Hắn là người có tâm tính kiên định, một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Tuy rằng trước hôm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh một mối quan hệ vượt quá quan hệ thầy trò cùng tiểu đồ nhi —— được rồi, hắn thừa nhận trong nội tâm mình có lẽ nghĩ tới —— nhưng khi thật sự đã đi tới một bước này, hắn cũng sẽ không bởi vì cái nhìn của thế tục mà phủ định những chuyện mình đã làm.
Trước kia hắn chỉ có một mình, không biết cô độc là gì.
Nhưng chỉ khi chân chính cảm nhận được sự ấm áp, mới hiểu được ấm áp trân quý nhường nào.
Sở Kiều đã mang màu sắc tươi sáng đến với thế giới trắng tinh của hắn, mà hắn cũng vì màu sắc này mà trở nên càng thêm sống động. Hắn luyến tiếc, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trong lòng Lăng Việt nghĩ như vậy, nhưng không hề nói ra. Hắn chưa bao giờ là hạng người hoa ngôn xảo ngữ, trong lòng đã có quyết định, cũng sẽ không mở miệng đảm bảo. Vì thế, cứ như vậy là được rồi.
Cứ tựa vào nhau thế này, hai người ngồi tựa đầu vào vai nhau, bầu không khí thoáng vẻ triền miên cùng ấm áp.
Sở Kiều có phần thích bầu không khí như thế này.
Nàng được một thân hình rộng lớn và rắn chắc ôm vào trong lòng, cảm giác an toàn và đáng tin cậy như thế, khiến người ta quyến luyến không thôi.
Khoảnh khắc ấm áp này không kéo dài được lâu.
Bởi vì không lâu sau, một tia sáng từ bên ngoài động phủ bắn vào, Lăng Việt duỗi tay kẹp lấy, đó là thông tin phù được Tu Chân giới sử dụng để truyền tin tức.
Lăng Việt thi thuật mở ra, lướt nhanh qua, lá bùa liền bốc cháy trên đầu ngón tay, chỉ trong chốc lát đã không còn dấu vết.
"Hiện nàng mới lên Trúc Cơ, đoạn thời gian này phải củng cố tu vi," Lăng Việt đốt phù xong, thay Sở Kiều gom lại y sam trên người, nói, "Vi sư nhớ rõ trong Tàng Kinh Các của tông môn có cất giữ một số sách liên quan đến thể chất đặc thù, nàng tìm đọc thử xem."
Sở Kiều nghe được lời này của Lăng Việt như là đang dặn dò trước khi rời đi, bèn vội vàng cầm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân, "Sư tôn, người phải đi sao?"
Lăng Việt thân là trưởng lão của Hạo Khí Tông, tuy quyền lực rất lớn, theo đó trách nhiệm cũng không nhỏ. Mặc dù phần lớn thời gian hắn đều ở đỉnh Lãng Phong tu luyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số việc quan trọng cần hắn phải ra mặt giải quyết.
"Ừ," Lăng Việt gật đầu, "Phải đi ra ngoài một chuyến, ngắn thì mấy năm, dài thì... Mười mấy năm."
"Lâu như vậy sao!?" Sở Kiều đứng dậy, cau mày chu môi, đối với việc sắp chia ly rất là bất mãn. Tuy nói tu chân không có ngày tháng, nhưng lúc này thật vất vả mới bồi dưỡng được chút tình cảm, mới đó mà phải xa nhau lâu như vậy!? Quả thực chính là quá đáng giận.
"A," Lăng Việt dùng ngón cái xoa xoa đôi môi mềm mại của thiếu nữ, trong lòng hơi động, "Kiều Nhi đây là, luyến tiếc vi sư sao?"
"Đương nhiên rồi!" Sở Kiều chồm tới cắn một ngụm lên hầu kết nam nhân, căm giận, "Sư tôn người chính là của ta! Toàn thân trên dưới đều là của ta! Thật vất vả mới có được bảo vật lại muốn rời ta mà đi, ta làm sao bỏ được!?"
Hóa ra ... Hắn không phải là của chính hắn nữa sao?
Hơn nữa... Còn biến thành bảo vật chỉ thuộc về thiếu nữ?
Để mặc thiếu nữ liếm cắn hầu kết hắn cho hả giận, trong cổ họng Lăng Việt chuyển động, truyền đến ý cười trầm thấp.
"Bảo vật tuy tạm thời rời đi, nhưng lại sớm đã nhận chủ."
"Mà chủ nhân hắn nhận định... Chỉ có một."
Hắn không hề quan tâm đến việc bị phản đối, ngược lại, Lăng Việt rất vui, vui vì Sở Kiều có thể thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với hắn như vậy.
"Kiều Nhi," Hắn hôn lên trán thiếu nữ.
"Nếu muốn gặp vi sư sớm hơn..."
"Hãy thông qua đại hội tông môn, đi tiên đài thí luyện."