Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 11

Hai tuần sau ——

 

Trong đại sảnh viện phúc lợi trẻ em Tiểu Thiên Sứ, đám con nít vây quanh một cái bàn, trong ba lớp ngoài ba lớp, năm đứa trẻ nhỏ cộng thêm một đứa trẻ lớn nhìn chằm chằm bài trong tay, căng thẳng đến mức như đang tham gia tranh ngôi vua bài vậy.

 

“U——No!” Tiêu Tiêu – đứa trẻ lớn trong đó ném ra một lá bài, hô lớn một tiếng.

 

Đám con nít cũng huyên náo hẳn lên.

 

“Chị lại chỉ còn một lá bài nữa hả?” Những đứa nhỏ đang cầm bài càng thêm tức ngực.

 

“Ha ha ha, mấy nhóc muốn thắng chị hả, một trăm năm nữa đi!” Tiêu Tiêu đã ném ra một lá bài chủ chốt, huênh hoang cười ha ha.

 

“Đáng ghét quá đi——“

 

“Được rồi, các em nhỏ, ăn cơm thôi, nhanh đi rửa tay lấy chén cơm nào.” Viện trưởng Vương của viện phúc lợi đi ra từ nhà bếp, vừa cười vừa nói vói một đám trẻ lớn nhỏ đang vây thành một đoàn.

 

“Đợi chút nữa thôi, còn chưa phân thắng thua nữa!” Một cậu bé trên tay cầm nhiều bài nhất hô lớn lên.

 

“Nhanh lên! Không đi nữa thì khỏi ăn đấy!” Dì Triệu thường giả vờ làm mặt cau có quát lên rất vang.

 

Bà xây dựng hình tượng uy nghiêm trong lòng lũ trẻ đã lâu, một câu nói thôi đã khiến mọi người giải tán ngay lập tức, rối rít chạy đi rửa tay.

 

“Buổi chiều quyết thắng thua!” Những đứa trẻ chơi bài quăng ra một câu, mới vội vàng đặt bài xuống chạy đi

 

Tiêu Tiêu nhanh chóng dọn bài, cùng với những dì khác xếp bàn xếp ghế ở sảnh lớn, dì Triệu và viện trưởng Vương bưng một nồi thức ăn lớn ra, Tiêu Tiêu thuần thục múc thức ăn cho những đứa trẻ đang cầm chén cơm đi ra.

 

Viện phúc lợi tư nhân này có hơn một trăm trẻ mồ côi, trừ ra trẻ sơ sinh và những đứa nhỏ kém thông minh không thể tự lo cho mình, vẫn còn khoảng bảy tám chục người, mỗi khi đến giờ ăn cơm đều giống như đánh trận vậy, may mà lũ trẻ cũng rất có kỷ luật, xếp hàng lấy thức ăn xong liền ai nấy tự ngồi vào chỗ của mình rồi ăn cơm.

 

Đợi Tiêu Tiêu hết bận, thì có đứa đã ăn xong rồi, cô đút cơm không được chuyên nghiệp lắm, nên chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm rồi phụ rửa chén. Mới rửa được một nửa, dì Triệu đã đi vào làm tiếp công việc của cô, “Đừng rửa nữa, làm bàn tay nõn nà của cháu thô ráp mất thôi, cháu đi dỗ bọn trẻ ngủ trưa đi, rất nhiều đứa đều đang tìm chị Thích Hôn kìa.”

 

Tiêu Tiêu cười cười rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài, đợi đến khi cô đi vào phòng ngủ chung của bé gái, rất nhiều em gái nhỏ đều kêu lên, “Chị Thích Hôn đến rồi, chị Thích Hôn đến rồi!”

 

“Các em mau nằm xuống nào, nếu không chị không hôn đâu đó!”

 

“Mới không thèm chị hôn đâu…” Một vài bé gái mạnh miệng, nhưng thân người lại ngoan ngoãn rúc vào trong chăn.

