Bạn đang đọc:[18+] Kế Hoạch Câu Dẫn Kẻ Phản DiệnChương 2

Chương 2

 

“Linh Linh, con dậy chưa? Mau ăn sáng thôi, hôm nay là thứ hai con không nên đến trễ.” Mẹ Cố gõ cửa phòng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút cưng chiều vang lên từ ngoài cửa phòng. 

 

“Con tới ngay.” Cố Diệc Linh tìm đồng phục mặc vào, mở cửa phòng, cùng mẹ Cố đi xuống lầu. 

 

Hắn không lộ ra vẻ đang đánh giá mẹ Cố, khuôn mặt bình thường nhưng khí chất lại thanh lịch, trên mặt là nụ cười ấm áp của một người phụ nữ sống hạnh phúc. Đặc biệt là ánh mắt vừa rồi của bà dành cho Cố Diệc Linh, không che giấu được tình thương của người mẹ. 

 

Cố Diệc Linh là một đứa trẻ mồ côi, mỗi lần xuyên không để hoàn thành nhiệm vụ đa số đều là thân phận mồ côi, cho nên gặp được người nhà nhiệt tình đối đãi với hắn, dù họ chỉ là một chuỗi số liệu thì hắn cũng quý trọng. 

 

Ngồi bên cạnh bàn ăn, Cố Diệc Linh thấy cha mình là Lục Côn Bằng. 

 

Ông ta vẫn nhiều năm không đổi, vẫn giữ thói quen tốt đó, mang kính đọc báo hàng ngày. Trong khi mẹ Cố chuẩn bị cháo cho ông ta, ông nhìn về phía vợ mình cười nhẹ nhàng, nếu là người khác ngồi chỗ này, có lẽ sẽ hâm mộ tình nghĩa vợ chồng của họ, nhưng Cố Diệc Linh đã trải qua vô số thời không, thấy rõ trong mắt ông ta đang che giấu sự lạnh nhạt và chán ghét.

 

Lục Côn Bằng nuốt xuống một muỗng cháo vào bụng, hỏi Cố Diệc Linh: “Tiểu Linh, gần đây con học hành thế nào rồi? Có thấy chỗ nào khó không?” Một bộ dáng người cha tốt đang quan tâm chuyện học hành của con cái. 

 

Cố Diệc Linh thu lại ánh mắt, cúi đầu ăn cháo, trả lời ông: “Dạo này việc học của con hơi khó. Mẹ, con muốn thuê một căn nhà gần trường, như vậy sẽ tiện hơn cho việc học tập.” Từ việc lớn đến việc nhỏ trong nhà đều do mẹ Cố quyết định, cho nên Cố Diệc Linh trực tiếp hỏi bà. 

 

Ánh mắt Lục Côn Bằng u ám, mẹ Cố cau mày: “Không cần phải quá chú tâm vào việc học như vậy, Cố gia chúng ta đâu phải không nuôi nổi con. Hơn nữa, học kỳ sau con phải đi qua nước A du học, chẳng lẽ không muốn dành chút thời gian ở bên ba mẹ sao?” 

 

“Con muốn học ở học viện doanh nhân Nobbins dành cho quý tộc, nơi đó yêu cầu thành tích rất cao. Hơn nữa không phải con không muốn gặp hai người, hai người có thể tới thăm con mà.” Cố Diệc Linh như học sinh cấp hai, nắm lấy tay mẹ Cố làm nũng: “Mẹ, mẹ đồng ý với con đi~” 

 

Mẹ Cố lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu hắn: “Được được được, thật là hết cách với con. Hôm nay mẹ sẽ lập tức đi xem phòng cho con.” 

 

“Không, con muốn tự mình chọn. Hai người chỉ cần cho con tiền là được rồi.” Cố Diệc Linh nói. 

Mẹ Cố bất đắc dĩ nói: “Đều theo ý con, theo ý con hết. Con đừng lắc nữa, mẹ sắp xỉu đến nơi rồi.” 

 

Mẹ Cố nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của hắn lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi trước sau không hề biến mất. Bà có được đứa con ngoan và hiểu chuyện như vậy, nhưng mà lâu lâu lại có chút tùy hứng, bà có gì không vừa lòng nữa đây? 

 

Lục Côn Bằng đúng lúc cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ giả dối. 

 

Cố Diệc Linh nhắm mắt ngồi ở ghế sau của xe, khóe miệng khẽ nhếch. Đúng là lâu rồi hắn không trở thành học sinh cấp ba, cảm giác này cũng không tệ lắm. 

 

Tài xế nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta đi được rồi.” 

 

Cố Diệc Linh cũng không mở mắt, trả lời: “Được lái đi.” Lại dường như nhớ ra gì đó, ra mệnh lệnh: “Cứ tới thẳng trường, sau này không cần đi đón Sở Nguyệt Hân.” 

 

“Dạ.” 

 

Sở Nguyệt Hân vì được thân chủ trợ giúp, nên được đưa đón học trường quý tộc cùng với thân chủ. Cô ta còn âm thầm dựa hơi thân phận của thân chủ, hô mưa gọi gió trong trường. Lần này, không có người che chở, hắn xem Sở Nguyệt Hân làm sao giở cái thói gọi mưa gọi gió đó trong trường nữa. 

