Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 37

“Anh Đoạn lo lắng em ở phòng bên thường sẽ bị uất ức, quyết định đón em đến nhà anh ấy tịnh dưỡng.”

 

Hả, hả?! “Như vậy làm phiền anh ấy quá rồi, em không hề uất ức chút nào hết, thật đó……” Sao lại phát triển theo hướng khác thường vậy chứ?

 

Tất cả mọi người đều coi lời nói của cô hoàn toàn là câu từ chối lịch sự thôi, cô thân trên khoác chiếc áo bông lớn, thân dưới đắp thảm dày, cứ thế được đưa đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, xe của Đoạn Mặc Ngôn đậu ngay chỗ cách lối ra thang máy không đến năm mét, anh đứng ngay đầu xe bắt tay với một người mặc áo blu trắng, nhìn Tiêu Tiêu được người ta đẩy qua một cái, không nói lời nào bế cô ngồi vào ghế sau.

 

Bây giờ người ta là dao thớt, mình là thịt cá, nếu như phản đối quá mức sẽ làm cho Đoạn Mặc Ngôn mất mặt ở đây. Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng mặc cho anh bố trí.

 

Viên Kha gấp xe lăn lại cất vào cốp sau, xoay người ngồi vào ghế lái khởi động xe chạy đi.

 

Tiêu Tiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn cùng ngồi ở hàng ghế sau, bày tỏ kháng nghị trong im lặng.

 

Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn cô chăm chú, nhưng ánh mắt kỳ lạ khó đoán, giống như chưa từng gặp qua cô vậy.

 

Tiêu Tiêu bị anh nhìn chằm chằm quên mất mục đích chủ yếu của mình, chỉ thấy đôi mắt đen như mực kia sâu đến mức làm cho người ta kinh hoảng. Cô ho khan một tiếng chịu thua, dời tầm mắt đi nói: “Anh Đoạn, em không muốn làm phiền anh, hay là anh đưa em về nhà cô em có được không?”

 

Đoạn Mặc Ngôn ngồi ngay lại, phủi phủi lông tơ dính trên đầu gối, ung dung thong thả nói: “Em đã làm phiền rồi đấy thôi.”

 

Kết quả Tiêu Tiêu vẫn bị Đoạn Mặc Ngôn với vẻ mặt nói nhiều vô ích đón đến căn hộ của anh ở khu chung cư xa hoa cách bệnh viện không xa. Trong khoảnh khắc cô được đẩy vào nhà, liền không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng.

 

Không phải vì căn hộ duplex này lớn đến mức có thể chứa được hai gia đình vào ở, mà là bố cục chỉnh thể và những chi tiết nhỏ của căn nhà này đều lộ ra không khí ấm áp thoải mái, bất kể là dùng màu sắc ấm áp làm chủ đạo, đồ dùng trong nhà thời thượng mà không mất đi sự linh động, hồ cá thủy sinh âm tường có giống cá chép koi bơi lội trong đó, còn có những tác phẩm nghệ thuật trưng bày nhiệt tình mà tao nhã, thậm chí ngay cả một ngọn đèn nhỏ treo ở một góc cũng gần như có thể hòa vào cảnh vật.

 

Tuy rằng cô chưa thấy qua nhiều căn hộ, nhưng cô đã có thể chắc chắn rằng dù là trước kia hay sau này cũng khó mà thấy được căn nhà nào có trình độ thoải mái mà có vẻ đẹp sánh ngang với nơi này. Cô tin rằng tất cả mọi người vừa vào cửa đều sẽ cảm thán giống như cô vậy.

 

Đây mới chính là nơi kể quay về trong cuộc sống!

 

“Thế nào?” Xem ra căn nhà anh tốn nhiều tiền để mời nhà thiết kế chuyên nghiệp tạo ra đã thành công bắt được trái tim của cô khách xinh đẹp này.

 

“Tuyệt quá! Em đó giờ chưa từng thấy qua căn nhà nào… thoải mái thế này đâu! Làm cho người ta nhìn thôi đã thấy rất thoải mái rồi!” Tiêu Tiêu ngẩng đầu, không tiếc lời khen ngợi. 

 

Cô từng tưởng tượng qua nhà của Đoạn Mặc Ngôn nhất định sẽ rất phong cách, nhưng cô không tưởng tượng được nhà của anh lại thú vị như thế. Nếu như bây giờ nói với cô rằng thực ra anh đang mặt một cái quần lót hoa e rằng cô cũng không bất ngờ, đây quả thật là… ngoài lạnh trong nóng mà.

 

Một người phụ nữ đi ra từ một căn phòng cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, cô ấy là chị Linh người giúp việc theo giờ mà Đoạn Mặc Ngôn mời tới, hai giờ chiều mỗi ngày sẽ qua đây giúp anh dọn dẹp nhà cửa, trước sáu giờ sẽ rời khỏi, nhưng nếu trong khoảng thời gian khác mà Đoạn Mặc Ngôn có cần đến, thì chị ta cũng sẽ kêu là tới ngay.

 

Dưới sự dặn dò của Đoạn Mặc Ngôn, chị Linh đã vội đến đây thay một bộ chăn đệm mới, Tiêu Tiêu đi vào phòng dành cho khách mà mình ở tạm thì kinh ngạc, thậm chí nghĩ rằng Đoạn Mặc Ngôn đưa phòng ngủ chính của anh cho cô dùng, bởi vì cách bày trí bên trong thật lòng không giống như dành cho khách dùng, giống với phong cách tổng thể của sảnh khách bên ngoài, nhưng lại có nét an nhàn của phòng ngủ.

 

“Phòng của anh ở lầu hai.” Đoạn Mặc Ngôn vừa nói vừa nhận điện thoại đang rung lên, nói hai câu rồi cất di động vào, bế cô lên đặt trên giường, “Anh còn phải ra ngoài, em nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì gọi chị Linh nhé.”

 

Tiêu Tiêu mấp máy môi á khẩu, ông anh này sao cứ luôn tới lui vội vã thế chứ? Cô còn chưa kịp nói thêm gì, Đoạn Mặc Ngôn đã sải bước rời đi mất.

 

Chị Linh thấy ông chủ đi rồi, đang muốn tám chuyện vài câu, di động của Tiêu Tiêu lại vang lên, chị ta chỉ có thể cười cười đi ra ngoài.

 

Tiêu Tiêu cầm di động lên, đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Nhiễm Huy truyền tới, “Tiếu Tiếu!”

Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 37
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.