Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 124

Hiển nhiên, đây cũng là lần đầu Lan Diệp nhìn thấy sư phụ thân cận người khác, tròn mắt nhìn ngạc nhiên, nó đi theo hai người ra khỏi nhà bếp chật chội.

 

“Chắc là thời tiết nóng quá.” Hắn ôm nàng đến ngồi dưới bóng cây, bên cạnh có một bàn đá, một ghế đá. Hắn đặt nàng trên ghế đá, nhưng người nàng mềm như bông, hắn lại để mặt nàng dựa vào người mình.

 

Hắn sờ trán nàng, nóng hầm, lại nhìn đến môi nàng, giờ đây, hai cánh môi như hai cánh hoa khô khốc, không hề có chút máu. Hắn bắt cổ tay trắng nõn của nàng lên, muốn nghe chút mạch tượng, nhưng vừa chạm vào làn da kia, không hiểu sao, trái tim vốn lặng như bước của hắn bỗng có xao động.

 

Hắn không am hiểu y thuật lắm, ngày thường lên núi hái thảo dược chỉ nghe được vài thứ ít ỏi từ bằng hữu, huống hồ, bây giờ tâm lại loạn, hắn càng không nghe được mạch tượng gì, chỉ biết nàng đã sốt cao.

 

Đại khái là nàng lên núi từ sau giờ Ngọ, gặp phải thời tiết nóng, hoặc thân mình quá mệt mỏi mà thiếu dương khí.

 

“Lan Diệp, con rót một bát nước lại đây.” Dặn dò đứa nhỏ xong, ngón tay dài của hắn vươn ra, hơi ngừng giữa không trung, sau đó tiếp tục vươn tới, nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo quây chặt của nữ tử.

 

“Sư phụ, nước tới rồi!”

 

Lan Diệp bưng một bát nước nóng tới, bước chân vội vàng, nhưng hai tay vẫn giữ bát rất cẩn thận.

 

Miệng nó gọi sư phụ, nhưng đôi mắt tròn đen lay láy kia lại nhìn chằm chằm vào bát nước trong tay, sợ bất cẩn làm rơi.

 

Đứa nhỏ bận chăm chú việc của mình mà không để ý, sư phụ nhà nó ngoài miệng đáp ừ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn cô nương đang hôn mê trong ngực lại có chút say mê…

 

Lan Diệp đến bên cạnh bọn họ, thấy sư phụ mãi không hoàn hồn, chỉ nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, nó nhìn cổ áo mở rộng của nàng, đứa nhỏ như ra vẻ hiểu chuyện, đưa bát nước qua, lẩm bẩm: “Sư phụ sợ tỷ tỷ không uống nước được, nước sẽ rơi xuống ướt y phục…”

 

Người nào đó “khụ” một tiếng rất mất tự nhiên.

“Đúng vậy, vị thí chủ này có vẻ bị ốm rồi.” Hắn vừa nói vừa nhận bát nước từ tay đứa nhỏ, “Đưa cho vi sư nào.”

 

Đứa nhỏ không biết đút nước, vừa hơi nghiêng bát nước về đôi môi hồng nhạt, tám chín phần đã chảy xuống dưới, dọc theo cổ chảy vào ngực…

 

Hắn chỉ thấy trong lòng mình xôn xao khó hiểu!

 

Trước mặt đồ nhi, hắn vẫn là sư phụ nghiêm túc, nhưng chỉ có hắn biết, dưới đôi mắt đạm nhiên của mình đã bị xuân sắc phía dưới hớp hồn bao nhiêu…

 

Da thịt nữ tử này trắng như tuyết, làn da mịn màng không một tì vết. Cần cổ dài, xương quai xanh và xương vai tinh xảo, bầu ngực bên dưới hơi hở, mơ hồ thấy hai phần phồng lên… Cổ họng hắn căng cứng, vừa nuốt nước bọt xuống liền thấy miệng lưỡi khô ran.

 

Đút nước được một lúc, thấy không đút được nhiều, hắn liền bóp đầu mũi xinh đẹp của nữ tử, khiến nàng vô thức mở miệng ra thở, lúc này, hắn mới đút được phần nước còn lại nhiều hơn chút.

 

Tiếp đó, hắn thử ấn nhân trung nàng, Tiểu Lan Diệp cũng học theo, vuốt ve trên người nàng.

 

Đứa nhỏ thấy việc cứu người này rất thú vị, “chơi” vô cùng vui vẻ, đồng thời không hiểu sao sư phụ nó xưa nay đi đường núi cả ngày cũng không thở dốc, hôm nay hở tí lại ho khan, hở tí lại thở dốc, mồ hôi thì đổ đầy trán.

 

“Sư phụ, hôm nay nóng vậy sao?” Tiểu Lan Diệp cẩn thận lấy ống tay áo lau mồ hôi cho hắn, “Không phải trước kia người không thích đổ mồ hôi sao? Toàn chê con mồ hôi đầy đầu!”

 

“…” Hắn im lặng không nói.

 

Lúc này, lông mi nàng run lên, dường như là sắp tỉnh.

 

Hắn không nhìn thêm nữa, lập tức đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

 

Tiểu Lan Diệp vẫn rất ngoan ngoãn, vui mừng nói với người vừa tỉnh: “Tỷ tỷ tỉnh lại rồi! Vừa nãy doạ muội với sư phụ sợ hết hồn…”

 

“Lan Diệp, im miệng.” Là tại nắng nóng sao? Sư phụ ngày thường dịu dàng với nó nhất, vậy mà hôm nay trông bực bội quá, “Đi vào ăn cháo nhanh.”

 

**

 

“Vị thí chủ này, hay là để bần tăng hộ tống xuống núi nhé.”

 

Đợi Sí Nhi ăn được vài miếng rồi có sức hơn, nam tử kia lại đeo giỏ tre, đội đấu lạp lên, chuẩn bị rời khỏi cửa. Biểu cảm hắn trông có vẻ ôn hòa, nhưng lại chứa sự xa cách không nói rõ được.

 

Sí Nhi cụp mắt không trả lời, không biết nên đáp lại như thế nào.

 

Hắn cũng không nhìn nàng một cái, đi nhanh ra khỏi cửa.

 

“Sư phụ, đợi con đã!” Tiểu Lan Diệp lần đầu bị bỏ lại phía sau, nó lập tức co chân ngắn lên chạy đuổi theo, nó còn không quên quay lại gọi Sí Nhi, “Tỷ tỷ, tỷ cũng đi nhanh lên!”

 

“…” Trở lại trấn trên rồi, điều này có nghĩa là từ nay nàng không còn lí do để đến gặp hắn?

Huống hồ, những người đi cùng nàng… nếu biết hắn còn sống, bọn họ sẽ như thế này?

 

“Thưa đại sư, người tiểu nữ vẫn chưa khoẻ lắm.” Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ biết đỡ cánh cửa miếu đổ nát, bày ra vẻ lung lay sắp đổ, “Một chốc nữa, sợ là không đi được…”

Bạn đang đọc:[18+] Trụ Trì, Xin Dừng Bước!Chương 124
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.