Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 13

Lúc này dì Triệu đưa đến một ly nước nóng, khiến bầu không khí tạm thời hòa hoãn lại. Dì Triệu cố gắng tạo đề tài trò chuyện, nhưng mỗi lần Đoạn Mặc Ngôn trả lời bà đều không vượt quá ba chữ, rất nhanh bà dì đã bại trận.

 

Tiêu Tiêu thừa dịp rảnh rỗi, phân tâm đi kiểm tra bài tập tiếp.

 

Tiểu Hiên Hiên nằm trong lòng Tiêu Tiêu từ từ ngủ thiếp đi, dì Triệu thấy thế, đứng lên bế nó về phòng.

 

Tiêu Tiêu tranh thủ cười với Đoạn Mặc Ngôn một cái, “Anh Đoạn anh ngồi một chút nhé, chờ em kiểm tra xong các bài tập này, chút nữa cho đám nhóc sửa lại thì bọn chúng có thể thả lỏng mà chơi đùa rồi.”

 

“Ừm.” Đoạn Mặc Ngôn đáp một tiếng, ngồi bên cạnh không nói tiếng nào.

 

Tiêu Tiêu cúi đầu kiểm tra một hồi, đột nhiên dường như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu đề nghị: “Anh Đoạn này, không bằng anh cũng đến giúp em kiểm tra mấy cuốn bài tập đi được không? Chỉ là bài tập toán của lớp một lớp hai tiểu học thôi, xem xem tụi nhỏ có viết sai hay không là được rồi.” Cô vừa nói, vừa rút mấy cuốn vở luyện tập toán trong số đó đưa cho anh.

 

Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày, thế mà ngón trỏ thật sự chọn một cuốn để xem.

 

Tiêu Tiêu vừa kiểm tra bài tập trong tay mình vừa liếc trộm anh, quả thật cô có dùng một chút tâm tư trong đó, đưa cho anh xem đều là bài tập của những đứa trẻ gọn gàng nhất nghiêm túc nhất trong viện.

 

Đoạn Mặc Ngôn rất nhanh đã xem xong một quyển, Tiêu Tiêu biết rõ còn hỏi. “Thế nào, có sai gì không?”

 

“Không có.”

 

“Mấy đứa nhóc này học hành rất nghiêm túc, cũng rất chịu khó, lúc em còn nhỏ cũng không học giỏi được như tụi nó đâu.” Tiêu Tiêu hé môi cười.

 

Dì Triệu xuống lầu, chú La bảo vệ đi vào, “Bà Triệu, có một cặp vợ chồng đến nộp hồ sơ, bà mau ra đây đi.”

 

Tiêu Tiêu vội hỏi: “Bọn họ muốn nhận nuôi đứa nào thế?”

 

“Chính là Hiên Hiên đó!” Dì Triệu vừa nói vừa cười ra ngoài.

 

Thoáng chốc Tiêu Tiêu cười như hoa nở: “Tốt quá rồi!”

 

Đoạn Mặc Ngôn chăm chú nhìn cô không hề che giấu niềm vui, hỏi: “Em vui như thế làm gì?”

 

“Có bạn nhỏ sắp có gia đình mới, dĩ nhiên em phải vui rồi, đặc biệt là có khuyết tật bẩm sinh như Hiên Hiên, lại càng không dễ được người ta nhận nuôi.” Tiêu Tiêu vui sướng cảm thán, “Trên đời này quả nhiên là còn có người tốt.”

 

“Khó trách em cười tươi như hoa vậy.” Một hồi vui vì chuyện này, một hồi vui vì chuyện kia, sao có thể không cười được?

 

“Có phải nhìn ngốc lắm không?” Tiêu Tiêu còn đắm chìm trong niềm vui vì Hiên Hiên sắp được người ta nhận nuôi, cười ngây ngô hỏi một câu.

 

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô hồi lâu, ý tứ sâu xa đáp một câu, “Không ngốc lắm.”