 

Tiêu Tiêu được gọi là “chị Thích Hôn”, là vì lúc bọn trẻ ngủ trưa cô rất thích hôn vào trán bọn chúng, hôn từng đứa từng đứa, bé trai bé gái đều không có ngoại lệ, nên mới bị bọn nhóc đó gọi là ma cuồng hôn trán, gọi tắt là “chị Thích Hôn”. Lúc này cô cũng hôn trán từng đứa một, hi vọng giữa trưa bọn chúng có thể có một giấc mơ đẹp.

 

Xuống lầu đi đến sảnh lớn, cô lại không ngừng kiểm tra bài tập của lũ trẻ, công việc bận rộn của viện trưởng Vương cũng vừa chấm dứt, ngồi xuống xếp quần áo cho bọn nhóc, vừa tán gẫu với cô, “Tiếu Tiếu này, nghe nói cháu phải thi nghiên cứu sinh du học phải không, việc học hành có nặng nề lắm không?”

 

“Dạ, chủ yếu là phải thi để giữ được học bổng, nên mới tương đối khó.” Tiêu Tiêu đánh dấu chéo lên bài tập sai.

 

“Thế à… Nếu như bận quá, thì cháu đừng đến đây phụ giúp nữa, dù sao thì việc học hành của cháu quan trọng hơn.”

 

“Không sao, cháu có thể giải quyết được mà, hơn nữa có thế nào thì thứ bảy chủ nhật cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

 

“Haiz, vậy thì tốt, bọn trẻ đều rất thích cháu, đợi cháu ra nước ngoài rồi bọn chúng nhất định sẽ rất nhớ cháu đó.” Cũng có tình nguyện viên đến viện phúc lợi giúp đỡ, nhưng những người trẻ tuổi có thể kiên trì đến cùng thì không có mấy ai, năm nhất đại học Tiêu Tiêu đến cùng mấy tình nguyện viên nữa, đến hiện tại cũng chỉ có cô kiên trì đến thăm đám nhóc mỗi cuối tuần, hai kì nghỉ cũng thường đến đây, mới có thể xây dựng tình cảm thân thiết với mấy đứa nhỏ.

 

“Đúng rồi, nếu như cháu không ra nước ngoài được, thì sang năm cũng tốt nghiệp rồi.” Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc, có chút tiếc nuối.

 

“Cháu không dự định ở lại đây làm việc sao?”

 

Tiêu Tiêu lắc đầu, “Cháu đã nghĩ kĩ rồi…” Vừa muốn nói, cánh tay của cô bị một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, cô quay đầu nhìn, là Hiên Hiên – cậu bé bốn tuổi bị câm bẩm sinh, lặng lẽ đứng trước mặt cô.

 

“Ngủ không được hả, Hiên Hiên?” Tiêu Tiêu mỉm cười hỏi.

 

Hiên Hiên gật đầu.

 

“Muốn ôm ôm phải không?”

 

Hiên Hiên lại gật đầu.

 

“Được, qua đây nào.” Một năm trước Hiên Hiên bị cha mẹ bỏ lại trước cửa Tiểu Thiên Sứ, nó là đứa bé hướng nội nhất thiếu cảm giác an toàn nhất trong số các bé trai, Tiêu Tiêu cũng không tiếc rẻ vòng ôm của mình. Cô điều chỉnh vị trí, ôm Hiên Hiên nhỏ bé gầy gò vào trong lòng, xoa xoa đầu của nó.

 

“Lại làm nũng với chị Tiếu Tiếu nữa rồi.” Viện trưởng Vương cười nói.

 

Hiên Hiên ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của Tiêu Tiêu, không hề nhúc nhích.

 

Tiêu Tiêu hôn lên trán của nó, nương theo tư thế như vậy tiếp tục kiểm tra bài tập.

 

“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ…”

 

“Viện trưởng, có hai vị khách, nói muốn tham quan viện mồ côi của chúng ta một chút.” Dì Triệu chạy vào, lần nữa cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Bạn đang đọc:[18+] Không Gặp Không Nên DuyênChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.