Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 182

Ngoại truyện 13 – Blake nhỏ đi rồi (13)

 

"Vợ ơi, ta về rồi."

Tôi hiểu rồi. Blake đã trở lại hình dạng ban đầu.

Blake và Eunhan đã tranh cãi nhưng họ nói rằng điều đó không nghiêm trọng đến mức phải trở thành kẻ thù của nhau. Vì vậy, Baekhan sẽ không làm bất cứ điều gì để làm hại Blake.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ quay lại sau, nhưng tôi lo lắng về khả năng Blake có thể bị làm hại.

Thấy anh ấy đã quay về hình dạng cũ, trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mà cũng thật khó xử.

Blake nhỏ nhắn và dễ thương như một con thỏ nay đã biến thành một người đàn ông đẹp trai và quyến rũ chỉ sau một đêm.

“Nàng không muốn ta trở lại hình dáng cũ sao? Nàng thích ta nhỏ hơn à?”

Blake cụp mắt xuống với vẻ buồn bã.

"Không phải đâu!"

Tôi lắc đầu ngạc nhiên.

"Sao ta lại không thích được chứ!"

Tôi đã chợt quên mất vì tôi nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, nhưng sự đẹp trai của chồng thực sự khiến tôi phải choáng ngợp.

Dù sao thì tôi vẫn yêu anh ấy. Người đàn ông tôi yêu chính là Blake, vì vậy không quan trọng anh ấy trông như thế nào.

"Ta yêu chàng, Blake."

Tôi ôm anh ấy thật chặt.

"Ta cũng yêu nàng."

Blake cười rạng rỡ.

 

***

 

Niềm vui trở lại thành người lớn của Blake sớm trở thành vấn đề.

"Chàng không nhớ sao?"

"Ừm, không nhớ chút nào cả."

Anh ấy nói rằng mình hầu như không nhớ những gì đã xảy ra trong một tháng qua.

"Thật á?"

"Ừm."

Blake gật đầu.

Anh ấy đã quên tất cả mọi thứ khi anh ấy còn là trẻ con….

Điều này có nghĩa là không chỉ những ký ức mà anh ấy có với tôi, mà cả những ký ức mà anh ấy có với Tenstheon cũng biến mất.

Họ gần như không hòa hợp với nhau, liệu nó có trở lại hình vuông không?

Bất cứ khi nào tôi trò chuyện với Blake, tôi đều nghĩ đến vẻ mặt đầy hạnh phúc của của Tenstheon.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được ông ấy sẽ đau lòng như thế nào nếu Blake nói rằng anh ấy không thể nhớ những ngày tháng trước đó.

"Có thật không?"

“… Ừm, ta nghĩ rằng ta đã có một giấc mơ dài.”

Khi tôi hỏi lại, đôi mắt đỏ của Blake khẽ run lên.

Tôi cảm nhận đươc một sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của anh ấy.

Anh ấy thực sự không thực sự sao? Tôi hơi nghi ngờ điều đó.

"Vậy thì chàng cũng không nhớ cái này à?"

"Cái gì cơ?"

Blake trợn tròn mắt. Anh ấy trông có vẻ hơi cảnh giác vì tôi có thể nhận ra hành động nhỏ của anh ấy.

"Cái này."

Tôi nhặt lá thư trên bàn.

Trên phong bì là dòng chữ ‘gửi cho vợ ta’ được viết tay một cách nguệch ngoạc.

“Đây là bức thư tình mà Blake ngày hôm qua đã nhận được, chàng có nhớ không?”

“……”

Bức thư này là của Coby. Blake ghét nó ngay khi nhìn thấy bức thư ngày hôm qua.

Và thậm chí bây giờ, chỉ cần nhìn vào chiếc phong bì thôi cũng khiến khuôn mặt anh cứng đờ.

"Không nhớ nữa."

Tuy nhiên, anh ấy vẫn khẳng định rằng mình không nhớ.

"Được."

Tôi nhẹ gật đầu và lấy lá thư trong phong bì ra.