 

Chương trình Đại học đối với một bậc thầy chuyên sửa phần mềm như hắn thì chỉ như một bữa ăn sáng, Cố Diệc Linh có thể an tâm ngủ hơn hai tiết học. 

 

Tới tiết thứ ba, Sở Nguyệt Hân mới vội vàng chạy vào phòng học. Xui cho cô ta, vừa lúc bị giáo sư nghiêm khắc nhất khoa bắt lại. Cố Diệc Linh là con một Cố gia, ngủ trong lúc học, giáo sư dạy toán cũng không hé một lời, nhưng Sở Nguyệt Hân chỉ là một người bình thường, không quyền không thế, bị giáo sư mắng suốt nửa tiết, nói tới mức nàng sắp khóc vì xấu hổ, hận không thể đào một cái hố để chui xuống, trong lớp lúc này vang lên một tràng tiếng cười nhạo. 

 

Có rất nhiều người sớm đã xem Sở Nguyệt Hân là một cái gai trong mắt, một bên thì dựa vào Cố Diệc Linh tác oai tác oái, một bên lại làm bộ dáng thanh cao. Nhưng mà nghĩ lại, sao lại không thấy Cố Diệc Linh bảo vệ cô ta? 

 

Sở Nguyệt Hân nhìn về hướng Cố Diệc Linh, thấy hắn đã ngủ dậy, đang chống cằm nhếch miệng, hứng thú nhìn thần thái bối rối của cô, lại được dịp xem trò hay. 

 

Nỗi oán hận trong lòng Sở Nguyệt Hân dâng lên tận cổ, sao hắn lại không chịu giúp mình chứ?!

 

“Sở Nguyệt Hân, trò có đang nghe tôi nói không hả?!” Giáo sư toán đập bàn quát cô: “Đi ra phía sau đứng cho tôi! Thành tích học tập vốn đã không tốt lại còn đến trễ? Nếu thành tích của trò bằng một nửa của Cố Diệc Linh, thì tôi cũng sẽ không tốn công la rầy trò như thế!” 

 

“Dạ!” Sở Nguyệt Hân vội vàng trả lời, đứng ở cuối phòng học  dưới ánh mắt chế giễu của cả lớp. 

 

Cô ta đứng ở cuối lớp quả thật như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Từ lúc đi cùng với Cố Diệc Linh đến giờ, cô có bao giờ chịu đựng sự ức hiếp này đâu chứ? Buổi sáng hôm nay, cô đợi mất hai tiếng đồng hồ, cũng chưa thấy Cố Diệc Linh tới đón, cuối cùng cô đành phải chạy tới trường. Trước mặt nhiều người như vậy còn bị giáo sư mắng, mặt mũi đều mất hết, cô làm sao đi học được nữa? 

 

Tới tiết thứ tư, cô mới được về chỗ ngồi. 

 

Cố Diệc Linh ngủ đến mức mơ màng, đột nhiên bị một nữ sinh ngồi cạnh đánh thức. Hắn không vui, liếc mắt nhìn cô, người ngồi phía sau bởi vì vẻ ngoài quyến rũ của hắn mà trái tim nhút nhát đập loạn, đỏ mặt đem một tờ giấy đưa cho hắn: “Sở Nguyệt Hân gửi cho cậu.”

 

Cố Diệc Linh lấy tờ giất, nhìn lướt qua thấy Sở Nguyệt Hân đang nhìn chằm chằm mình, mở giấy ra xem, trên đó viết: “Sao hôm nay cậu không đến đón tới? Có chuyện gì xảy ra sao?” 

 

Cười một tiếng, Cố Diệc Linh trực tiếp ném tờ giấy ra khỏi cửa sổ. 

 

Sắc mặt Sở Nguyệt Hân lập tức trở thành màu gan heo, cả lớp học chú ý được cảnh này nên bị chọc cho cười, không cần nói cũng biết họ có ý châm chọc, càng làm cho Sở Nguyệt Hân thêm xấu hổ.  Cô không thể nào nghĩ được, Cố Diệc Linh luôn che chở nàng từ nhỏ bây giờ lại đối xử như vậy với nàng. 

 

Sau khi kết thúc lớp học cuối, Cố Diệc Linh vươn vai ưỡn eo lười biếng, bước ra ngoài mà không thèm liếc mắt đến Sở Nguyệt Hân. Thân chủ vốn không có thói quen ăn trưa ở trường học, hắn cũng không chuẩn bị cơm trưa. 

 

“Hừ, Sở Nguyệt Hân, sao Cố thiếu gia không đi ăn trưa cùng cô nữa rồi.” Nữ sinh bên cạnh châm chọc cô. 

 

Cô ta miễn cưỡng nói, “Tâm trạng cậu ấy hôm nay không được tốt lắm, tớ không muốn làm phiền cậu ấy. Chúng ta đi ăn cơm với nhau đi.” 

 

“Thôi thôi thôi, tớ đã hẹn với những người khác rồi.” Nữ sinh đó vội vàng cự tuyệt.

 

Rất mau sau đó, tất cả mọi người gom thành tụ năm tụ ba đi mất, chỉ còn lại Sở Nguyệt Hân đứng cô độc trong phòng học. 

 

Bạn đang đọc:[18+] Kế Hoạch Câu Dẫn Kẻ Phản DiệnChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.