỗi ngày thao em... tùy thời tùy chỗ thao em…" Những lời thẳng thắn này của Hạ Tư Niên thật không giống ngày thường cấm dục mà càng giống như một người tầm bảo kìm nén chia ly đã lâu cuối cùng cũng tìm lại được bảo bối của mình.
"A a... Vậy chủ nhân... Mỗi... Mỗi ngày đều mang theo Kiều Kiều bên người... Tùy thời tùy chỗ a thao Kiều Kiều... A a." Sở Kiều cảm nhận được sự va chạm ngày càng mãnh liệt, trong miệng đứt quãng đáp lại lời nói dâm đãng của chàng trai.
"Được... Như em mong muốn." Hạ Tư Niên áp sát cơ thể mình lên người cô gái, ngực dán ngực, mặt đối mặt, hô hấp quyện vào nhau, cơ thể quấn lấy nhau, "Tiểu phôi đản -- càng ngày càng dâm đãng."
"A..." Sở Kiều giảo biện phản bác, "Còn không phải còn không phải... Bị anh dạy dỗ..."
Chàng trai sau nghe xong, phát ra tiếng cười trầm thấp sung sướng, "A đúng vậy... Tiểu bảo bối của tôi... Tôi chờ em... Cho tôi kinh hỉ lớn hơn nữa..."
Nói xong, hắn dán môi lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cô gái, hạ thân hung hăng đĩnh động, đem tinh dịch nồng đậm, toàn bộ bắn vào trong cơ thể Sở Kiều.