“Vợ, ta là Coby đây . Lâu rồi không gặp em. Em có khỏe không? Ta rất bất ngờ khi vợ ta ra đi đột ngột như thế”.

Khi tôi bắt đầu đọc bức thư, vẻ mặt của Blake đông cứng lại.

“Vợ à, cảm ơn em rất nhiều vì đã che chở cho ta. Cảm ơn em vì thanh kiếm gỗ. Anh trai ta thực sự ghen tị. Nó tốt hơn nhiều so với thanh kiếm của anh ấy! "

“……”

Chữ viết tay và chính tả của thằng bé rất tệ. Câu nói cũng không trôi chảy lắm.

Nhưng tôi đã sửa đổi phần vụng về một cách tự nhiên và đọc nó như thể tôi đang ngâm một bài thơ.

Khi tôi tiếp tục, tôi cảm thấy như mình đang đọc một ký hiệu không xác định chứ không phải một chữ cái.

Chắc hẳn thằng bé đã học cách viết, nhưng tôi không nghĩ rằng thằng bé có thể dùng nó một cách hoàn hảo.

Có thể nó đã nhờ người nhà viết hộ, nhưng khi họ nghe tới lá thư như này thì  không ai muốn viết cả.

Ngay cả sau khi chúng tôi trở lại cung điện, một số kỵ sĩ vẫn ở lại Cung điện Amoria để giải quyết một sự cố.

Mọi người nói rằng Coby đã tự mình đến đây và gửi bức thư.

"Chú phải đưa nó cho vợ cháu nhé."

"Được rồi, ta sẽ đưa nó cho Thái tử."

Các kỵ sĩ nói rằng họ nhận lá thư vì Coby nói chuyện với đôi mắt ngấn lệ. Họ thấy thằng bé thật sự rất dễ thương.

Tôi khen ngợi họ vì họ đã làm việc tốt, nhưng thân hình nhỏ bé của Blake nổi lên ngọn lửa giận.

“Tại chao ngươi lại lấy cái này? Ai đã nhận nó? Ai đã lấy! ”

(Tại sao ngươi lại lấy cái này? Ai đã nhận nó? Ai đã lấy?)

Tôi đã ngăn được Blake không ngừng đặt câu hỏi về người đã nhận thư của Coby.

Càng đọc thư, mặt anh ấy càng đỏ. Anh ấy đáng yêu quá đi !!!

Ồ, vậy là anh ấy đã nhớ ra mọi thứ.

Nhưng anh ấy không thừa nhận điều đó. Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi hết con đường này.

“Ta nghe nói vợ của ta là Thái tử. Nhưng ta không quan tâm. Em là vợ ta. Chúng ta đã hôn nhau rồi. Khi ta lớn lên, ta sẽ là một kỵ sĩ vĩ đạ! Thế nên ta nhất định sẽ đi gặp vợ của ta! Chờ ta nhé! ”

“……”

Tôi mỉm cười với Blake với khuôn mặt đã biến thành một quả táo đỏ.

“Blake, chàng đã gặp gỡ người khác sau lưng ta sao? Trong một tháng qua? Sao chàng có thể làm vậy!"

Khi tôi quay lại, Blake vội vàng nắm lấy tay tôi.

"Dừng lại…"

"Hả?"

"Làm ơn dừng lại đi. Ta, ta có nhớ… ”

Anh ấy hầu như không thú nhận sự thật.

"Chàng đã nhớ tất cả mọi thứ, phải không?"

Blake gật đầu thay vì trả lời.

"Nhưng tại sao chàng lại nói rằng mình không nhớ?"

"…Ta xấu hổ."

Anh cúi đầu thỏ thẻ nói. Tôi không nói nên lời khi nhìn thấy đôi  tai và cần cổ đỏ bừng của Blake.

Aaaaa…

Dễ thương không thể chịu được luôn ấy! Bất kể anh ấy nhỏ hay lớn, phu quân của tôi vẫn là người dễ thương nhất trên thế giới!

Tôi đã ôm phu quân của mình một cái ôm thật chặt.

 

***

 

"Blake!"

