Khi tỉnh lại lần nữa Sở Kiều phát hiện mình đã quay trở lại gian thạch thất dưới đáy hồ kia, vẫn nằm trên chiếc giường vỏ sò như cũ, trong cơ thể còn hàm chứa cự vật không ngừng thọc vào rút ra.
"Ha ưm... Sư tôn..."
Nàng ôm lấy nam nhân, dâng lên một nụ hôn.
"Tỉnh rồi?" Lăn Việt cuối cùng cũng buông xuống sự lo lắng trong mắt, lưu luyến hôn đáp lại.
Hắn cảm nhận được thần thức của Sở Kiều ly thể, thế nhưng độc của hai người còn chưa giải, tuy hắn có thể cứng rắn chống lại, nhưng thân thể của tiểu đồ nhi lại không chịu nổi.
Triền miên 7 ngày 7 đêm đối với Lăng Việt cũng không phải chuyện dễ, tuy tu vi của hắn có thể chống đỡ kéo dài tình dục, nhưng Sở Kiều vốn chính là lô đỉnh chi thân, 7 ngày bị thải bổ, tinh huyết bị mất đi có thể rất lâu mới bồi bổ trở lại được.
Sau khi thần thức của Sở Kiều ly thể, Lăng Việt chỉ có thể vừa tiếp tục bảo trì giao hợp, đồng thời Nguyên Anh trong cơ thể cũng ly thể, thay thế chân thân, đuổi theo một tia dấu vết của Sở Kiều để tìm kiếm.
Chỗ sâu nhất trong thạch thất này có một tấm bia đá không tên, Lăng Việt truy tìm đến đây thì mất dấu vết của Sở Kiều, bèn cẩn thận tra xét một phen. Không giống như khi Trúc Cơ năm đó chỉ coi đây là một tấm bia đá bình thường, giờ phút này Lăng Việt mới phát hiện ra, bên trong tấm bia đá có một không gian khác.
Sau khi Nguyên Anh ly thể, nó chẳng qua chỉ là một bản thu nhỏ của Lăng Việt, công kích cũng không thể mang theo uy lực cường đại như nguyên thân, hắn chỉ có thể dựa vào thần thức đột phá.
Cũng may không bao lâu sau, thần thức của Sở Kiều đã trở về trong cơ thể, tấm bia đá cũng theo đó mà nứt ra.
Hôm nay là ngày thứ tư giao hoan của bọn họ, Lăng Việt cũng không biết mình đã bắn tinh bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần sau khi cao trào, đều có thể hấp thu linh khí tinh thuần từ trong cơ thể Sở Kiều, bản thân vừa mới tấn giai, nhưng chỉ trong vài ngày, tu vi đã tăng lên một đoạn với tốc độ có thể nhìn thấy được
Sau đó hắn liền cố nén dục vọng, không còn bắn tinh nữa.
Hi vọng bằng cách này, có thể giảm bớt một chút thương tổn bị thải bổ của tiểu đồ nhi.
"Sư tôn, thân thể lô đỉnh này của ta, có lẽ đã được cứu rồi!" Sở Kiều vui vẻ ôm lấy nam nhân, vừa chịu đựng sự ngứa ngáy do tiểu huyệt cọ xát cùng côn thịt mang đến, vừa kể cho Lăng Việt nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong lúc hôn mê.
"Ngọc bài?"
Lăng Việt nghe xong tạm thời vứt vấn đề Huyết Ma sang một bên, dò hỏi.
"Vâng, Hợp Hoan tôn giả nói đó là công pháp chúng ta có thể tu luyện..."
Sở Kiều lấy ngọc bài từ trong linh đài ra.
"Để ta xem trước xem."
Lăng Việt nhận lấy, dù sao thì Hợp Hoan tôn giả là đại năng ngàn năm trước, cho dù mục đích thực sự có như lời nàng ta nói, thì Lăng Việt vẫn phải cảnh giác.