 

Nửa tiếng sau, bọn nhỏ lục tục thức dậy, thoáng chốc Tiêu Tiêu bận rộn cả lên, lấy bài tập đã được kiểm tra đưa cho bọn trẻ sửa lỗi, bên này vẫn tiếp tục kiểm tra, đồng thời một đám nhóc quấn lấy cô bắt cô tiếp tục chơi bài với chúng. Những nhân viên khác cũng ra phụ giúp, chia bọn nhỏ ra phòng học tập và phòng trò chơi, nhưng trong sảnh lớn vẫn còn rất nhiều người, tiếng cười tiếng kêu của trẻ con hòa lẫn nhau tạo thành âm thanh náo nhiệt.

 

Kết quả cả một buổi chiều, Tiêu Tiêu không còn hơi sức để trò chuyện với Đoạn Mặc Ngôn nữa, đám nhóc xoay cô vòng vòng, hướng dẫn bọn nhỏ làm bài tập xong rồi lại chơi đùa với chúng, chơi bài với những đứa hơi lớn, lại dẫn đám nhóc nhỏ ra khu đất trống ở bên ngoài chơi chim ưng bắt gà con, tóm lại là không có thời gian rảnh rỗi.

 

Đoạn Mặc Ngôn dường như vô cùng coi trọng chuyện quyên góp lần nhày, Viên Kha chọn những tin tức trọng điểm của viện phúc lợi báo cáo cho anh, anh vẫn ở viện phúc lợi chờ cả một buổi chiều, nhưng điều kì lạ là, anh không hề đi lại xung quanh, cũng chẳng có vấn đề gì để hỏi thăm viện trưởng Vương, chỉ ngồi ở đó nhìn Tiêu Tiêu dắt lũ trẻ ra ngoài nô đùa, chăm chú đến mức không biết đang suy nghĩ gì. Đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, anh vừa mở miệng chính là bảo Viên Kha viết một tấm chi phiếu kếch xù quyên góp cho viện phúc lợi.

 

Viện trưởng Vương vui mừng khôn xiết, nói cám ơn liên miên.

 

Viên Kha viết chi phiếu xong, đưa qua cho Đoạn Mặc Ngôn xem lại, lúc này Tiêu Tiêu nhảy vào, được biết Đoạn Mặc Ngôn chuẩn bị đóng dấu quyên tiền, không nhịn được vỗ tay khen hay, “Anh Đoạn anh quả là một người tốt!” Cô lại gần ngồi xuống vừa nhìn thấy con số trên chi phiếu, càng hô lớn hơn, “Woa! Nhiều tiền quá! Lợi hại thật! Anh Đoạn anh lợi hại thật đấy, quyên góp cho chúng em nhiều tiền như vậy, woa, thật là tốt quá!”

 

Cô vui đến mức nói năng loạn xạ lên.

 

Đoạn Mặc Ngôn ngước mắt thấy cô vui vẻ đến quên trời quên đất, nhếch môi, đột nhiên giơ bàn tay to ra xoa xoa đầu cô, “Lại cười ngốc rồi.”

 

Mặc dù hành động của anh rất đột ngột, nhưng Tiêu Tiêu không hề cảm thấy áp lực, ngược lại dâng lên một cảm giác ấm áp, giống như được anh trai nhà bên xoa một cái vậy, cô có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mặt, “Có phải em làm quá rồi không?”

 

“Không.” Đoạn Mặc Ngôn nhẹ nhàng đóng đấu, thuận miệng hỏi: “Em tới đây bằng phương tiện gì?”

 

“Hả? Em ngồi xe buýt…”

 

Đoạn Mặc Ngôn xé chi phiếu ra đưa cho viện trưởng Vương, viện trưởng Vương cảm động hai tay bắt tay anh thật chặt một hồi lâu.

 

Đoạn Mặc Ngôn tựa như không quen được người ta cảm kích, anh hời hợt rút tay ra, chỉ là quay đầu sang nói với Tiêu Tiêu: “Em đi thu dọn một chút đi, tôi đưa em về.” Dường như vừa mới quyên một số tiền lớn đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.