Khi đi xuống tầng một, tôi nghe thấy giọng nói của Tenstheon.

Ông ấy hẳn đã đến từ sáng sớm khi biết rằng đó là ngày Blake trở lại với thân xác ban đầu của mình.

Tenstheon và Blake nhìn nhau. Và sự im lặng ập đến.

Đừng nói với tôi rằng mối quan hệ của họ đã trở lại như ngày xưa khi anh ấy trưởng thành đấy nhé.

Một sự căng thẳng khó chịu dâng lên. Tenstheon cũng có cảm giác như tôi vậy, thế nên chúng tôi không thể mở miệng.

Blake mở miệng trước trong sự im lặng đến nghẹt thở.

"Cha."

Anh ấy cười toe toét sau khi gọi Tenstheon là “cha” với cách phát âm rõ ràng.

“Chà, bây giờ phát âm của con ổn rồi, phải không?”

Vành mắt Tenstheon ửng đỏ. Ông ấy không thể hiện điều đó, nhưng hẳn là ông ấy vẫn lo lắng rằng thời gian ông ấy được công nhận là một người cha sẽ biến mất như bong bóng xà phòng.

"Làm tốt lắm. Rất hoàn hảo."

Tenstheon ôm Blake bằng một tay và nhìn về phía tôi với cánh tay còn lại dang rộng .

"Cha*."

* TL lưu ý: cô ấy đã luôn gọi ông là cha chồng, nhưng tôi luôn gọi là 'cha' chỉ vì nó hơi khó xử.

Tôi cũng định ôm ông ấy, nhưng Tenstheon lắc đầu.

"Không còn là cha chồng nữa đâu."

Đúng rồi, ông ấy không còn là cha chồng của tôi nữa. Vào ngày Blake gọi Tenstheon là ‘cha’ thì tôi đã nói rằng mình cũng sẽ gọi ấy là “cha”.

Và cuối cùng đã đến lúc thực hiện lời hứa đó.

"Cha."

Tôi ôm Tenstheon với một nụ cười thật tươi.

Cha tôi mỉm cười và ôm chầm lấy cả hai chúng tôi.

 

***

 

Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi.

Blake đột nhiên bị biến nhỏ và việc chuẩn bị cho đám cưới bị hoãn lại trong một tháng, nhưng sau đó mọi việc diễn ra suôn sẻ mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tôi và Blake nắm chặt tay nhau khi đi vào lễ đường.

Không giống như lễ cưới tồi tàn của chúng tôi khi còn nhỏ, những hàng ghế khách mời đã chật cứng.

Sảnh cưới cũng được trang trí rất đẹp và trang nhã.

Tenstheon nở nụ cười chân thành chúc phúc với chúng tôi.

Ngay cả sau khi Blake trở lại cơ thể ban đầu của mình, cả hai vẫn giữ mối quan hệ rất tốt.

Tuy nhiên Blake không muốn ông ấy đối xử với mình như một đứa trẻ.

“Ta có thể đặt con trai mình vào lòng. Ý con sao?"

"Không bao giờ!"

Tenstheon có chút thất vọng, nhưng Blake hoàn toàn ngăn cản lời đề nghị của cha mình.

Những ngày này, điều thú vị nhất là thấy cả hai cãi nhau suốt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.

Diana đang ngồi trên ghế khách mời của cô dâu.

Con bé tốt nghiệp Học viện Kỵ sĩ và chính thức trở thành kỵ sĩ của tôi.

Vào ngày tốt nghiệp của Học viện, Blake nói rằng anh ấy cũng sẽ tham dự. Tôi nghĩ anh ấy cảm thấy có lỗi vì đã không thể tham dự buổi lễ nhập học của con bé trước đó.

Theo quy định của Học viện Kỵ sĩ, chỉ gia đình của sinh viên mới được tham dự. Tuy nhiên, Blake đã thay đổi quy tắc của học viện và nói rằng anh rể cũng là người trong gia đình.

Tôi đã quên rằng Blake là Thái tử.

Hôm nay Diana lại mặc một chiếc quần rất đẹp.

Con bé băn khoăn không biết có nên mặc váy hay không vì đó là đám cưới của tôi, nhưng tôi nói rằng Diana nên mặc những gì mà con bé muốn.

Kết quả là Diana trong bộ đồ hải quân sẫm màu trông thực sự rất bảnh bao.

Melissa khóc nức nở như thể cô ấy đang tham dự lễ cưới đứa con của mình trong phòng khách, Hans và Chelsea đang bận rộn cố gắng xoa dịu cô ấy. Ngoài ra, mặc dù không nhiều như Melissa, Edon và Terry cũng đã rơi nước mắt.

Tôi không nghĩ là họ sẽ buồn như vậy.

Ngài Collin cũng đang nhìn hai chúng tôi với một nụ cười nhẹ không phù hợp với vẻ ngoài sắc sảo của anh ấy chút nào.

Eunhan và Baekhan cũng đến dự đám cưới.

Eunhan nói rằng anh ấy đã hứa với Tenstheon từ rất lâu trước rằng sẽ tham dự nếu chúng tôi tổ chức lễ cưới chính thức.

Blake và Baekhan hậm hực ngay khi nhìn thấy nhau, nhưng họ đã giải quyết được bằng sự hòa giải của tôi và Eunhan.

Blake và Eunhan đã gặp riêng một lúc và nói chuyện, nhưng biểu hiện của Blake đã thoải mái hơn trước đây, mặc dù không rõ liệu họ đã hòa giải hay sự hiểu lầm đã được giải quyết nữa.

Chà, ngay cả như vậy thì anh ấy dường như vẫn không thích Eunhan.

Có cả Ser trong số các vị khách nữa.

Những người khác không thể nhìn thấy Ser ngoại trừ tôi và Blake.

Như một món quà cưới, cô ấy đã chế tạo cho tôi và Blake công cụ liên lạc để chúng tôi có thể trò chuyện với nhau bất cứ lúc nào. Cô ấy nói rằng cô ấy cũng đặt ma thuật bảo vệ lên chúng tôi.

Với sự chúc phúc của gia đình, những người ở Cung điện Amoria, bạn bè và vô số người khác, tôi và Blake đã tiến thêm một bước.

Chúng tôi đứng trước linh mục Marron. Anh ấy nghiêm giọng hỏi.

“Blake Larish Geracillion, Ancia Raelle Geracillion, hai người có nguyện thề rằng yêu nhau suốt kiếp không?”

"Có ạ."

"Có ạ."

Chúng tôi đồng thanh trả lời.

"Dưới sự cam kết về ánh sáng vĩnh cửu, ta tuyên bố từ nay hai con sẽ trở thành vợ chồng thực sự của nhau."

Vị linh mục mỉm cười và tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi và Blake nhìn nhau với đôi tay nắm chặt vào nhau.

Chúng tôi đã bên nhau trong suốt một thời gian dài. Cũng đã có nhiều khúc mắc nhưng trái tim chúng tôi chưa bao giờ dao động.

Vì vậy, việc tổ chức lễ cưới chính thức và được nhà thờ công nhận là một điều thiêng liêng.

Lễ cưới của chúng tôi ngập tràn hạnh phúc giữa bao lời ca tụng và chúc phúc. Tôi xúc động nhớ lại thời thơ ấu của chúng tôi, khi chúng tôi chỉ là 'thái tử quái dị và một nữ bá tước.'

Blake có đang nghĩ giống tôi không?

Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi đôi môi chạm nhau.

Sau đó, các quan khách vỗ tay rầm rộ khắp lễ đường.

Chúng tôi đã đi trên một con đường đầy chông gai. Nhưng chúng tôi đã có những khoảng thời gian vui, buồn và khó khăn cùng nhau. Và rồi chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau trong tương lai, cho đến cuối cuộc đời.

Từ nay sẽ chỉ có hạnh phúc trên con đường của chúng tôi. Chúng tôi rất vui khi được sánh bước cùng nhau cho trọn kiếp này.

<Phần cuối>

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 182
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.